Tịch Mịch

Chương 27: Bị người hãm hại




Vì mấy ngày nay cácmệnh phụ vào triều nên trong cung náo nhiệt hẳn lên. Hôm nay là mùngNăm, Đông Quý phi bận rộn đủ việc suốt mấy ngày liên tục mới rảnh rỗimột chút. Cung nữ đang hầu hạ nàng ăn cháo tổ yến, chợt thấy tên tiểuthái giám hớn hở chạy vào bẩm báo: “Chủ nhân, Hoàng thượng đến thăm chủnhân ạ!”

Hoàng đế mặc y phục của ngày Tết, phía sau có thái giámđi theo hầu hạ. Y đi vào trong noãn các, thấy Đông Quý phi định xuốnggiường lò hành lễ, liền nói: “Trẫm qua thăm nàng một lát thôi, nàng cứngồi đó, mấy ngày nay nàng đã mệt mỏi rồi.”

Cuối cùng Đông Quý phi vẫn hành lễ tiếp giá rồi mới cười, nói: “Tạ ơn Hoàng thượng lo lắng, thần thiếp đã khỏe lên nhiều rồi.”

Hoàng đế ngồi lên giường lò, lại lệnh cho Đông Quý phi ngồi xuống. Vì thấyTiêu hàn đồ dán trên tường quanh giường nên nói: “Nay là nhóm chín ngàythứ bảy rồi, hết nhóm thứ chín thì thời tiết ấm áp, nhất định nàng sẽkhỏe hẳn.”

Đông Quý phi đáp: “Hoàng thượng đều nói lời vàng ýngọc, thần thiếp…” Nói đến đây thì nàng vội vàng quay mặt đi khẽ ho.Cung nữ đứng bên nhanh chóng đi tới, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Hoàngđế nghe tiếng ho của nàng thì cảm thấy thương xót, nói: “Nàng nên nghỉngơi cho tốt. Chuyện lục cung có thể gọi Huệ Tần, Đức Tần đến giúp mộttay.” Nói rồi y tiện tay cầm lấy tách trà cung nữ dâng lên. Đông Quý phi cũng uống một ít sữa, bấy giờ cơn ho mới dần hết. Hoàng đế nói: “Trẫmnghĩ rồi, cung nữ, thái giám đang bị giam ở Thận hình ti cũng nên thảhết. Đang là Tết, tuy bọn họ phạm tội nhưng chỉ cần không phải là đạinghịch bất đạo thì phạt họ tiền lương mấy tháng là được rồi. Coi nhưtích phúc cho Thái hoàng thái hậu, Thái hậu và cả nàng nữa.”

Đông Quý phi vội đáp: “Tạ ơn Hoàng thượng!” Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp:“Có một việc này, thần thiếp vốn định qua năm mới mới bẩm lên Hoàngthượng, giờ đã nhắc đến chuyện thả cung nữ, thái giám… Một cung nữ ởcung của Nghi chủ nhân lén gửi đồ qua thị vệ Thần Vũ môn, cũng khôngphải việc gì to tát nhưng vì liên quan tới người của ngự tiền nên thầnthiếp không dám tự ý xử lý.”

Hoàng đế hỏi: “Liên quan tới ai của ngự tiền?”

Đông Quý phi đáp: “Cung nữ muốn nhờ người gửi đồ cho một vị nhị đẳng hà.”Nhị đẳng hà chính là thị vệ nhị đẳng. Xưa nay Hoàng đế vốn ghét việc lén gửi đồ, y nói: “Đã là thị vệ nhị đẳng còn lộn xộn như vậy, uổng côngngày thường trẫm coi trọng bọn họ đến thế. Là ai hồ đồ đến vậy?”

Đông Quý phi hơi ngẩn người, khẽ đáp: “Là đại công tử của Minh Châu đại nhân – Nạp Lan đại nhân.”

Hoàng đế không ngờ lại là Nạp Lan Dung Nhược. Trong lòng buồn bã, cảm thấyNạp Lan đã làm uổng công y hậu đãi, không khỏi vô cùng thất vọng. ĐôngQuý phi nói: “Lâu nay thần thiếp nghe nói Nạp Lan đại nhân có phong thái hơn người, là thiếu niên tài cao, chắc được nhiều cung nữ hậu cungngưỡng mộ nên mới xảy ra chuyện này.”

Hoàng đế nhớ lại đợt xuấtcung đến Bảo Định đi săn vào mùa xuân năm ngoái. Ban đêm nghe thấy tiếng tiêu, tuy Nạp Lan cố kiềm chế nhưng sắc mặt vẫn lộ vẻ chờ mong, xem rangười này tuy học rộng nhưng tình cũng rộng. Y lạnh nhạt nói: “Tuổi còntrẻ, phong lưu cũng khó tránh.” Ngừng một lát lại nói: “Trẫm nghe VinhTần nói, cung nữ kia đưa bạc ra khỏi cung, không ngờ còn có tư tình.”

Đông Quý phi có chút ngạc nhiên. “Cung nữ kia…” Nàng ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hoàng đế nói: “Lẽ nào còn có gì nữa? Nàng cứ nói ra đi!”

Đông Quý phi đáp: “Vâng, cung nữ kia khai rằng không phải nàng ta, mà là cóngười nhờ vả. Còn về việc ai là người nhờ thì vẫn cắn răng không chịunói. Ngày Tết không tiện dùng cực hình, ban đầu thần thiếp định đợi saukhi thẩm vấn cho ra ngọn nguồn mới bẩm lên Hoàng thượng.”

Hoàng đế thấy Đông Quý phi úp úp mở mở thì cảm thấy nghi ngờ, hỏi: “Nàng ta được người khác nhờ chuyền thứ gì ra ngoài cung?”

Đông Quý phi thấy cuối cùng y cũng hỏi đến, đành đáp: “Ai nhờ vả nàng ta,thần thiếp vẫn chưa hỏi ra được. Còn về thứ chuyền ra ngoài… Hoàngthượng nhìn sẽ hiểu ngay.” Sau đó nàng sai cung nữ ở bên cạnh đi lấy.

Hóa ra là một chiếc khăn và một đôi bạch ngọc lồng vào nhau. Đôi bạch ngọckia thì rất tầm thường, không nói lên được điều gì, còn chiếc khăn taymàu trắng, tuy chỉ là một mảnh lụa trắng thông thường nhưng được vắt chỉ xanh màu lam nhạt ở viền, đường may cẩn thận, tỉ mỉ, những sợi chỉ màuvàng nhạt thêu hoa văn đám mây tứ hợp như ý. Đông Quý phi thấy trên mặtHoàng đế không có biểu hiện gì, y cũng chẳng nói lời nào, đôi mắt chỉnhìn chằm chằm vào chiếc khăn. Khoảng cách giữa nàng và Hoàng đế rấtgần, có thể nhìn thấy gân xanh chỗ huyệt thái dương của hắn giật liêntục. Nàng sợ hãi, gọi một tiếng: “Hoàng thượng!”

Hoàng đế nhìnnàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết. Lòng nàng cũng lạnh theo, nànggượng cười. “Xin Hoàng thượng chỉ bảo!” Một lúc lâu không có tiếng trảlời, Đông Quý phi khó xử, ngập ngừng nói: “Thần thiếp…”

Cuối cùng y cũng lên tiếng, giọng nói vẫn ôn hòa như thường lệ: “Hai thứ này cứgiao cho trẫm. Việc này trẫm sẽ đích thân giải quyết. Tinh thần nàngkhông tốt lắm, nghỉ ngơi đi !” Nói xong bèn đứng dậy. Đông Quý phi vộivàng hành lễ tiễn giá.

Hoàng đế về tới Càn Thanh cung. Họa Châuđến hầu hạ thay y phục, thấy bàn tay y lạnh lẽo, nàng nói: “Có phảiHoàng thượng thấy lạnh không? Hay là mặc chiếc áo lông chồn đen kia?”

Y lắc đầu, hỏi nàng: “Lâm Lang đâu?”

Lý Đức Toàn lo lắng cả đường về, lúc này lại càng sợ hãi, vội nói: “Nô tài bảo người đi gọi!”

Hóa ra Lâm Lang đã tới rồi, nàng dâng trà lên, thấy Hoàng đế có vẻ khôngvui. Y vẫy vẫy tay, ý lệnh cho mọi người lui xuống. Lý Đức Toàn nháy mắt với nàng, nàng lại không hiểu ý hắn. Nàng hơi chần chừ, quả nhiên ngheHoàng đế nói: “Nàng ở lại.”

Nàng bèn đứng đó, buông thõng tay imlặng. Hoàng đế ngồi ngay ngắn ở sau bàn, nhìn nàng chằm chằm. Nàng cảmthấy không được tự nhiên, hỏi nhỏ: “Hoàng thượng đi thăm Đông chủ nhân,Đông chủ nhân có khỏe không ạ?”

Hoàng đế không đáp. Nàng cảm thấy giữa trán hắn là một sự cô đơn, buồn bã vô tận. Trong lòng nàng có chút sợ hãi. Hoàng đế bình thản nói: “Trẫm có tâm sự, nàng bảo bọn họ chogọi giáo sĩ truyền giáo phương Tây đến nói chuyện với trẫm.”

Nàng không đoán ra ngọn nguồn của chuyện này, đáp: “Bây giờ cửa cung đã khóa rồi, chẳng phải lần trước Hoàng thượng nói âm nhạc có thể khiến an thần sao? Nếu Hoàng thượng không chê, nô tỳ thổi tiêu một đoạn cho ngườinghe.”

Hoàng đế cảm thấy có chút choáng váng, khuôn mặt xinh đẹpgần ngay trước mắt, thế nhưng không thể nhìn thêm lần nữa. Ban đầu chỉlà nửa tin nửa ngờ, nay nghe thấy câu này thì đã phần nào đoán ra. Giọng y lạnh lùng: “Nàng biết thổi tiêu?”

Nàng đáp: “Ngày trước có được học một chút ạ!”

Hoàng đế gật đầu, thản nhiên nói: “Được, nàng đi lấy tiêu thổi cho trẫm nghe.”

Lâm Lang chỉ biết hôm nay Hoàng đế không vui. Y mới từ chỗ của Đông Quý phi về nên nàng cho rằng sức khỏe của Đông Quý phi rất tệ. Nàng cũng khôngnghĩ nhiều, chỉ mong y được khuây khỏa, liền về phòng lấy chiếc tiêu tới ngự tiền. Hoàng đế vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ cũ, thấy nàng đến thìcười với nàng một cái. Nàng mỉm cười, hỏi: “Hoàng thượng muốn nghe bàigì?”

Hoàng đế hơi nhíu mày rồi nói nhanh: “Tiểu trùng sơn.”

Ban đầu nàng nghĩ đang là dịp Tết, bài này không may mắn, nhưng thấy vẻ mặt Hoàng đế lạnh lẽo nên không dám nói nhiều, chỉ cố cầm tiêu thổi bàiTiểu trùng sơn: “Xuân đến Trường Môn tươi cỏ cây. Cây mai hoang nhú nụ,hãy chưa đơm. Ấm xanh xanh còn hãm này trà, cho một chén, tỉnh bừng từtrong mơ. Hoa ngả bóng cửa sau. Trăng thanh soi rèm thưa, ráng chiềuxinh. Hai năm ba bận phụ xuân tình. Đương trở lại, tất phải hưởng xuânnay.”

Tỉnh bừng từ trong mơ… Tỉnh bừng từ trong mơ… Lòng Hoàng đế có đủ các cung bậc cảm xúc. Ban đầu y còn có chút nghi hoặc, bây giờ đã tan biến hết cả. Trong lòng chỉ nói: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế!”Bốn chữ này đảo qua đảo lại trước mắt, nặng như ngàn cân đè lên trái tim y. Ánh mắt y đảo qua ngự án trước mặt, trên bàn có bày bút mực giấynghiên, trên giá bút treo từng chiếc bút lông nhỏ, thân bút được trángmen, phần đầu cán được nạm vàng, khắc chữ bằng vàng. Bên ngoài hộp đựngmực được phủ vàng. Trên xấp giấy có đặt cái chặn giấy làm từ ngọc bíchbởi Lục Tử Cương, danh gia khắc ngọc triều trước. Nghiên mực bằng gỗ tửđàn khắc vàng… Là bậc cửu ngũ chí tôn đứng trên muôn người, nhưng tronglòng lại chỉ nghĩ đi nghĩ lại một câu: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế…”

Lâm Lang thổi xong khúc này thì ngừng lại nhìn Hoàng đế. Y cũng đang nhìnnàng, ánh mắt trống rỗng, dường như xuyên qua nàng mà nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Nàng chưa từng thấy Hoàng đế có vẻ mặt này bao giờ, tronglòng cảm thấy bất an. Hoàng đế chợt lên tiếng: “Đem chiếc tiêu của nàngđến cho trẫm xem một chút.”

Nàng đành đi tới trước ngự án, dângchiếc tiêu lên cho y. Chỉ là một chiếc tiêu bình thường nhưng y lại nắmchặt trong tay, ngây người đến thất thần. Một lúc lâu sau mới hỏi: “Lầntrước nàng nói phụ thân nàng là A Bố Nãi?” Thấy nàng đáp “vâng”, y lạihỏi: “Nếu trẫm không nhớ nhầm thì nàng và Minh Châu gia là họ hàng thânthích?”

Lâm Lang không hiểu tại sao y lại hỏi những việc này,trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đáp: “Mẫu thân nô tỳ là đường muộicủa Minh đại nhân.”

Hoàng đế “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy nàng từng nói nàng ở nhờ nhà người khác từ bé, chính là lớn lên trong Minh Châu phủ?”

Lâm Lang ngày càng thấy ngờ vực, chỉ đáp: “Đúng là nô tỳ lớn lên ở nhà ngoại tổ.”

Trong lòng y giờ là một mảng băng lạnh lẽo, câu cuối cùng thật ra cũng chẳngcần thiết phải hỏi nữa. Cảm giác hối hận, thống khổ đó như hàng vạn mũitên cùng đâm vào, ghim ở lục phủ ngũ tạng của y. Một lúc lâu sau y mớicất giọng lạnh lùng: “Chuyện nàng cầu xin trẫm hôm trước, nếu trẫm không đồng ý thì nàng định làm thế nào?”

Trong lòng Lâm Lang rối nhưtơ vò, không đoán ra được điều gì. Mấy ngày nay Hoàng đế không nhắc đến, nàng cũng từ bỏ ý định đó rồi. Bây giờ y bỗng nhiên hỏi tới, nàng không biết ý y thế nào nhưng việc này liên quan tới Vân Sơ, nàng nghĩ lại rồi to gan đáp: “Áo mới mới tốt, người cũ mới quý. Nô tỳ đã cố hết sức rồi, nếu cầu không được thánh ân bao la thì cũng không còn cách nào.”

Hoàng đế lại trầm mặc hồi lâu rồi chợt bật cười. “Áo mới mới tốt, người cũmới quý. Hay… Câu nói này… rất hay…” Tuy y cười nhưng không hề có chútvui vẻ trong ánh mắt, trong lòng nàng không khỏi lo lắng. Đúng lúc này,Lý Tứ Bảo dập đầu ở bên ngoài, hô: “Xin Hoàng thượng sai bảo!”

Hoàng đế “ừ” một tiếng, Lý Tứ Bảo đem một chiếc mâm bạc vào. Y quay đầu nhìnqua, ngón tay mơn trớn từ đầu xanh của chiếc thẻ. Mỗi thẻ đều được sơnmàu xanh lục thẫm, dường như được làm từ ngọc bích thượng hạng, rồi dùng mực sơn lên danh hiệu của phi tần các cung, xếp ngay ngắn thành hàngtrên chiếc mâm bạc lớn. Đài nến đỏ có cửu long uốn quanh bên cạnh y đang cháy sáng rực, bỗng có một cây bùng cháy, “tách” một tiếng rồi ánh lửanhảy nhót, tiếng động đó có thể nghe thấy rõ ràng trong cung điện tĩnhmịch này.

Đột nhiên hắn vươn tay lật chiếc mâm rơi “choang” mộttiếng, thẻ tên rơi lộn xộn đầy đất. Lý Tứ Bảo sợ đến mức cả người runrẩy, liên tục dập đầu mà không dám lên tiếng. Thái giám, cung nữ bênngoài noãn các thấy tình hình này cũng quỳ rạp xuống.

Nàng cũngvội vàng quỳ xuống. Mọi người không ai dám thở mạnh, trong điện là mộtmảng yên ắng, chỉ nghe tiếng chiếc mâm bạc lớn kia rơi trên nền đất vang lên tiếng “ong ong ong”, càng lăn càng chậm, âm thanh nhỏ dần, cuốicùng chiếc mâm nhẹ nhàng lăn đến chỗ nàng. Nàng lặng lẽ nhặt lên, khôngngờ lại có một cánh tay giơ ngang qua bắt lấy cổ tay nàng. Trên cổ taykia là tay áo hoa văn tròn chữ phúc màu vàng. Nàng bỗng thấy thân mìnhnhẹ bẫng, không tự chủ được mà đứng dậy. Ánh mắt chỉ nhìn vào chiếc thắt lưng màu vàng của y, vòng tròn vàng khảm đá san hô, dây rủ với đá quýxanh lơ khảm vàng, vỏ đao tráng men, cái đánh lửa, hà bao có thêu hoavăn bằng kim tuyến… Trên chiếc tua rua của hà bao còn gắn một chiếcchuông nhỏ tinh xảo… Y ép nàng ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng,trong mắt là một sự bình tĩnh vô cùng nhưng nơi đáy mắt lại thoáng hiệnlên sự đau đớn. “Chẳng qua là nàng ỷ vào việc trẫm yêu nàng!”