Tia Sáng

Chương 27: Trong mắt chị, tôi là kẻ đần ư?




Buổi quảng bá MV của Tống Khê đã bắt đầu từ ngày diễn ra buổi hòa nhạc, nhận được rất nhiều lời khen nhưng khán giả cũng không được bao nhiêu, sau đó lại xảy ra chuyện của Cảnh Viên và Vọng Thư, mọi người đều tập trung ăn dưa, cho nên khi thời gian của buổi quảng bá được công bố, ai nấy đều giật mình, đã một tuần trôi qua rồi ư?

Hóa ra bọn họ đã — ăn dưa cả một tuần.

Không thể không nói rằng, đống dưa này, ăn rất kích thích, vừa thơm lại vừa ngọt.

Bọn họ ăn dưa xong, xem thời gian của buổi quảng bá còn không quên hỏi: —— Bài hát mới của Vọng Thư đâu?

Bài hát mới của Vọng Thư bị 'ngỏm củ tỏi', còn chưa xuất trận đã giơ cờ trắng.

Đến thời điểm này, cư dân mạng mới kéo sự chú ý về dồn vào MV của Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, trong khoảng thời gian này Cảnh Viên hút rất nhiều fans, lượng người theo dõi sắp cán mốc 500k, Ngôn Khanh dùng Weibo của nàng đăng thông báo lên, số bình luận còn nhiều hơn mấy nghệ sĩ có 1 triệu lượt theo dõi, cư dân mạng đều nói đùa: —— Người ta chỉ không muốn quảng bá, không muốn giả tạo, có mấy người còn nói người ta bú fame, ha hả, người ta là công chúa chân chính đấy, bú fame á hả? Mấy người đừng có bú fame của người ta mới đúng đấy!

Fans của Vọng Thư bị trào phúng đến á khẩu không nói nên lời, Cảnh Viên có tiếng là liêm khiết, giữ mình trong sạch, trái lại việc không đóng cảnh hôn lại dựng cho nàng kiểu hình tượng độc lập, bọn họ càng muốn bôi nhọ thì dân mạng lại càng thích, cho nên gần đến buổi quảng bá, bọn họ cũng không dám sơ sẩy.

Ai biết nó sẽ mang lại cho Cảnh Viên lưu lượng ra sao.

— Trận cấu xé dời non lấp biển chấm dứt trong lời kháy khịa của hai nhà fans.

Cảnh Viên ngồi trong phòng hóa trang, trợ lý mặt mày hớn hở chạy tới chạy lui, thấy Cảnh Viên nhìn mình, cô khoái trá nói: "Cô Cảnh, trên mạng lại đang khen chị này!"

Không hiểu tại sao gần đây nàng lại có rất nhiều người thích, ngoài việc lượng fans tăng vọt thì còn có không ít bloggers có tiếng cũng đến góp vui, còn có mấy người lôi bộ phim truyền kinh trước kia của nàng ra phân tích, nói chuyện bằng diễn xuất, cho nên thời gian này có rất nhiều người khen ngợi nàng.

Cảnh Viên cũng không quá để tâm, nhưng không có ai nghe người ta khen mà vẫn có thể làm mặt lạnh, cho nên nàng khẽ cười: "Ừm."

Nàng trả lời xong lại hỏi tiếp: "Cô Cố đến đây chưa?"

"Vẫn chưa." Diệp Từ Tịch nói: "Đạo diễn Kỳ để chị trang điểm trước."

"Một lát nữa chị Ngôn sẽ đến."

Ngôn Khanh đến bàn chuyện phim mới với nàng, Cảnh Viên gật đầu: "Được."

"Lúc nào cô Cố đến thì báo cho tôi."

Diệp Từ Tịch gật đầu: "Được, vậy em ra cửa nhìn xem."

Cảnh Viên khẽ hắng giọng, Diệp Từ Tịch đi ra cửa nhìn trái nhìn phải.

Cố Khả Hinh vẫn chưa đi, cô đang ngồi trên xe, nghe người ở đầu bên kia điện thoại nói: "Khả Hinh, buổi casting của phim mới bắt đầu rồi, Vọng Thư rút lui, khả năng cao em sẽ hợp tác với Cận Kỳ."

Vốn dĩ cô chỉ là vai phụ, nhưng vì Vọng Thư rút lui, cô được tiến cử vào vai chính.

Chẳng qua vẫn cần phải đi thử vai.

Cố Khả Hinh dựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu lên nhìn đèn trong xe, cô đặt tay vào công tắc, — ấn, đèn bật, — ấn, đèn tắt.

Người ở đầu bên kia điện thoại vẫn tiếp tục nói: "Thể hiện cho tốt đấy biết chưa? Lần này đáng đời Vọng Thư, chọc vào người không nên chọc, chả hiểu cô ta nghĩ cái gì mà cố tình đi trêu người nhà họ Cảnh ——"

Tiếng nói cằn nhằn càu nhàu triền miên chưa dứt, có vẻ tâm trạng của người nói khá tốt, nhưng Cố Khả Hinh lại không có ý định muốn nói chuyện, cô gọi: "Chị Mạc."

Mạc Ly ngừng nói: "Ừ?"

"Em phải đến phòng thay đồ."

Mạc Ly cười: "Ở buổi quảng bá à? Được, em đi đi, lúc nào xong thì đến chỗ chị lấy kịch bản mới, ngày mai chị đưa em đến buổi casting của đạo diễn Dương."

Cố Khả Hinh tắt đèn trên đầu, nhàn nhạt nói: "Vâng."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Anh hỏi: "Đi vào không?"

"Đợi một lát." Cố Khả Hinh nói: "Đợi một lát rồi vào."

Tô Anh không nhiều lời, nàng nhìn Cố Khả Hinh hạ ghế nằm xuống, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

Trong xe yên tĩnh không tiếng động, một lúc sau Tô Anh bật nhạc lên, những nốt nhạc trầm bổng phiêu du trong không gian nhỏ hẹp, lông mày Cố Khả Hinh khẽ nhíu lại gần như không thể nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì, vẫn nhắm mắt như trước.

Hai người ngồi trong xe chừng nửa tiếng, — bài hát kết thúc, Cố Khả Hinh chầm chậm mở mắt ra, cô cầm túi xách lên nói: "Đi thôi."

Tô Anh theo cô xuống xe.

Phóng viên ở buổi quảng bá rất nhiều, xếp thành bảy tám hàng hai bên thảm đỏ, ánh đèn flash chớp nháy không ngừng, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía sân khấu.

Hậu trường bận rộn, Cố Khả Hinh đến muộn, vừa mới đi vào đã bị kéo đi trang điểm thay quần áo, Cảnh Viên muốn nói chuyện với cô cũng không có thời gian, không đến nửa giờ, hai người cùng nhau đứng trong hậu trường.

Tràng pháo tay ở đằng trước vang lên, Cố Khả Hinh quay đầu nhìn Cảnh Viên, cười nói: "Hồi hộp không?"

Cảnh Viên cũng quay lại nhìn cô, lắc đầu: "Không hồi hộp."

Cố Khả Hinh đối diện với đôi mắt của nàng, hai mắt sáng rực, sâu thẳm, cô thản nhiên nói: "Tôi hơi hồi hộp."

Cảnh Viên còn chưa kịp hỏi cô sao lại khẩn trương thì đã nghe thấy MC gọi tên mình, nàng và Cố Khả HInh nhìn nhau, hai người vén rèm bước ra ngoài.

Ánh đèn flash bỗng chốc tập trung lại đây, tiếng chụp ảnh vang lên không ngừng, Cảnh Viên đứng trên sân khấu, tự nhiên hào phóng, Cố Khả Hinh bên cạnh sắc mặt bình thản như gió thoảng mây trôi, chẳng có biểu hiện gì của sự hồi hộp cả, Cảnh Viên liếc nhìn cô, yên lặng rũ mắt.

Hồi hộp không? Nàng thật sự nhìn không ra Cố Khả Hinh có tí gì gọi là hồi hộp.

Là do diễn xuất của cô ấy, — vẫn luôn như thế sao?

Cảnh Viên cắn môi, nghe lời MC ngồi xuống ghế bên cạnh.

Cố Khả Hinh ngồi bên phải, bên trái là Tống Khê.

Tống Khê là kiểu người điển hình của âm nhạc, tuy là con gái nhưng lại cắt tóc ngắn, mặc áo sơ mi nam rộng thùng thình, tạo hình rất độc đáo, vừa lên sân khấu đã thu hút tầm mắt của mọi người.

Sự độc đáo này có vẻ càng dễ thu hút sự chú ý của người khác hơn.

Cảnh Viên cầm mic trong tay, lặng lẽ cúi đầu.

Cố Khả Hinh thường xuyên liếc nhìn nàng, nhìn thấy dáng vẻ nàng rũ mắt không khỏi nghiêng người qua: "Không vui à?"

Cảnh Viên nghiêng đầu, đột nhiên đụng phải ánh mắt của Cố Khả Hinh, ngoài ánh đèn flash chớp nháy còn có hình ảnh phản chiếu của chính mình, tuy rằng rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng.

Điều này chứng minh hai người đang dựa vào rất gần.

Cảnh Viên mím môi, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng của MC: "Cô Cảnh với cô Cố nói thầm gì thế?"

Hiện trường vang lên tiếng cười, tất cả mọi người đều biết sự kiện xảy ra dạo gần đây của Cảnh Viên với Vọng Thư là trút giận thay Cố Khả Hinh, MC nói: "Hâm mộ quan hệ của cô Cố với cô Cảnh ghê."

"Chắc là tốt lắm nhỉ?"

"Tất nhiên rồi." Cố Khả Hinh nói trong khi Cảnh Viên đang ngẩn người giây lát: "Cô Cảnh là ngôi sao may mắn của tôi."

Cô nói thẳng toẹt như thế, MC cũng không cảm thấy ngại ngùng, thoải mái nói: "Cô Cố với cô Cảnh quen biết nhau bao lâu rồi?"

"Mới gặp nhau cách đây không lâu." Cố Khả Hinh tự nhiên hào phóng.

MC thấy cô phối hợp như thế nhịn không được tiếp tục bới móc: "Vậy cô Cố có thể phát biểu cảm nghĩ của cô về cô Cảnh không?"

"Cô ấy ấy à." Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn Cảnh Viên, trên mặt chứa ý cười, sắc mặt dịu dàng, thần thái bình tĩnh: "Cô ấy thật sự rất tốt, vẻ ngoài tuy lãnh đạm nhưng thật ra nội tâm rất mềm mại."

MC còn muốn hỏi tiếp nhưng đạo diễn ở đằng sau khẽ ho khan một tiếng, nàng nhanh chóng thu hồi lực chú ý, phóng viên bên dưới vẫn ôm hi vọng muốn hỏi sâu hơn, nàng liền ném vấn đề cho Cảnh Viên.

Cảnh Viên không giống Cố Khả Hinh, không nói được nhiều như vậy, gặp vấn đề cũng chỉ trả lời ngắn gọn mấy chữ, không moi ra thông tin gì, phóng viên ôm một bụng tiếc nuối, hận không thể để MC tiếp tục hỏi Cố Khả Hinh.

Nhưng Cố Khả Hinh không phải nhân vật chính.

Nhân vật chính là Tống Khê.

MC muốn hỏi cũng đành bó tay, chỉ đành ngồi về chỗ của mình, đặt câu hỏi cho Tống Khê.

Buổi quảng bá kết thúc bằng cách chiếu MV, trên màn hình lớn hiển thị hình ảnh của Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, MC nhân lúc chưa kết thúc hỏi Cố Khả Hinh chút chuyện ở đoàn làm phim, về ấn tượng sâu sắc nhất, về chuyện với Cảnh Viên, về chuyện cô khó quên nhất, Cố Khả Hinh nếu biết thì sẽ nói, nếu nói thì sẽ nói hết không giấu, y như người mới vừa bước chân vào cái vòng này, moi tim móc phổi cho người khác xem.

Thái độ này của cô chiếm được điểm tuyệt đối trong mắt MC lẫn cánh phóng viên, MC cực kỳ thích nghệ sĩ phối hợp thế này, phóng viên cũng không ngoại lệ, cho nên bọn họ dành cho Cố Khả Hinh nhiều khung hình nhất, đương nhiên lúc trở về viết báo cáo sẽ nhịn không được mà khen ngợi cô.

Tính cách ôn hòa, mềm mại, chân thành.

Lúc Cố Khả Hinh xuống sân khấu vẫn có thể nghe thấy nhân viên công tác đang nói về mình, cô cười khẽ: "Quá khen rồi."

Khiêm tốn lễ độ, thiện cảm của mọi người lại càng tăng cao.

Cảnh Viên đi theo phía sau cô, chỉ bình tĩnh nhìn cô giao lưu với những người khác, hậu trường rất ồn ào, nhưng nàng lại chẳng mảy may nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Khả Hinh, nhìn mặt mày người nọ tươi như hoa đào, miệng lưỡi người nọ trơn như bôi dầu, nhìn người nọ thành tạo giao tiếp, khoảng thời gian trước tiếp xúc với nhau, nàng tưởng mình đã hiểu Cố Khả Hinh, dù chỉ là một chút, nhưng sự thật bày ra trước mắt, nàng không hiểu.

Một chút cũng không.

Hai bàn tay Cảnh Viên buông thõng bên người lặng lẽ siết lại, móng tay cào vào lòng bàn tay, mang lại cảm giác đau nhói, nàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị vào phòng thay đồ theo Cố Khả Hinh đang cười cười với mọi người.

Phòng thay đồ chỉ có một gian, hai người dùng chung, Cố Khả Hinh vừa mở cửa phòng thay đồ, tiếng giày cao gót đã vang lên ở phía sau, cô quay đầu lại, mặt mang ý cười: "Cảnh Viên."

Cô tránh ra nửa người: "Em cũng muốn dùng à?"

"Em dùng trước đi."

Cảnh Viên nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, hai bàn tay buông thõng bên người nắm lại rồi lại mở ra, động tác từ tốn, giọng nói cũng trầm hơn nhiều: "— đi vào đi thôi."

Nàng nói.

Cố Khả Hinh liếc nhìn dáng người nàng, đánh giá một phen, cuối cùng dừng lại trên ngón tay tinh tế của nàng, mặt không đổi sắc: "Được."

Diện tích phòng thay đồ không lớn, hai người vào chung có hơi chật, phòng kín, hiệu quả cách âm cũng không tốt, bầu không khí bên trong tràn ngập hương nước hoa nhàn nhạt, trên móc treo hai bộ quần áo, một là của Cảnh Viên, một là của Cố Khả Hinh.

"Em ——" Cố Khả Hinh khẽ mở môi mỏng, vừa mở miệng đã bị Cảnh Viên cắt ngang.

"Chị có thích uống trà không?" Cảnh Viên hỏi: "Trà lạnh."

Cố Khả Hinh đứng thẳng người, dựa lưng vào tường, thản nhiên nói: "Thích."

"Chị không thích." Cảnh Viên nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén, lần đầu tiên Cố Khả Hinh phát hiện hóa ra ánh mắt của nàng cũng có thể bén nhọn như thế, như lưỡi dao sắc bén, dễ dàng xé toạc mọi lớp ngụy trang.

Cô chớp chớp mắt, dịu dàng nói: "Cảnh Viên, em sao thế?"

Thái độ không giống với trước đây.

Cảnh Viên chỉ cảm thấy một sự trào phúng mãnh liệt, thân thể nàng cứng đơ, hai bàn tay siết chặt, cố hết sức giữ bình tĩnh: "Chả sao cả, tôi chỉ muốn hỏi cô Cố thấy tôi thế nào?"

Cố Khả Hinh khó hiểu: "Thế em thế nào? Tôi cảm thấy em rất..."

Chữ 'tốt' chưa kịp thốt ra, Cảnh Viên cướp lời: "Rất ngu đúng không."

"Ở trước mặt chị."

"Như một kẻ đần?"

Cảnh Viên hùng hổ dọa người: "Chị cảm thấy tôi là người như thế đúng không?"