Tịch Mịch

Chương 42: Tà dương gợi tình




Lâm Lang đáp“vâng” rồi lui xuống. Đông Quý phi lấy lại tinh thần rồi nói: “Sự tìnhđúng như lời Hoàng thượng, đã có phát hiện mới. Cung nữ đã nhận tội,khai là do Đoan Tần sai bảo nàng ta đổ tội cho Ninh Quý nhân. Mấy vậtyểm bùa đó cũng là Đoan Tần sai người mang vào cung để làm chứng cứ giả. Thần thiếp đã cho người giam hết thái giám, cung nữ lén chuyền đồ yểmbùa vào cung rồi. Bọn họ đều đã nhận tội. Thần thiếp sợ xảy ra rắc rốikhác nên phái hai ma ma đến chỗ Đoan Tần. Phải xử lý thế nào xin Hoàngthượng quyết đinh.”

Hoàng đế im lặng hồi lâu. Đông Qúy phi thấyđầu lông mày y hơi nhíu lại, trên mặt có chút mệt mỏi cùng uể oải. Nàngvào cung từ năm mười bốn tuổi, ở bên Hoàng đế nhiều năm như vậy nhưngrất ít khi thấy y có vẻ mệt mỏi như thế này, trong lòng mờ mịt khôngbiết phải làm sao. Giọng Hoàng đế vẫn bình thản: “Xét hỏi. Nhất địnhphải tra cho rõ ràng. Nàng sai người đi thẩm vấn Đoan Tần. Trẫm bạc đãinàng ta chỗ nào mà khiến nàng ta có hành động đại nghịch bất đạo nhưvậy? Nàng lui đi, trẫm mệt rồi.”

Lâm Lang bê khay trà lên, ĐôngQuý phi đã lui xuống rồi. Hoàng đế dựa người trên tràng kỷ, mắt nhìnchằm chằm vào bản tấu. Mực đỏ trên đầu chiếc bút lông nhỏ trên gác bútđã dần khô. Nàng gọi khẽ: “Hoàng thượng!”

Hoàng đế duỗi tay nắmtay nàng, khẽ thở dài: “Các nàng ấy cả ngày tính kể, tính làm sao đượcvinh hoa, sủng ái, tính kế với ta, tính kế với người khác. Cung nàychẳng có một ngày thanh tịnh.”

Nàng nửa quỳ nửa ngồi ở bậc đếchân, nói nhỏ: “Đó là vì các nàng ấy đều coi trọng Hoàng thượng, tronglòng nhớ nhung Hoàng thượng nên mới phải tính kế với người ta.”

Hoàng đế “ừ” một tiếng, hỏi: “Vậy còn nàng, nếu nàng coi trọng trẫm, tronglòng nhớ nhung trẫm, vậy nàng cũng sẽ tính kế với trẫm sao?”

Nàng chợt thấy trong lòng lạnh lẽo. Ánh mắt y lành lạnh, chăm chú nhìn nàng. Đôi mắt đen, sâu như không thấy đáy. Tim nàng đập thình thịch, thốt lên theo bản năng: “Lâm Lang không dám!”

Hoàng đế rời ánh mắt, vươn cánh tay ôm lấy nàng, thì thầm: “Trẫm tin nàng sẽ không tính kế với trẫm. Trẫm tin nàng.”

Đáy lòng nàng có một nỗi đau đớn không nói nên lời. Tay Hoàng đế lạnh dần,hơi thở nhẹ nhàng mà thưa thớt phả vào tóc nàng. Tóc nàng đen nhánh màdày, vài sợi bị rối, buông lơi bên tai. Nàng nhớ lại lúc nàng còn nhỏ,ma ma chải đầu cho nàng, trong lúc vô ý thì nói rằng: “Tóc đứa bé nàysao lại mảnh thế?” Sau này mới nghe người ta nói tóc mảnh là người không có nhiều phúc, thật là đúng. Đời này của nàng không có mấy phúc phận,đến bây giờ, thân thể đã ở vực sâu vạn trượng, ngẩng đầu lên không cólấy một đường sống, tiến thoái lưỡng nan. Chỉ có thể đi bước nào tínhbước đó. Trong lòng nàng thê lương, chẳng buồn ngẩng đầu lên nữa, bậc đế chân từ gỗ từ đàn vốn là chất gỗ rất chắc, nàng quỳ ở đó chẳng nhúcnhích. Chân co lại lâu nên thấy lâm râm tê dại. Hoàng đế cũng không cửđộng. Chiếc túi nhỏ y thắt bên thắt lưng màu vàng đang buông thõng xuống mép tràng kỷ, đồ vật của Hoàng đế được thêu hoa văn rồng, hàng ngànhàng vạn mũi kim tạo thành nên hình ảnh dữ tợn mà sống động. Không biếtvì sao nàng thấy có chút buồn bã, giống như đánh mất một thứ gì rất quan trọng nhưng lại không nhớ ra là mất gì, trong lòng là một sự khổ đau,trống trải.

Thái hoàng thái hậu ngủ trưa dậy thì Hoàng đế đã tớiHoằng Đức điện. Sau khi ngủ dậy thì truyền trà bánh lên. Lâm Lang hầu hạ người dùng trà theo thường lệ. Thái hoàng thái hậu nói chuyện trà bánhmột hồi, lại nói thêm vài chuyện khác, sau đó chợt hỏi: “Lâm Lang,chuyện yểm bùa lần này con nghĩ thế nào?”

Lâm Lang có chút kinh ngạc, vội trả lời: “Thân phận Lâm Lang thấp kém, không dám bàn chuyện lục cung.”

Thái hoàng thái hậu cười mỉm, nói: “Về thân phận của con ta đã nói với Hoàng thượng từ lâu. Vốn định phong con lên quý nhân vào Tết Vạn thọ, ai dècon lại ốm suốt. Mai này chọn một ngày đẹp, báo bên Nội vụ phủ ghi lại.”

Lâm Lang thấy Thái hoàng thái hậu hiểu lầm thì càng sợ hãi, nói: “Tháihoàng thái hậu, Lâm Lang không hề có ý này! Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng đối xử với Lâm Lang rất tốt, Lâm Lang đều hiểu, Lâm Lang khôngdám cầu những thứ khác.”

Thái hoàng thái hậu đáp: “Con ngoan, tabiết con không để ý những cái hư danh chức vị đó, nhưng người ta lại coi trọng mấy thứ này. Chúng ta không thể để họ xem thường con được. Hoàngđế là vua của một nước, trong lục cung, người muốn cất nhắc ai thì sẽcất nhắc người đó. Thiên tử Đại Thanh chúng ta thích một người tronglòng chẳng lẽ lại phải lén lút sao?”

Trong lòng Lâm Lang một mảng hỗn loạn. Thái hoàng thái hậu nhìn nàng, cười, khóe mắt lờ mờ có nếpnhăn thể hiện sự thay đổi của năm tháng, nhưng đôi mắt người vẫn chưa hề già, ánh mắt dậy sóng như hồ nước sâu ngàn thước, dường như có thể nhìn thấu tận đáy lòng người ta. Nàng cảm thấy sợ hãi, cố gắng bình tĩnhlại, cười đáp: “Tạ ân điển của Thái hoàng thái hậu. Lâm Lang biết ngườivẫn luôn thương Lâm Lang, chỉ là Lâm Lang xuất thân thấp hèn, Hoàngthượng chiếu cố tới Lâm Lang như vậy đã là phúc lớn không ngờ của LâmLang rồi. Thái hoàng thái hậu lại ban thưởng ân điển như thế thì LâmLang thật sự không dám nhận. Xin Thái hoàng thái hậu thương cảm!”

Thái hoàng thái hậu cười với Tô Mạt Nhĩ. “Ngươi xem đứa trẻ này đi, địa vịquý nhân người ta có muốn cũng chẳng được, thế mà có mình nó lại nhưtránh không kịp.” Người lại quay sang nói với Lâm Lang: “Hôm trước conlàm chè hoa gì ấy nhỉ, bây giờ ta rất muốn ăn.”

Lâm Lang đáp: “Không biết chè mà Thái hoàng thái hậu nhắc tới có phải là chè chưng sương thược dược?”

Thái hoàng thái hậu gật đầu. “Đúng là nó.”

Lâm Lang mỉm cười. “Vậy con sẽ đi chuẩn bị cho người ngay.” Nàng cúi chào rồi mới lui ra ngoài.

Thái hoàng thái hậu chăm chú nhìn theo dáng đi uyển chuyển của nàng. Sau đóngười thu lại ánh mắt, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, nói chậm rãivới Tô Mạt Nhĩ: “Ít ra nó vẫn còn hiểu chuyện.” Tô Mạt Nhĩ im lặng không đáp lời. Thái hoàng thái hậu lại thở dài một hơi. “Ngươi còn nhớ không, năm đó Phúc Lâm muốn phế truất Hoàng hậu, lập Đổng Ngạc thị lên làmhậu, câu Đổng Ngạc đã nói là gì?”

Tô Mạt Nhĩ đáp: “Tất nhiên nôtỳ còn nhớ. Năm đó người từng nói rằng có thể mở miệng nói ra câu đóđúng là một người thông minh, nhanh nhẹn. Tiên đế muốn lập Đổng NgạcHoàng Qúy phi lên làm hậu, Hoàng Qúy phi đã đáp: “Hoàng thượng muốn đặtthiếp lên than đó sao?””

Thái hoàng thái hậu khẽ cười. “Chúng nótính toán đủ cách, đâu biết rằng trong hậu cung này, tất cả sủng ái đềurơi vào một người. Thật ra cũng tốt nếu so với việc bị thương trên đốnglửa cháy hừng hực. Địa vị càng cao thì người ghen ghét càng nhiều, tấtsẽ dẫn tới tai họa.” Ngừng một lát, người nói tiếp: “Hoàng đế biết rõđiều này nên mới dùng kế “gắp lửa bỏ tay người”. Đưa Ninh Quý nhân lênvị trí cao vời vợi kia, khiến người ta tập trung hết vào nó.”

Tô Mạt Nhĩ nói: “Hoàng thượng sáng suốt hơn người.”

Thái hoàng thái hậu lại thở dài, lạnh nhạt nói: “Sáng suốt cái nỗi gì? Đãphải dùng tới chiêu thức của đế vương dùng điều khiển quần thần để đốiphó với hậu cung, thật là đáng thương, đáng giận.”

Tô Mạt Nhĩ im lặng môt lúc lâu sau, sau đó mới cất giọng: “Hoàng thượng chỉ là bất đắc dĩ nên mới phải dùng tới hạ sách này.”

Thái hoàng thái hậu nói: “Dạy bảo chúng nó một chút cũng tốt, cho chúng nóđỡ cho là mình thông minh, tránh cho lục cung lộn xộn.” Vẻ mặt ngườihiện lên vẻ buồn bã. “Hiện giờ điều ta lo lắng chính là Huyền Diệp quási mê rồi. Có lần ta thấu, rõ ràng nó nhận ra Lâm Lang giả vờ thuận theo hắn, thế mà lại cứ điềm nhiên giả vờ như không hay biết gì. Bây giờ nócứ lừa chính bản thân như vậy, có thể thấy đã ép mình tới bước nào.”

Tô Mạt Nhĩ đáp nhỏ: “Vị Vệ chủ nhân này đã không muốn chức vị, cũng không cần vinh hoa, sủng ái, nàng ta việc gì phải khổ vậy?”

Thái hoàng thái hậu nói: “Ta thấy chắc chắn có gì đó mà chúng ta không biết. Nhưng mà theo ta, nó như vậy giống như muốn tự bảo vệ mình. Trong cungnày, nếu muốn đứng vững cũng chẳng dễ dàng gì, ngươi không đụng tớingười ta thì người ta cũng tìm ngươi gây chuyện. Nhất là Hoàng thượnglại không bỏ được nó, nó biết không tránh được những mưu đồ dù ngấm ngầm hay công khai, cho nên mới muốn tự bảo vệ mình.” Người lại thở dài mộthơi. “Tuy cũng chẳng phải chuyện gì xấu, nhưng sớm muộn gì thì đứa tônnhi si tình này của ta cũng sẽ hiểu ra thôi. Đến lúc đó mà nó không lừađược chính mình nữa thì không biết còn ra cái dạng gì.”

Tô MạtNhĩ hiểu rõ ý của Thái hoàng thái hậu, vội nói: “Xưa nay Hoàng thượngluôn quyết đoán, nhất định sẽ không u mê, không chịu tỉnh ngộ giống tiên đế.”

Thái hoàng thái hậu chơt khẽ cười. “Ta biết nó sẽ khônggiống Phúc Lâm.” Sau lưng người, nắng xuân tươi đẹp chiếu qua khung cửasổ vào chiếc áo gấm màu xanh ngọc có hoa văn chữ phúc, thọ, thêu hìnhcây tùng, chim hạc, những sợi kim tuyến trên áo lấp lánh chói mắt. Tháihoàng thái hậu nhìn những tia sáng lấp lánh đó, thong thả duỗi tay vuốttua rua trên vạt áo trước: “Chúng ta cũng không thể để nó giống PhúcLâm.”

Gần đây, sau khi nghe xong bài giảng thì Hoàng đế đều tớiTừ Ninh cung cùng Thái hoàng thái hậu ăn uống, xong mới quay về CànThanh cung. Hôm nay mãi chưa thấy tới, Thái hoàng thái hậu lo lắng nênphái người đi hỏi. Một lúc lâu sau người hầu mới trở về, bẩm: “Hoàngthượng đi gặp Đoan chủ nhân ạ!”

Thái hoàng thái hậu “ồ” mộttiếng, như có chút bùi ngùi xúc động. “Một ngày làm phu thê, nghìn nămân nghĩa, đi gặp nó cũng là chuyện nên làm.” Ngươi hơi giơ tay lên, LâmLang vội dâng trà tới. Ánh tà dương lặng lẽ bên ngoài cửa sổ chiếu vàosâu trong cung điện rộng lớn. Càng vào sâu, ánh sáng càng ảm đạm. Hoànghôn từ từ bao phủ bốn bề. Cung điện phía xa như ẩn trong làn sương khói. Sắc trời ngày một tối. Hơi ấm mỏng manh như không còn, hơi lạnh dầndâng lên như tiết mù thu. Lâm Lang nhớ đến một câu thơ: “Gió đông vàođêm lạnh hơn mùa thu”, thì ra lời của người xưa, quả nhiên luôn đúng.

Thật ra Hoàng đế cũng không muốn đi gặp Đoan Tần chỉ là Đông Quý phi đíchthân đến gặp y, nói rằng: “Đến giờ Đoan Tần vẫn không chịu nhận tội,ngày nào cũng gào khóc kêu oan. Thần thiếp sai người đi hỏi thì nàng ấychẳng nói gì, chỉ bảo muốn phúc thẩm trước Hoàng thượng nên thần thiếpmới đến xin Hoàng thượng quyết định.”

Hoàng đế vốn rất ghét hànhđộng ác độc của Đoan Tần, nghe Đông Quý phi nói vậy, lại nghĩ hay là cóđiều gì oan uổng thật, cuối cung vẫn đi thăm.

Đoan Tần ở Hàm Phúc cung, có hai vị ma ma thạo việc làm bạn, đồng thời giam lỏng. Ngự giátới, tự có người truyền đến Hàm Phúc cung từ lâu. Đoan Tần đang trôngmòn con mắt, trong lòng nôn nóng như có lửa đốt. Ánh hoàng hôn ngập tràn trong viện, tia nắng màu vàng kim chiếu vào bức tường bình phong lưu ly khiến nó tỏa ra tia sáng chói mắt. Nàng ta đứng trước cửa sổ ngóng chờmột lúc mới nghe thái giám Kính Sự phòng vỗ tay “bốp bốp”. Cung nữ, thái giám bên ngoài đã quỳ xuống hết, nàng ta cuống quýt bước xuống bậcthềm. Hai vị ma ma kia tất nhiên theo sát nàng ta từng bước. Hoàng đếthong thả bước tới, Đoan Tần cố gắng hành lễ theo quy củ. “Thần thiếpthỉnh an Hoàng thượng!” Mới nói được hai chữ “thần thiếp” thì giọng nóiđã đan xen tiếng nức nở. Hoàng đế vào điện rồi ngồi xuống, nàng ta đếnquỳ trước tràng kỷ, nước mắt không ngừng rơi. Hoàng đế cho rằng nàng tasẽ gào khóc nức nở hoặc dây dưa phiền phức, không ngờ nàng ta chỉ ômmặt, lặng lẽ khóc. Y hờ hững nói: “Trẫm đến rồi, nàng có chỗ nào oan ứcthì cứ nói, không cần phải làm bộ làm tịch như vậy.”

Đoan Tần vừa khóc vừa nói: “Việc đã tới nước này, thần thiếp cũng hết đường biệnbạch, nhưng thần thiếp dù có hồ đồ thế nào cũng không dám yểm bùa Hoàngthượng.”

Hoàng đế chán nản, nói: “Mấy cung nữ, thái giám đều nhận tội rồi, nàng cũng không cần nói gì nữa. Trẫm nghĩ đến tình cảm lâu nay nên sẽ không truy cứu đến người nhà của nàng.”

Đoan Tần sợ hãi,mặt mày trẵng bệch, quỳ ở đó mà cả người run rẩy. “Hoàng thượng, thật sự thần thiếp bị oan. Đồ yểm bùa đó là thần thiếp nhất thời bị ma quỷ xúigiục nên mới sai người đưa vào cung, nhưng tám chữ ngày sinh của Hoàngthượng… Tám chữ trên người gỗ đó không phải do thần thiếp viết. Không,không, ban đầu trên người gỗ đó thần thiếp viết ngày sinh tháng đẻ củaNghi Tần. Thần thiếp nhất thời hồ đồ, chỉ nghĩ muốn giá họa cho Ninh Quý nhân, mong Hoàng thượng tức giận mà không để ý tới nàng ta nữa. Nhưngmà thần thiếp đúng là bị người ta hại. Hoàng thượng, thần thiếp dù tanxương nát thịt cũng không thể nào đi nguyền rủa Hoàng thượng.”