Tịch Tiếng Ca Tiêu

Chương 24: Gặp mặt đêm khuya




Đèn bàn toả ra ánh sáng mỏng manh trong một văn phòng của cục Công An, chiếu bóng dáng của Lãnh Hán Hùng lên tường, có vẻ vô cùng cao lớn.

Lãnh Hán Hùng chải vuốt tất cả tin tức trong tư liệu kết hợp với lời nhắc của Lãnh Hán Hùng với anh ta để tìm ra manh mối mới cho vụ án. Giống như vẽ tranh, người có hình này chỉ cần tinh tế vẽ ra phần trọng điểm thì sẽ nhanh chóng kết thúc.

Lúc chạng vạng Tiểu Lý đến báo cáo, nói đã lấy vân tay, người trên ảnh cũng đã tìm được, đã xác minh tư liệu là không có vấn đề gì. Buổi chiều ngày mai đến cục Công An. Vấn đề mới xuất hiện, sau lưng người này cũng ba người khác có liên hệ gì, sẽ biết thêm càng nhiều nội tình sao?

Trong đầu Vương Thi Ngữ lại xuất hiện cái tên này. Lãnh Hán Hùng buông tư liệu trong tay xuống, dựa vào cửa sổ châm điếu thuốc, yên lặng hút. Bộ dáng Vương Thi Ngữ xuất hiện trước mắt, mày liễu mắt phượng, eo thon nhỏ dài. Từng đụng vào cánh tay mềm mại trắng nõn của chính mình. Không thể không thừa nhận, Vương Thi Ngữ là mỹ nữ, xinh đẹp tinh xảo. Nhưng xé bỏ lớp da bên ngoài thì cô ấy rốt cuộc là ai?

Nhớ đến hai người ở trong phòng thẩm vấn, tuy không nghe thấy hai người nói gì nhưng biểu tình trên mặt giống như quen biết, chứng tỏ cô ấy và Nhan Tịch có quan hệ thiên ti vạn lũ*. Vương Thi Ngữ, cô rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì? Lãnh Hán Hùng dập cây thuốc lá, xem ra nên nói chuyện với cô ấy.

(*: Rắc rối lằng nhằng)

Vương Thi Ngữ ngồi trên giá đu dây, đẩy tới đẩy lui. Nhớ đến trước đó không lâu cũng là dưới ánh trăng mông lung như thế này, có người đẩy xích đu cho cô ấy. Người kia không nói gì, im lặng đẩy xích đu, nghe cô ấy nói những điều nhàm chán còn có nụ cười vui vẻ của chính mình.

22 ngày, 528 giờ, 31068 phút, đây là cả đời của em và anh. Tuy rằng anh lạnh nhạt nhiều hơn ấm áp nhưng em vẫn lừa mình dối người vui vẻ như cũ.

Vương Thi Ngữ ngẩng đầu nhìn không trung, nhẹ giọng nói: “Mặc Thanh, em nhớ anh, anh biết không? Thật sự rất nhớ, rất nhớ anh.”

Trong bóng tối cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng thẳng, ánh sáng mỏng manh thắp sáng một sáng một tối, đôi mắt của anh ta phân rõ trắng đen, trong đêm tối vẫn sáng ngời dị thường, vẫn luôn nhìn Vương Thi Ngữ cách đó không xa.

Sau khi hút xong một điếu thuốc Lãnh Hán Hùng đi đến phía ghế dựa bên cạnh xích đu ngồi xuống. Tiếp tục nhìn Vương Thi Ngữ ngồi ở trên xích đu. Góc váy bay cao xuyên thấu qua đèn đường, mơ hồ nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Thi Ngữ. Không phải là biểu tình trên mặt nạ như ban ngày mà là sự tự nhiên sau khi dỡ hết tất cả mang theo chút bi thương.

Xích đu bay càng ngày càng cao, Lãnh Hán Hùng cảm thấy có chút không thích hợp, vừa mới đi hai bước thì người trên xích đu nhào về phía anh ta. Anh ta vội dang hai tay, dựa theo quán tính hai người ngã trên mặt đất. Nửa ngày không có động tĩnh gì.

Vương Thi Ngữ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nhìn Lãnh Hán Hùng nhắm chặt hai mắt, hai tay còn gắt gao ôm chính mình, vỗ một chút không hề có phản ứng. Cô ấy vội vàng dùng tay thử hơi thở, còn có hô hấp. Nhỏ giọng kêu: “Lãnh Đội, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.” Không hề có đáp lại. Cô ấy dùng tay xem xét cổ, ghé vào ngực, nghe được tiếng tim đập hữu lực. Nhưng vì sao lại chưa tỉnh? Vương Thi Ngữ có chút sợ hãi vừa muốn cầm điện thoại lên. Người dưới thân đã bắt đầu mở miệng nói chuyện: “Luật sư Vương, cô nên giảm béo đi, ép chết tôi rồi. Cô có thể lên trước hay không?”



Vương Thi Ngữ hung hăng đấm một cái vào ngực Lãnh Hán Hùng, cái ôm rất ấm áp lại có chút lưu luyến đứng lên, lùi về phía sau hai bước. Lãnh Hán Hùng vỗ vỗ bụi trên người hỏi: “Thế nào rồi, cô có bị thương chỗ nào không?”

Vương Thi Ngữ lắc lắc đầu: “Tôi không sao. Anh thế nào, có cần đi bệnh viện hay không?”

“Tôi không có việc gì.”

“Ồ, cảm ơn anh.”

Lãnh Hán Việt rũ mắt nhìn thoáng qua Vương Thi Ngữ nói: “Bên kia có ghế dựa, ngồi trong chốc lát đi!”

Vương Thi Ngữ nhìn đèn đường chiếu xuống thân ảnh cao lớn của Lãnh Hán Hùng lạnh giọng hỏi: “Lãnh Đội, muộn như vậy rồi anh còn có chuyện gì?”

Lãnh Hán Hùng tiến lên hai bước nhìn đôi mắt Vương Thi Ngữ chằm chằm hỏi: “Có mấy vấn đề tôi muốn thỉnh giáo cô. Cô quen biết người chết thu Mặc Thanh sao, địa chỉ nhà Nhan Tịch là ai cung cấp cho cảnh sát, Nhan Tịch vì sao lại đột nhiên chấp nhận cô làm luật sư biện hộ cho cô ấy…?”

Vương Thi Ngữ ôm cánh tay, nhìn thẳng Lãnh Hán Hùng, hỏi: “Xin hỏi anh đây là thỉnh giáo hay là thẩm vấn?”

Lãnh Hán Hùng nói: “Vương Thi Ngữ, cô là một luật sư còn hiểu pháp luật hơn tôi. Tôi chỉ muốn biết chân tướng sự việc, không muốn oan uổng cho một người tốt, không muốn bỏ đi một người xấu. Mặc kệ cô biết cái gì, xuất phát từ mục đích gì, tôi nhất định sẽ điều tra rõ. Tôi hy vọng cô tự giải quyết cho tốt.” Xoay người rời đi.

Lãnh Hán Hùng vừa mới đi hai bước dừng lại nói: “Còn nữa, dùng phương thức chơi xích đu tự sát mới mẻ độc đáo nhưng không thực dụng. Lần sau dùng điểm tâm đi.”

Anh ta sắp đi đến chỗ rẽ ở giao lộ thì âm thanh của Vương Thi Ngữ truyền đến từ sau lưng: “Rất nhiều kết cục nhìn như phức tạp, thảm thiết thì căn nguyên cũng chỉ là một câu vui đùa đơn giản hoặc là một tình yêu hèn mọn. Người chết có lẽ được giải thoát, tồn tại cũng chưa chắc tồn tại. Nhìn thấy chưa chắc là sự thật.” Tiếng nói trống rỗng, bất đắc dĩ còn có bi ai thật sâu.

Lãnh Hán Hùng xoay người, Vương Thi Ngữ đã lên tầng.