Tịch Tổng Cực Ngược Vợ Yêu

Chương 10: Từ Dã Khiêm qua đời.




Cô ngồi trong một quán ăn bình dân bên ven đường, sau khi thoát khỏi trại ngục của Tịch Nam Dạ, Pear đưa cô đến nơi này. Anh ta không ngần ngại quán ăn bình dân, ngược lại còn ngồi ăn cùng với cô.

Tuy tay gắp thức ăn nhưng vẫn không khỏi run run, thứ cô lo sợ chính là Tịch Nam Da, liệu hắn có đến đây tìm cô không?.

" Sao vậy? " - Pear lo lắng cô gái trước mặt, thần sắc cô không tốt, khuôn mặt nhợt nhạt như sắp hết huyết khí. Rốt cuộc cô gái này đã xảy ra chuyện gì???.

Cô lắc đầu biểu tình là không sao, tay tiếp tục gắp thức ăn. Đôi mắt len lén nhìn khắp xung quanh, cũng may quán này đông khách khứa. Nếu như Tịch Nam Dạ vào đây, với hình dáng của cô hắn sẽ không nhận ra chứ?.

Cùng lúc này màn hình tivi chuyển sang tin tức mới liên quan đến Từ thị. Con trai của Từ thị - Từ Dã Khiêm qua đời.

Nghe đến tên " Từ Dã Khiêm ", cô liền giật mình.

Từ Dã Khiêm chết rồi ư!?.

Cô nhớ lại giấc mơ đêm hôm đó, anh biến mất trước mặt cô...

Giờ biến thành sự thật rồi...

Người cô yêu quý nhất, người mà cô coi anh như anh trai ruột của mình, anh bỏ cô thật rồi. Lần này cô không thể gặp anh được nữa...

Hốc mắt cô đỏ ửng, nhưng cô cắn răng, cố nhịn không cho nước mắt trào ra. Trên đầu cô đeo mũ lưỡi chai được che kín mắt, hở mỗi khuôn mặt trắng sáng có chút nhợt nhạt. Vậy nên không ai có thể nhìn rõ đôi mắt của cô cả.

Cô biết việc Từ Dã Khiêm chết là nguyên nhân do Tịch Nam Dạ, dĩ nhiên với tính cách tàn ác của Tịch Nam Dạ sẽ không để giới truyền thông biết chuyện này do hắn làm, đặc biệt hơn hắn đã rất " cố ý nương tay " với Từ Dã Khiêm đến nỗi để anh lên cơn đau tim không phải sao?

Vân Khê vốn biết Từ Dã Khiêm mắc bệnh tim, ngay từ nhỏ sức khỏe của anh đã yếu, chỉ lúc nào có một sự việc nghiêm trọng nào đó sẽ khiến anh lên cơn đau tim.

Sự việc của cô đúng là liên lụy không ít đến anh. Đối với anh, cô cảm thấy tội lỗi, áy náy. Nếu như ngày hôm đó cô không để anh đưa cô về nhà thì anh vẫn sống tốt đúng không?.

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má, có lẽ cô hoàn toàn không để ý Pear ngồi đối diện với cô, luôn chăm chú quan sát từng mọi biểu cảm trên khuôn của cô.

****************

Rời khỏi quán ăn, Vân Khê dùng khẩu trang che kín mặt, chỉnh lại mũ lưỡi chai. Mặc dù hành động của cô gây khó hiểu nhưng điều đó cô không quan tâm.

Bây giờ, cô và Pear không hề liên quan với nhau nữa, mỗi người đi một nơi sẽ tốt hơn. Cô rất cảm kích anh ta bở vì anh ta đã giúp cô trốn thoát ngục giam đó, đồng thời trở cô đi ăn ở nhà hàng này. Cô không biết hai người có thể gặp lại nhau không, nếu như có duyên gặp lại cô sẽ trả ơn anh ta.

Cô đứng ở một góc khe khẽ nhìn bóng lưng anh ta rời đi. Cô do dự một chút, quyết định đến tang lễ của Từ Dã Khiêm

****************

Vân Khê đứng nhìn ở nơi xa xa, cô chỉ định đứng ngắm nhìn anh lần cuối. Nhưng nước mắt không ngăn được cứ vậy mà chảy xuống.

Cô rất thương bác Từ và Từ phu nhân, hai người họ đã mất đi người con trai mà họ yêu quý nhất, nhìn thấy cảnh hai người họ ngồi thụp xuống trước bia mộ của Từ Dã Khiêm mà khóc lóc, lòng cô không khỏi quặn đau.

Hôm nay, bầu trời âm u, vài giọt mưa rơi xuống. Dần dần, mọi người cứ thế tản đi, còn lại chỉ có mỗi mình cô đứng nơi đó. Khi mọi người đi hết, cô mới dám đi tới trước mộ anh.

Cô ngồi quỳ xuống, bàn tay giơ lên trước mặt bia mộ giống đang chạm vào hình bóng của anh vậy.

" A Khiêm " - Cô khẽ gọi tên này.

Cô nhớ khoảng thời gian trước đây hai người còn vui vẻ cơ mà. Trước đây, anh luôn nở nụ cười toả sáng với cô bây giờ đã không còn nữa.

" A Khiêm, tất cả là lỗi của em, đáng lẽ em không nên liên lụy anh ".

" A Khiêm đây là lần cuối cùng em gọi tên này, lần sau không thể gọi nữa " . - Gióng nói cất chứa sự mất mát, đau thương. Cô đứng dậy, lau nước mắt xoay người rời đi thì đụng phải một người phụ nữ.

...