Tia Sáng

Chương 22: Tôi thích em, có muốn thử ở bên tôi không?




Xu hướng trên mạng so với dự đoán của Cố Khả Hinh không lệch một li, thời điểm cô và Cảnh Viên đi ăn thì tin tức về buổi hòa nhạc của Tống Khê lẫn MV đã che trời lấp đất, dường như cả buổi chiều nay mọi người đều dồn lực chú ý vào việc này.

Thật ra nói mọi người cũng không phải tất cả, nhưng phần lớn vẫn đang đổ dồn lực chú ý, bao gồm cả fans của Vọng Thư, chẳng qua hơn nửa số fans của cô ta vào để giẫm một cái, bình luận 'Không có gì hơn à', 'Bình thường', 'Nghe rồi, chả khác gì bài trước, không phải là bản tình ca nhỏ thôi à?', 'Có sao nói vậy, MV thật sự rác rưởi, chuyển cảnh sượng trân, ý cảnh chả ra gì, tình tiết cũ rích.' đều là những lời kích war.

*ý cảnh: quan niệm nghệ thuật <Cảnh giới và tâm trạng được tác phẩm văn học nghệ thuật thể hiện qua hình ảnh miêu tả>

Tống Khê hát tình ca mà nổi tiếng, bây giờ còn được phong là tình ca Tiểu Thiên Hậu, được xem như hy vọng của một thế hệ âm nhạc mới, nhưng cô lại luôn bị giới hạn trong những bản tình ca, điều này không thể không bị chỉ trích.

Lần này, fans của Vọng Thư như nắm được một chỗ dựa, hung hăng giẫm đạp: 'Lại là tình ca, chả có nghĩa gì', 'Nếu Tống Khê không hát tình ca chắc sẽ tiêu luôn nhỉ?'

Nếu là trước đây thì có thể fans của Tống Khê sẽ nuốt cơn giận vào trong, nhưng bài hát【 Đáng giá 】lần này, chỉ cần là người có lỗ tai đều biết nội dung của nó không chỉ nói về phương diện tình yêu, mà phần lớn là sự cứu rỗi, sự cứu rỗi của hy vọng lẫn sự cứu rỗi về tâm hồn, cứ thế bị quy chụp thành tình ca, bọn họ lập tức phản bác lại fans của Vọng Thư, lần này dân mạng cũng đứng về phe fans của Tống Khê, bởi vì sự kiện con giáp thứ mười ba lúc trước Vọng Thư vẫn chưa có câu trả lời, dường như đang kéo dài thời gian, cho nên vào thời khắc quyết định thế này, duyên người qua đường của cô ta tụt dốc không phanh.

—— Tình ca? Xin lỗi đi, tôi chả nghe thấy tình yêu tình báo chỗ nào cả, tôi chỉ nghe được sự cứu rỗi thôi.

—— Ca khúc mới của Tống Khê thật sự rất hay, có tính đột phá, không ngừng tiến lên, hy vọng có thể vươn ra quốc tế.

—— Giới âm nhạc đã nhiều năm không có nhân tố mớ, thật hoài niệm thế hệ ca sĩ trước kia.

—— Tôi rất tò mò không biết mấy người mắng Tống Khê có phải đều là fans của Vọng Thư không?

—— Vọng Thư học ai không học lại đi học Cận Kỳ làm con rùa rụt cổ, ha ha ha ha ha.

Hai phía cứ dọc theo lối này lại bắt đầu một trận cãi cọ nảy lửa, Cố Khả Hinh cất điện thoại đi nhìn Cảnh Viên đang đưa thực đơn cho cô: "Gọi gì chưa?"

Cảnh Viên vốn không ngờ được mình sẽ đến đây dùng bữa, nàng còn muốn nhân lúc buổi hòa nhạc kết thúc đi về nhà, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Tiêu Tình, ai biết mẹ nàng lại nhắn cho nàng, nói nửa tiếng nữa Tiêu Tình sẽ lên máy bay, nàng không tính đi nữa, vừa hay có chút chuyện muốn nói với Cố Khả Hinh nên cũng tiện đường đến ăn cơm.

Khách sạn cũng ở gần thành phố điện ảnh, là một nhà hàng kiểu Tây, lúc Cảnh Viên gọi đồ ăn Cố Khả Hinh còn đang nghịch điện thoại, đợi nàng đưa thực đơn đến cho mình mới buông tay.

"Cho tôi một phần ăn giống cô ấy." Cố Khả Hinh khép thực đơn lại, nhìn Cảnh Viên: "Muốn uống vang đỏ không?"

Cảnh Viên lắc đầu, nàng mím môi nói: "Không phải chị không thích uống rượu sao?"

Cố Khả Hinh dặn dò phục vụ đổi đồ uống, nói với Cảnh Viên: "Chỉ có tửu lượng của tôi không tốt thôi, em vẫn có thể uống."

Cảnh Viên bật cười: "Tôi cũng không uống."

Món tráng miệng được bê lên trước, sau đó mới đến món chính, từ trước đến nay Cảnh Viên vốn ăn uống từ tốn, ăn cơm cũng nhai kỹ nuốt chậm, cử chỉ tao nhã, cắt miếng bít tết thôi cũng đầy tính nghệ thuật, Cố Khả Hinh cầm dao dĩa nhìn nàng, hỏi: "Cảnh Viên, tôi nhớ trước đây em có sống ở nước ngoài một thời gian nhỉ?"

Cảnh Viên hơi kinh ngạc nhìn cô, Cố Khả Hinh cắn một miếng bít tết nói: "Lúc phỏng vấn em từng đề cập đến."

Bởi vì thân phận đặc thù cho nên lúc nàng mới ra mắt vẫn thường xuyên nhận phỏng vấn, tuy Ngôn Khanh đã từ chối giúp nàng rất nhiều, nhưng cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của đám phóng viên, thỉnh thoảng nàng cũng bị chặn lại giữa đường hỏi một số câu hỏi.

Đúng là trước đây Cảnh Viên có sống ở nước ngoài một thời gian, không tính là lâu, chỉ hơn hai năm mà thôi, cũng bởi vì sự kiện xảy ra ở trường cho nên sự nghiệp của bố nàng cũng bị ảnh hưởng, mẹ nàng sợ nàng tự trách nên đã đưa nàng ra nước ngoài học tập, khi đó người ở bên nàng không phải bố mẹ, mà là Tiêu Tình.

Chẳng qua Cảnh Viên rất ít khi đề cập chuyện này với người khác, bây giờ được nhắc đến cũng chỉ gật đầu: "Ừm, sống một khoảng thời gian."

"Ở nước ngoài có gì khác với ở trong nước không?" Lúc Cố Khả Hinh hỏi câu này sắc mặt có hai phần hốt hoảng, tựa như không phải hỏi người trước mặt, Cảnh Viên vẫn đang đắm chìm trong hồi ức, không phát hiện ra sắc mặt cô có sự thay đổi, nghe vậy cũng chỉ chầm chậm cắt nhỏ bít tết, nói: "Cũng không khác nhau nhiều, chỉ là ngôn ngữ của bọn họ tôi nghe không hiểu lắm, còn may lúc đó có một vị tiền bối vẫn luôn ở bên giúp đỡ tôi."

Nghĩ đến Tiêu Tình, sắc mặt Cảnh Viên không khỏi có chút mềm mại, Cố Khả Hinh nói: "Vậy quan hệ của em với vị tiền bối này hẳn là tốt lắm nhỉ?"

Tốt lắm sao?

Mặc dù hai năm gần đây Tiêu Tình đang lui dần khỏi giới giải trí nhưng lại dấn thân vào hoạt động công ích, càng ngày càng bận, dịp Tết năm ngoái nàng còn ra nước ngoài thăm bà còn không thể nhìn thấy người bằng xương bằng thịt, nhưng trước đó hai người họ rõ ràng rất tốt.

Cảnh Viên cắn miếng bít tết, ngước mắt nói: "Rất tốt."

Cố Khả HInh thu hết vẻ mặt nàng vào đáy mắt, rũ mắt tiếp tục ăn thịt bò.

Ăn xong một bữa đã qua hơn tiếng đồng hồ, Cố Khả Hinh mời Cảnh Viên đến địa điểm lân cận đi dạo, Cảnh Viên cũng có mấy lời chưa nói, dứt khoát đứng dậy theo sau cô.

Vừa mới ra khỏi khách sạn hai người đã đón lấy một luồng gió lạnh, Cảnh Viên không mặc áo khoác, chỉ mặc mỗi một chiếc váy dài, nàng lấy hai tay xoa xoa cánh tay theo bản năng, Cố Khả Hinh đang đẩy cửa ra ở bên cạnh thấy thế hỏi: "Có phải thấy lạnh rồi không?"

Cảnh Viên hơi xấu hổ: "Có một chút."

Ở cửa có người đi lại, bọn họ cũng không tiện nói chuyện, Cố Khả Hinh kéo Cảnh Viên đến con đường lát đá bên ngoài khách sạn, cô nói: "Em quàng khăn lên đi."

Khăn quàng được làm từ chất liệu tơ tằm, cho dù quàng lên thì vẫn bị gió lùa vào, khó mà giữ ấm, Cảnh Viên thắt khăn quàng xong hắt xì một cái, theo phản ứng sinh lý, nàng hắt xì xong hai mắt ngập nước, lúc ngẩng đầu lên nhìn Cố Khả Hinh còn có mấy phần lanh lợi đáng yêu, giống như một con thỏ có thể xoa nắn.

Cố Khả Hinh hơi giật mình khi đối diện với cặp mắt kia, có chút bất đắc dĩ thở dài, cởi áo khoác trên người mình ra, Cảnh Viên vội vàng lùi về sau hai bước, Cố Khả Hinh kiên quyết nói: "Mặc vào đi, tôi không lạnh đến thế đâu."

"Không cần." Cảnh Viên từ chối: "Tôi cũng không lạnh đến thế."

Cố Khả Hinh với lấy tay nàng, đặt áo khoác trên cổ tay nàng, Cảnh Viên không giỏi từ chối người khác, chỉ thu tay mình lại, trong lúc hai người đang giằng co nàng có hơi mất kiên nhẫn, thu tay về hơi dùng sức, Cố Khả Hinh vốn đang nắm cổ tay nàng, bị nàng kéo lại như vậy, thân hình sượt qua bả vai nàng đổ xuống, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống đất.

Cảnh Viên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay cô, khó khăn lắm mới có thể ổn định thân thể.

"Không sao chứ?" Áo khoác của cô vẫn đang treo trên cổ tay Cảnh Viên, bên trong còn có hơi ấm và hương thơm của Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh thuận mình nói: "Không sao đâu —— hiss ——"

Cô cử động cẳng chân, có hơi áy náy ngẩng đầu: "Hình như bị trẹo chân rồi."

Mấy phút sau, Cảnh Viên đỡ Cố Khả Hinh khập khiễng đi đến nhà để xe, Cố Khả Hinh cười: "Còn may không để em uống rượu, nếu không ngay cả tài xế miễn phí cũng không có."

Cảnh Viên hơi áy náy: "Xin lỗi chị."

"Không sao đâu mà." Cố Khả Hinh dịu dàng nói: "Đi cao gót ra đường là thế, vấp ngã là điều không thể tránh khỏi."

Tuy nói là nói như thế nhưng trên mặt Cảnh Viên vẫn ngập tràn áy náy, cánh tay ôm eo Cố Khả Hinh càng thêm dùng sức, đi rất chậm, dường như đang sợ Cố Khả Hinh không theo kịp bước chân của mình.

Dưới ánh đèn đường, hai bóng người chậm rãi đi đến nhà để xe của thành phố điện ảnh, lối nhỏ nhưng cũng chẳng có ai, chẳng qua hai người họ vẫn phải ngụy trang, Cố Khả Hinh xõa tóc đội mũ, Cảnh Viên bắt buộc cô phải mặc áo khoác vào, cổ áo được kéo cao che khuất nửa mặt, Cảnh Viên vẫn thắt khăn quàng cổ, chốc chốc khăn quàng lại bị gió thổi bay, để lộ một gương mặt xinh đẹp.

Chỉ có điều, trời tối đen như mực, đường lại vắng người nên không bị ai để ý đến.

Hơn nửa đường hai người đều không nói chuyện, lúc gần đến nhà để xe Cố Khả Hinh nói: "Có mệt không, hay là nghỉ ngơi một lúc đi?"

Hơn nửa cơ thể của cô đều dựa lên người Cảnh Viên, dưới chân còn đi giày cao gót, không thể dùng sức quá nhiều, chỉ có thể nhờ vào bên chân còn lại mà sức lực của Cảnh Viên để đi tiếp, Cảnh Viên quả thật có hơi kiệt sức, hai bên tai đổ mồ hôi, sáng lên dưới ánh đèn đường, Cố Khả Hinh nói: "Mệt rồi thì chúng ta nghỉ ngơi một lát đi?"

Cảnh Viên cũng đi giày cao gót, gót chân đã bị ma sát đến đỏ ửng, tuy nàng cũng muốn cố gắng đỡ Cố Khả Hinh đến thẳng nhà để xe nhưng thể lực không cho phép, nàng tiếp tục đi vài bước, cuối cùng vẫn phải dừng lại, nghiêng đầu nói: "Nghỉ một lát đi."

Nàng vừa nói chuyện vừa thở dốc, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, hai gò má đỏ ửng vì dùng sức, hai bên tóc mai rịn ra mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm vài giọt, nàng đỡ Cố Khả Hinh ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, cô lục trong túi ra một gói giấy ăn đưa cho Cảnh Viên.

Cảnh Viên hơi ngẩn ra, nhận lấy, rút ra hai tờ lau chùi cẩn thận, nói khẽ: "Cảm ơn."

Cố Khả Hinh nhét túi giấy vào lòng bàn tay nàng, rũ mắt nói: "Tôi mới là người phải cảm ơn em."

Cảnh Viên cúi đầu xuống: "Chân của chị đã đỡ hơn chưa?"

Cố Khả Hinh nhìn theo tầm mắt của nàng, khẽ cử động: "Vẫn hơi đau một chút."

"Tôi —— xem giúp chị nhé?" Cảnh Viên nghiêng đầu nhìn Cố Khả Hinh, ánh mắt lấp lánh, Cố Khả Hinh đối diện với cặp mắt kia, không chút do dự gật đầu nói: "Được chứ."

Cô không đi tất, chỉ cần cởi giày ra là có thể nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ, cũng không quá nghiêm trọng, chỉ có điều không thể chạy được, Cảnh Viên đặt ngón tay lên vết sưng, Cố Khả Hinh hơi rụt chân lại, Cảnh Viên nói: "Hay lát nữa tôi đưa chị đi viện nhé?"

"Không cần đâu." Cố Khả Hinh nói: "Về nhà xoa bóp một chút là được rồi."

Cô thấy dáng vẻ lo âu của Cảnh Viên khẽ cười: "Trước đây đóng phim tôi cũng hay bị thương, vết thương nhỏ thế này không cần để trong lòng, xoa một chút ngủ một giấc là khỏe ấy mà."

"Bây giờ chúng ta đi bệnh viện, biết đâu lại biến thành tin tức lớn gì đó, ngày mai là ngày tuyên truyền cho MV rồi, không gây thêm rắc rối vào thời điểm này mới là điều tốt."

Cảnh Viên vẫn không yên tâm: "Nhưng chị thành như vậy rồi, ngày mai còn đi được sao?"

"Có thể." Cố Khả Hinh nói: "Cùng lắm thì mai đổi thành một đôi giày đế bằng, đi chậm một chút."

Cô nói xong nhìn Cảnh Viên: "Còn thấy lạnh không?"

Nghĩ đến việc hai người bọn họ chỉ vì có lạnh hay không mà náo loạn đến mức trẹo chân, bây giờ chính mình còn đang thở hồng hộc, cho dù Cảnh Viên vốn luôn lãnh đạm cũng không nhịn được nở nụ cười, nàng lắc đầu, lau mồ hôi, trả lời: "Không lạnh."

"Vậy thì vết thương này của tôi đáng giá." Cố Khả Hinh nói xong xỏ giày vào, vỗ vỗ chân: "Muốn đợi thêm lát nữa để tôi tự đi không?"

"Không được." Cảnh Viên từ chối: "Tôi đỡ chị đi."

Nàng vừa nói vừa đứng lên, chủ động đưa tay về phía Cố Khả Hinh.

Ngón tay tinh tế như bị kéo dài dưới ánh đèn dường, có thể thấy rõ ràng từng đường chỉ tay, đôi tay này chỉ cần nhìn qua cũng biết được sống trong nhung lụa, Cố Khả Hinh thoáng do dự, cuối cùng vẫn đặt tay mình lên, mượn sức Cảnh Viên đứng dậy, Cảnh Viên vội đỡ lấy eo cô, lại giống như lúc trước, đỡ lấy nửa người cô.

Cố Khả Hinh liếc mắt, tầm mắt của Cảnh Viên rơi trên mặt đất, sắc mặt nghiêm túc, tuy rằng trên mặt rịn ra mồ hôi nhưng góc nghiêng lại không có thay đổi gì quá lớn, vẫn lãnh đạm như cũ, Cố Khả Hinh ngắm nhìn chốc lát, một bàn tay vòng qua eo Cảnh Viên.

Nhẹ nhàng giữ lấy.

Cảnh Viên phát hiện động tác của cô, bước chân như cứng lại, nàng cắn cắn môi, không nói thêm gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Đến được xe của Cố Khả Hinh đã là chuyện của mười phút sau đó, Cảnh Viên đỡ cô ngồi xuống ghế lái phụ, sau đó nàng ngồi tại ghế lái, Cố Khả Hinh hỏi: "Biết lái xe không?"

Xác thực Cảnh Viên không biết lái xe cho lắm, nhà nàng có tài xế riêng cho nên ít khi tự mình lái xe, chẳng qua mấy đường cơ bản thì nàng vẫn còn nhớ rõ.

"Biết."

Cảnh Viên đặt tay lên cần gạt số, gài số, xe vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mày thanh tú của nàng chau lại, đem trình tự các thao tác trong trí nhớ của mình lặp lại một lần, Cố Khả Hinh nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy nghi hoặc không kìm được cười khẽ thành tiếng: "Em chưa thả phanh tay kìa."

Mặt Cảnh Viên ửng đỏ, nàng khẽ ho khan một tiếng, tay phải định thả phanh tay ra, nhưng lại đụng đến một khối mềm mại.

Nàng cúi đầu, Cố Khả Hinh đã giúp nàng thả phanh tay trước.

Lần này tay chạm tay cũng là tiếp xúc thân thể, nhưng có vẻ không lúng túng như trước.

"Đi chậm một chút." Cố Khả Hinh nói: "Chỉ cần trở về an toàn là được."

Cảnh Viên nghe được lời trêu chọc của cô, mặt mày hơi bối rối, nàng hít một hơi thật sâu, từ từ thả bộ ly hợp ra, đạp chân ga, chiếc xe vạch ra một đường cong trong nhà để xe rồi lái ra ngoài.

"Nhà chị ở đâu?"

Cố Khả Hinh chỉnh điều hướng, có một giọng nói phát ra từ bên trong: "Đi theo chỉ dẫn của cô ấy."

Cảnh Viên gật đầu.

Từ thành phố điện ảnh về nhà Cố Khả Hinh không xa, hầu như đều đi trên đường cái, tuy Cảnh Viên đã lâu không lái xe nhưng đi đường thẳng cũng không thành vấn đề, chỉ là lúc muốn lái xe vào chung cư nàng suýt nữa đụng vào barrier, Cố Khả Hinh nhịn cười cả một đường, cuối cùng cũng không kiềm chế được cười hỏi: "Em có bằng lái xe chưa đấy?"

"Tôi có rồi." Cảnh Viên quay đầu nhìn cô, chững chạc đàng hoàng, vô cùng nghiêm túc, giọng điệu nghiêm chỉnh: "Tôi thi một lần là qua."

"Tốt." Cố Khả Hinh cười, giọng điệu có mấy phần cưng chiều, ánh mắt nhìn nàng cũng có mấy phần dịu dàng mềm mại, như ẩn chứa tình ý miên man, Cảnh Viên vốn định về nhà rồi nói chuyện, đột nhiên bắt gặp ánh mắt này của cô nhất thời hoảng hốt, còn đạp nhầm vào chân ga.

"Từ từ thôi." Cố Khả Hinh nói: "Về đến cửa nhà rồi, tôi không muốn xảy ra tai nạn đâu."

Cảnh Viên nhả chân ga ra, chiếc xe chậm rãi chuyển động, hoa cỏ bên ngoài cửa sổ cũng chầm chậm lướt qua, Cố Khả Hinh nói: "Đi về phía trước rẽ phải."

"Vào hầm để xe."

Cảnh Viên nghe theo lời cô lái xe đến chỗ trong cùng của hầm để xe, sau đó đỡ Cố Khả Hinh xuống xe, lúc hai người đến cửa thang máy, Cảnh Viên nói: "Vậy tôi chỉ đưa chị đến đây, tôi đi về trước."

"Lên nhà uống tách trà đi." Cố Khả Hinh nói: "Tôi đứng một chân cũng không tiện mở cửa."

Cảnh Viên suy nghĩ một lát rồi đáp ứng: "Được."

Nàng đỡ Cố Khả Hinh vào thang máy.

Không gian trong thang máy khá rộng rãi, hai người đợi khoảng chừng hai phút đã đến nơi, Cố Khả Hinh ra khỏi thang máy, dựa lên người Cảnh Viên tìm chìa khóa nhà, loay hoay một lúc cô mới lấy ra chìa khóa đưa cho Cảnh Viên: "Mở cửa giúp tôi."

Đôi mày thanh tú của Cảnh Viên khẽ chau lại, nhưng vẫn nghe theo, mở cửa ra rồi đỡ Cố Khả Hinh đi vào.

Ánh đèn sáng rực, phòng khách khá rộng, được trang trí đơn giản theo phong cách châu Âu, tủ giày đặt ngay cạnh cửa, lối vào không có đồ đạc gì, Cảnh Viên đứng ở cửa, Cố Khả Hinh khom lưng lấy ra một đôi dép lê nói: "Là của tôi, thử xem có vừa hay không."

Kích thước của hai người tương đương nhau, đi cũng vừa vặn, chẳng qua Cảnh Viên không quen vào nhà người khác, lại còn đi dép của người ta, điều này làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Ngược lại Cố Khả Hinh rất nhàn nhã, cô tập tễnh đi vào nhà, đặt túi xách lên sô pha, Cảnh Viên sợ cô lại ngã lần nữa nên đỡ cô đi đến sô pha, Cố Khả Hinh không ngồi xuống mà nói: "Tôi đi rót cho em cốc nước."

"Không cần." Cảnh Viên từ chối: "Tôi không khát."

Nàng nhìn nhìn xung quanh: "Chị ở một mình à?"

Nói xong nàng mới nhớ ra Cố Khả Hinh nói bố của cô mất sớm, mẹ cô hình như cũng mất vì khó sinh, nàng đúng là hết chuyện để nói, kém mồm kém miệng, Cảnh Viên trầm mặc, Cố Khả Hinh cười: "Đương nhiên là ở một mình rồi, tôi cũng đâu có bạn gái."

Cảnh Viên đỡ xấu hổ hơn một chút: "Ở một mình rất tốt."

"Em thì sao." Cố Khả Hinh không tiện đứng dậy, cứ thế lấy bình trên bàn trà rót nước cho Cảnh Viên, nước đã lạnh, uống một ngụm, cảm giác lạnh lẽo lan đến từng tế bào thần kinh, Cảnh Viên đỡ nàng lên nhà có hơi tốn sức, cũng rất mệt mỏi, uống cốc nước lạnh cũng tiện giải khát, nàng uống hai hớp rồi nói: "Tôi ở với bố mẹ."

Cố Khả Hinh gật đầu: "Ở với bố mẹ cũng rất tốt."

"Chỉ là không được tự do." Cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Viên: "Trước đây tôi cũng ở cùng bố, ông ấy rất thích quản tôi, buổi tối mấy giờ đi ngủ cũng phải thúc giục, khá là khó chịu."

Cảnh Viên cũng không gặp chuyện phiền toái như vậy, cuộc sống của nàng vẫn luôn tuân theo quy luật, từ nhỏ đến lớn đều như thế, thời gian nào nên làm cái gì, nàng đều sẽ sắp xếp đâu ra đấy, sau đó hoàn thành từng cái một, nàng giống như đồng hồ báo thức được lên dây cót, từng giây từng phút đều đi theo quỹ đạo được vạch sẵn.

Ngoại trừ việc tiến vào giới giải trí.

Quyết định này giống như một tình tiết không nên xuất hiện trong cuộc đời nàng, ngay cả bố mẹ nàng cũng không tin tưởng nàng có thể tồn tại, nhưng nàng vẫn đi được đến bây giờ.

Cảnh Viên lấy lại tinh thần mới nhận ra mình lại lơ đãng, phòng khách không còn tiếng động, nàng quay đầu nhìn xem, chỉ thấy Cố Khả Hinh vẫn đang bình tĩnh nhìn mình, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, còn có ý cười nhàn nhạt.

Nàng ngồi xuống bên cạnh một chút, đặt chén xuống: "Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."

Nhân lúc nàng đứng dậy, Cố Khả Hinh đã nắm lấy cổ tay nàng, hơi dùng sức, Cảnh Viên lại ngồi trở lại ghế sô pha, vô cùng kinh ngạc, Cố Khả Hinh cũng nhân cơ hội này tiến lại gần nàng.

Hô hấp của hai người rất gần, quấn quýt lấy nhau, Cảnh Viên có thể nhìn thấy lông mi vừa cong vừa dài của Cố Khả Hinh, còn có đôi con ngươi phản chiếu hình bóng của chính mình, nàng nuốt nước bọt, định đưa tay ngăn cản Cố Khả Hinh đến gần, mặt đỏ ửng.

"Cảnh Viên." Tay phải của Cố Khả Hinh nắm lấy cổ tay nàng, cúi đầu hỏi: "Em rất ghét tôi sao?"

Cảnh Viên bị cô dồn ép, nín thở, chống cự theo bản năng: "Chị đứng lên đi."

"Em trả lời tôi trước đã." Giọng của Cố Khả Hinh rất ấm áp, cũng rất có từ tính, mùi hương trên người cô lúc này dần trở nên nồng đậm, như có tác dụng thôi miên, đối diện với cặp mắt kia như đối diện với một hồ nước sâu, thu hút mọi sự chú ý của nàng, để nàng không thể không đối mặt với cô.

"Tôi ——" Cảnh Viên không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi: "Tôi không ghét."

Cố Khả Hinh nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng rất trắng, rất ngay ngắn, rất đẹp, khi cô nói chuyện, môi mỏng khẽ mấp máy, vô cùng mê người: "Vậy em trốn tránh tôi làm gì?"

"Tôi không có." Cảnh Viên bị cô ép đến lùi không được, định đẩy cô ra, lại không dám dùng sức, sợ động đến vết thương ở chân.

Cố Khả Hinh thấy nàng không né tránh, tiếp tục nói: "Em có."

"Em trốn tôi, nếu không phải sợ tôi, chẳng lẽ là sợ sẽ thích tôi?"

Cảnh Viên nghe cô nói vậy đột ngột thay đổi sắc mặt, nàng hoảng loạn đẩy cô ra, Cố Khả Hinh vẫn nắm lấy tay nàng, Cảnh Viên nói: "Khả Hinh, tôi có bạn gái rồi."

"Tôi biết, không phải đã qua đời rồi sao." Cố Khả Hinh nói: "Chẳng lẽ em định về sau sẽ không tìm bạn gái nữa sao?"

"Tôi không ——"

"Tôi thích em."

Cảnh Viên bỗng chốc im bặt, nàng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Cố Khả Hinh tràn đầy vẻ không tin, Cố Khả Hinh cũng rất thẳng thắn, ánh mắt dịu dàng, nét mặt chính trực, cô hơi ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh lại chắc chắn nói: "Tôi xin lỗi, là do tôi đường đột, nhưng chúng ta đều là người trưởng thành, gặp được người mình thích cũng không cần phải vòng vo, trực tiếp nói ra, với ai cũng tốt."

"Em không cần phải nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng không phải vòng vo tam quốc."

"Tôi rất thích em, em có muốn, thử ở bên tôi hay không?"

Cảnh Viên nghe cô nói xong im lặng hồi lâu mới trả lời cô: "Không cần."

Thẳng thắn dứt khoát, không chút do dự, một chút dây dưa lằng nhằng cũng không có, lúc ở phim trường Cố Khả Hinh đã thấy phong cách làm người ta tức chết này của Cảnh Viên, bây giờ bị từ chối gọn gàng dứt khoát như thế cũng không ngoài ý muốn.

"Khả Hinh, thật ra trước đây tôi đã muốn nói với chị những lời này, nhưng mà tôi sợ là do tôi hiểu lầm."

"Tôi không phải chị, tôi không biết nói chuyện, cũng không biết cách làm người, tôi còn hay làm mọi chuyện rối tung rối mù, nhưng mà, tôi khẳng định một điều, tôi đã có bạn gái."

Nàng đứng trước mặt Cố Khả Hinh, lần đầu tiền chủ động nắm lấy tay Cố Khả Hinh, đặt ở trước ngực mình: "Cậu ấy chưa chết, cậu ấy ở đây."

Cố Khả Hinh đối diện với ánh mắt sáng ngời của nàng, sắc mặt hơi đổi, bàn tay đặt trước ngực Cảnh Viên còn có thể cảm nhận được tim nàng đập từng nhịp từng nhịp, dồn dập, dữ dội, ngay cả lòng bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng trở nên ấm áp.

"Tôi vô cùng cảm ơn chị, cảm ơn chị khoảng thời gian này đã dạy tôi rất nhiều thứ."

"Nhưng mà... xin lỗi chị."

Cảnh Viên buông tay Cố Khả Hinh, lùi lại về sau hau bước, Cố Khả Hinh nhìn theo bóng lưng nàng, hỏi: "Cảnh Viên, em dám nói rằng em không có chút cảm giác nào với tôi không?"

Động tác xoay người của Cảnh Viên chợt ngưng lại, Cố Khả Hinh bước hai bước đến chỗ nàng, cô đi không vững, phải vịn vào sô pha mới có thể ổn định được, bắp chân cô dựa vào thành sô pha, nhìn Cảnh Viên với ánh mắt thăm dò, giọng nói dịu dàng: "Ngày đó diễn cảnh hôn, em không đẩy tôi ra."

"Em thật sự không có chút cảm giác nào với tôi sao?"

Hơi thở ấm áp của Cố Khả Hinh phả vào bên tai Cảnh Viên, hơi nóng, hai bàn tay Cảnh Viên siết chặt rồi lại buông ra, rồi lại siết lại, nàng cúi đầu nói: "Không có."

Nói xong nàng còn nhấn mạnh: "Một chút cũng không có."

"Ngày hôm đó tôi không đẩy chị ra là bởi vì, tôi xem chị là cậu ấy."

Rốt cuộc cũng có thể nói ra, Cảnh Viên thẳng thắn nói dễ hiểu hơn một chút, nàng cắn môi: "Hai người rất giống nhau."

Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm góc nghiêng của Cảnh Viên, nhẹ nhàng chớp mắt, cánh môi cô mấp máy nhưng lại không nói được tiếng nào, giống như bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch. Tầm mắt Cảnh Viên đối diện với sắc mặt này của cô, cảm giác tội lỗi trào dâng khiến nàng không thể thở được, nàng siết chặt hai tay, nghẹn ngào nói: "Tôi xin lỗi."

Một cơn gió lùa ra khỏi phòng khách.

Cửa 'cạch' một tiếng khép lại.

Cảnh Viên vội vàng vào trong thang máy, khi thang máy từ từ đi xuống nàng mới thở ra một hơi, lòng nàng bây giờ rất đau.

Với nàng mà nói, Cố Khả Hinh là một sự tồn tại đặc biệt, ở bên cạnh Cố Khả Hinh nàng sẽ được thả lỏng, nói chuyện về gia đình mình, nói chuyện về bố mẹ mình, nàng muốn học tập với một người, học hỏi thái độ đối nhân xử thế của cô, nói chuyện giao lưu, nàng sẽ xúc động bởi sau bao năm tháng mới có thể làm quen một người bạn.

Nhưng nàng không có cách nào xem Cố Khả Hinh như một đối tượng để yêu đương.

Đối tượng của nàng, là Tiểu Trì, tại thời khắc này, Cảnh Viên nhớ Tiểu Trì đến vô cùng, nhớ đến mức mất kiểm soát, nàng dựa vào tay vịn của tháng máy, cúi đầu lục lọi trong album điện thoại, cố gắng tìm kiếm một tấm ảnh của Tiểu Trì.

Nhưng mà không có.

Ảnh của cậu ấy đã bị mẹ nàng xóa hết không còn một bức.

Càng không tìm được nàng lại càng muốn tìm, cho dù chỉ có chút manh mối để lại, nàng đánh mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, không tìm thấy ảnh của Tiểu Trì lẫn mất đi người bạn là Cố Khả Hinh, hai loại đả kích đồng thời xông đến trước mặt nàng!

Cảnh Viên khó chịu muốn khóc thành tiếng, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng dấu vết của một bức ảnh cũng tìm không ra, thang máy 'ding' một tiếng đã xuống tầng một, bên ngoài có người, Cảnh Viên cúi đầu rẽ vào hành lang, nàng đẩy cửa đi vào, đứng trong hành lang tối đen, giữa khoảng không rộng lớn này, một mình nàng đứng yên rất lâu, cho đến khi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối, yên lặng trút hết nỗi lòng.

Thế giới cằn cỗi của nàng, vất vả lắm mới có người tiến vào, muốn trồng hai đóa hoa, nhưng lại bị nàng tự tay nhổ bỏ, lại còn là —— nhổ tận gốc.

Màn hình điện thoại tỏng túi xách chợt lóe, sáng rực lên trong môi trường tăm tối nơi đây, Cảnh Viên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lấy điện thoại ra.

Là Ngôn Khanh gọi đến.

"Em lên mạng chưa?" Giọng điệu của Ngôn Khanh không còn kính cẩn như trước, có hơi sốt ruột, giọng Cảnh Viên hơi trầm, khàn khàn: "Chưa, có việc sao?"

Nghe được giọng nói của nàng, Ngôn Khanh hơi ngạc nhiên, cô quan tâm hỏi: "Em làm sao đấy?"

Nói được vài giây cô lại nói tiếp: "Đọc được tin tức trên mạng nên khó chịu sao?"

"Không sao đâu Cảnh Viên, chị sẽ xử lý tốt chuyện này."

Cảnh Viên nghiến răng đứng thẳng người dậy, đôi mắt vừa mới phát tiết xong long lanh lấp lánh, khóe mắt ửng đỏ, trên mi còn đọng mấy giọt nước óng ánh, một bàn tay nàng nắm lấy tay nắm nữa, giọng nói trở lại như thường, lạnh nhạt nói: "Trên mạng làm sao rồi?"

Ngôn Khanh hơi ngừng lại: "Em vẫn chưa nhìn thấy à?"

Vậy giọng nói của em ấy... Ngôn Khanh có chút phiền muộn, cô đã hợp tác với Cảnh viên hơn một năm rưỡi, vẫn chưa lúc nào nghe được âm thanh của nàng nức nở thế này đâu.

Còn tưởng rằng nàng bị dân mạng mắng đến phát khóc.

Là do cô nghĩ sai rồi?

Cảnh Viên đưa điện thoại rời khỏi tai, thấy trên cửa sổ chat hiện lên tin tức bát quái giới giải trí, là tên của nàng.

—— Cảnh Viên mắc bệnh ngôi sao, từ chối đóng cảnh hôn?

- -------------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói: 

Mỗi ngày một câu hỏi: Rùa đen hôm nay còn đứng lẻ loi không?

Nghe  được nhiều cục cưng nói đọc không hiểu nên mình sẽ giải thích một chút ngay sau đây, bộ này có thể có nhiều dự báo cho sau này, đọc truyện vất vả rồi.