Tia Sáng Trong Tôi

Chương 65: Em chưa thể yêu sinh mệnh của mình




Một mảng trời chiều sáng rực phía Tây tập đoàn Tống thị. Sau ngày dài rông ruổi bên ngoài, Tống Tử Kỳ trở lại văn phòng lúc 6 giờ tối. Anh bước đi loạn choạng rồi ngã mình lên ghế, tay vừa nớ lỏng cà vạt vừa lấy điện thoại từ túi áo vest.

Từ đêm gặp cô ở bệnh viện, cũng đã lâu lắm rồi anh không còn thì giờ để nhớ về cô nữa. Và việc ở bệnh viện cứ chất cao như núi, nó khiến cô không thể giờ giờ nối máy với anh. Tuy ở cùng một thành phố, nhưng cách họ yêu đương y hệt yêu xa, thậm chí là hơn thế.

Cầm điện thoại trên tay, anh bỗng hóa trầm ngâm. Có lẽ anh đang nghĩ về đời, và về cái dự định sâu xa nơi tâm trí. Suốt một tháng - ba mươi ngày - 720 giờ, anh đã sống cho ai khác chứ đâu phải cho bản thân anh. Nhưng việc đầu quân vào Bạch Hổ Đường với tư cách là sát thủ đã khiến "dã tâm trong tâm" của Tống Tử Kỳ ngày một lớn dần. Ngày ngày tiếp xúc với những kẻ thuộc tầng lớp cao, anh bỗng dưng không muốn quay về nơi bắt đầu nữa.

Điều Tống Tử Kỳ thấy tiếc nuối nhất không phải vì đã đặt niềm tin sai chỗ, mà là, ở thời điểm hiện tại, anh bất khả trong việc kéo cô vào cùng một tần số, một thế giới, và bé hơn là một cuộc sống - nơi mà có khát vọng và ước mơ của anh.

Chiếc sơ mi trắng bó sát vào Tống Tử Kỳ y như hoàn cảnh hiện tại đang ép anh nghẹt thở. Chiếc cà vạt thắt sát trên cổ giống hệt cách mà kẻ thù chỉ đao về phía anh. Đôi giày Tây anh xỏ dưới chân đâu khiến anh đến gần người anh yêu, mà nó mang anh đi đến những nơi đầy mùi xa xỉ, mưu mô tính toán - nơi mà người ta kết thân nhau vì lợi ích, nơi mà vợ của đối tác là "miếng mồi" ngon lành trên giường của mình, nơi mà người ta không cần tình yêu, chỉ cần tình dục, và cũng là nơi mà giấc mơ của Dịch Dao không thể tồn tại - một gia đình hạnh phúc ở làng Thạch Bàn.

Ngồi lặng yên nghĩ về những người phụ nữ anh gặp ở buổi tiệc chiều thật khiến anh muốn nôn mửa. Mùi nước hoa trên người họ khiến Tống Tử Kỳ thấy đau đầu. Từng lời giả tạo thốt ra từ miệng họ thật khiến anh thấy kinh tởm. Càng đưa mắt nhìn lâu, Tống Tử Kỳ càng thấy nhớ cô. Không nói về bề nổi, chỉ nhắc về chiều sâu, thì đáng lý Dịch Dao cũng nên sống thư nhàn như những người phụ nữ anh gặp, họ ung dung, sống tự do, luôn có nơi dựa dẫm và không nhất thiết phải dấn mình vào xã hội phức tạp ngoài kia.

Và đó là cách nhìn của đàn ông!

Đầu óc quay cuồng vì rượu mạnh nhưng anh vẫn còn đủ tỉnh táo để bấm số gọi cho cô. Ngoài tiếp tút tút thì thứ đáp lại anh chỉ có khoảng lặng, khi nào Dao chưa nhấc máy thì Tống Tử Kỳ tiếp tục điên cuồng gọi cho cô.

...........

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, bệnh nhân được y tá đẩy ra ngoài. Bác sĩ Triết cũng vội vàng bước ra, anh cởi bỏ găng tay và khẩu trang rồi chuyển sự chú ý vào đàn em đi phía sau.

- Bác sĩ Mộng, hôm nay cô làm rất tốt.

Cố gắng mở to hai mắt, Dịch Dao cười rồi khẽ gật đầu khiêm tốn.

- Cô cũng đã mệt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi.

- Anh về trước đi, vợ anh vừa sinh con không phải sao?

Bác sĩ Triết liền cười cười hạnh phúc. Trong cuộc phẫu thuật loại bỏ khối u não kéo dài hàng giờ đồng hồ, anh vừa làm việc vừa lén cười thầm không biết bao nhiêu lần. Cũng chính niềm vui to lớn của anh, mà cả phòng mổ dường như có chút xuân khí.

- Tôi cũng rất muốn về nhưng đêm nay lại được phân công trực...

- Anh cứ về đi, dù gì đêm nay em cũng ở lại bệnh viện.

Trước khi bác sĩ Triết mở lời, cô liền nhanh miệng nói thêm.

- Bệnh nhân của anh nằm ở giường 203 có phải không? bác ấy rất thích em.

Lộ ánh mắt vui mừng, anh khẽ cảm ơn rồi nhanh chân chạy đi, chạy về với vợ, con.

Dịch Dao liền lột bỏ găng tay, cô đứng ở bồn rửa, vừa vệ sinh tay vừa ngủ gục. Song, cô thẳng tiến đến phòng thay đồ nữ đặng cởi bỏ bộ đồ màu xanh, và khoát vào chiếc áo trắng. Đặt bộ đồ kế bên điện thoại, cô phớt lờ nó rồi đưa tay lấy lọ thuốc nhỏ phía cuối góc. Ngồi tạm trên chiếc ghế dài ở chính giữa, cô bỗng hạ mình, một tay ôm bụng dưới, tay còn lại thì cố vặn mở nắp lọ thuốc.

...........

Đúng 8 giờ tối, người ta lại thấy bác sĩ Mộng tay ôm hồ sơ bệnh án và đứng ở phòng hồi sức. Cô không chỉ chăm bệnh nhân của mình mà còn phải đến thăm phòng 203, và trực đêm.

- Vết mổ của bà đã lành hẳn rồi, bà không cần uống thuốc giảm đau nữa.

Khom mình trước giường của một bà cụ, cô khẽ giọng.

- Vậy khi nào...mới có thể về nhà?

- Khi bà khỏe hẳn là có thể về nhà rồi.

- 'Cháu gái à', đưa tay về phía cô, bà đu đẩy hàm răng giả, 'sắc mặt cháu hình như không được tốt lắm'.

Dịch Dao đột nhiên nắm lấy bàn tay đang chìa ra của bà. Ngay lúc ấy, cô bỗng cảm thấy xúc động, cô thầm nghĩ nếu nội còn sống thì bà chắc sẽ đẹp lão lắm, đẹp giống hệt bà cụ trước mặt vậy.

- Cháu gái à? cháu không khỏe chỗ nào sao?

Mãi chú tâm vào suy nghĩ của mình, cô hầu như không nghe thấy lời bà, và cũng chẳng để ý mình đang được bác sĩ nam ở giường bên nhìn say đắm. Bệnh nhân giường 202 mãi luyên thuyên về bệnh tình của mình, nhưng bác sĩ Dương lại đờ cả người, anh dán mắt vào giường bên cạnh, nhìn Dịch Dao. Anh chăm chú đến độ phải khiến bệnh nhân nhắc nhở, gọi tên anh vài ba lần.

Xong việc ở giường bệnh 203, Dịch Dao lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Đi quá nửa đoạn của hành lang ở lầu hai bệnh viện, cô bỗng dừng chân bởi tiếng gọi phía sau.

- Dịch Dao, cậu còn chưa về à?

Nhìn thấy bác sĩ Trần, cô liền vui mừng.

- Gặp cậu thật mai quá. Cậu có rãnh không?

...........

Ngồi đối diện với Trần Ngọc ở phòng khám phụ khoa. Nhìn tờ giấy siêu âm còn nóng hổi, Dịch Dao liền lặng người, mắt cô áng lên nỗi lo lắng.

- 'Khi nào cậu định phẫu thuật?', giọng đặc nghẹn, bác sĩ Trần nhìn cô.

- .....

- Cậu đừng đùa giỡn với mạng sống của mình nữa, có được không?

Một lần nữa, cô lặng thin, gục mặt xuống nền.

- 'Một khi đã mắc bệnh...thì phải điều trị', chạm vào tay cô, Trần Ngọc khẽ giọng.

Vờ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Dao liền mở lời.

- Đã trễ rồi, cậu mau về nhà đi, tớ còn phải đi trực.

Lộ ánh mắt thất vọng, bất lực, Trần Ngọc không thể kiềm chế phẫn nộ mà bài hãi trước mặt cô.

- Tùy cậu, chết cũng mặc kệ cậu!

- Ngọc--

Bác sĩ Trần vùng vằng, mang theo túi xách rời khỏi phòng. Ra đến cửa, cô bỗng khựng đứng, đưa mắt nhìn người trước mặt rồi tiếp tục nhấc bước. Khi nhìn thấy người ấy, sự giận lẫy trong cô bỗng dịu lại, nhưng tính khí hờn dỗi là thế nên vẫn một mực bỏ đi.

Dịch Dao rời ghế, cô cầm tờ giấy siêu âm trên tay, và bước ra khỏi cửa.

Dừng bước, cô tròn mắt nhìn Dương Nhất Kiệt - người đứng chặn ngang ở lối ra vào. Anh dường như đã nghe hết tất cả.

- Anh đứng ở đây bao lâu rồi?

Dương Nhất Kiệt nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, giọng anh bỗng trầm nhẹ.

- Tôi không biết cô lại sống dại khờ như vậy...

- Anh có ý gì...?

- Là vì Tống Tử Kỳ, có phải không?

Đứng trực diện với anh, cô không nói nên lời.

- Cô muốn giữ mình trọn vẹn cho anh ta à? có đáng không?

- Anh không thể hiểu được đâu....

Tiến gần cô một bước, Dương Nhất Kiệt có vẻ phẫn nộ. Có thể anh phóng đại vai trò, và trách nhiệm của bản thân đối với Dịch Dao, nhưng cũng có lẽ anh biết rõ đó là điều mình bắt buộc phải làm.

- Cô còn rất trẻ, đừng để bản thân phải hối hận.

Khẽ lắc đầu, cô nhìn Dương Nhất Kiệt.

- Tôi không còn gì để mất cả.

- Cô còn có sinh mệnh!

Bảy năm trước, thù hận đã khiến cô giữ lại "sinh mệnh" của mình. Ở thời điểm hiện tại, nó không còn là điều tất yếu nữa.

Dịch Dao bước thẳng về phía trước. Cô mặc Dương Nhất Kiệt đứng đấy một mình, rối bời với cảm xúc của chính anh.

- 'Bác sĩ Mộng!', đứng im tại chỗ, anh gọi lớn.

- .....

- Nếu cô biết anh ta là người thế nào thì cô ắt sẽ hối hận vì đã hy sinh quá nhiều.

Xoay người về phía Dương Nhất Kiệt, Dịch Dao tự thấy nực cười. Khóe môi cô khẽ mở, ánh mắt cô nhìn anh đầy châm chọc.

- Có lẽ anh không tin nhưng tôi đã từng dẹp bỏ suy nghĩ tự tử vì anh đó.

- .....

- Tôi thấy ghét chính mình vì đã tin vào anh. Để rồi anh, anh--

Dịch Dao bỗng ngưng lời, hai mắt cô đảo qua đảo lại rồi lắc đầu. Dường như cô đã nói quá nhiều.

Nét mặt Dương Nhất Kiệt không biến đổi, anh không tò mò hay ngạc nhiên. Nhưng ánh mắt của anh rất lạ, bởi khi nhìn cô, ánh mắt ấy luôn hiển hiện niềm khao khát muốn bù đắp và nói lời xin lỗi. Đó không phải yêu mà là một cảm xúc rất khác. Nhìn như kẻ đang yêu đơn phương nhưng thật chất Dương Nhất Kiệt chính là đang giải quyết "nỗi uẩn khúc" của mình - thứ đã giày vò anh suốt 7 năm. Và dù có sống ở trời Tây, anh vẫn không thể thoát khỏi sự ăn mòn của mặc cảm tội lỗi.

Dương Nhất Kiệt tiến đến gần cô. Vì Dao chỉ đứng ngang ngực nên anh khẽ khom người, cố giữ khoảng cách.

- Tôi không tin vào tình yêu, và giờ khi nhìn thấy cô, tôi càng khinh miệt nó hơn.

Ngước mặt nhìn Dương Nhất Kiệt, cô không thể hiểu điều anh nói.

- Cũng bởi tình yêu mà cô đã bán cả linh hồn, cô trói buộc cảm xúc của mình vào người khác và khiến bản thân cô không còn là chính cô nữa.

Chủ động phá vỡ khoảng cách, Dao khẽ bước một bước nhỏ về phía Dương Nhất Kiệt. Giọng điệu cứng rắn, cô phản biện.

- Tôi không phải thánh nhân, và huống hồ gì cũng không giống một con người. Ngay cả tôi còn không yêu nổi bản thân mình thì còn ai có thể?!

- .....

- Nhưng "tình yêu" đã làm điều đó. Nó khiến tôi thấy mình có giá trị.

Xúc động khi nhắc về tình yêu của Tống Tử Kỳ, Dịch Dao dường như bỏ ngoài tai những lời người ta kể về anh, và còn những điều cô thấy trên báo đài.

Đập mạnh tay vào ngực trái, cô tiếp tục.

- Ít nhất tôi có lý do để trái tim mình tiếp tục đập. Tình yêu khiến tôi biết yêu chính mình, và nó còn khiến tôi yêu người khác.

...........

Trở lại phòng thay đồ, Dịch Dao mở ngăn tủ nhỏ đặng lấy điện thoại. Cô mở khóa màn hình rồi bỗng tròn mắt khi thấy 278 cuộc gọi nhỡ từ Tống Tử Kỳ. Vội vàng nối máy đến anh, cô vừa lo lắng vừa sợ hãi. Kề điện thoại vào tai, Dao đi đi lại lại, lát sau, cô liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng, vào thang máy rồi gắng sức đi đến cổng lớn.

Đứng ngoài khoảng sân lớn phía trước bệnh viện, Dịch Dao liền nhận ra chiếc xe đen quen thuộc đang đậu phía ngoài.

Tống Tử Kỳ ngồi yên trên ghế láy. Dường như bắt hơi được mùi của cô, anh liền mở cửa xe, hai chân loạng choạng bước ra ngoài, và ngay lập tức ngã về phía Dịch Dao.

Nhanh tay ôm anh, cô liền mất đà rồi ngã ra sau. Mai thay, Tống Tử Kỳ liền vòng tay qua eo, giúp cô giữ thăng bằng, và đồng thời kéo cô sát gần mình.

Đưa mắt nhìn anh, cô hoang mang.

- Em ở phòng phẫu thuật nên không thể nghe điện thoại...

- Anh biết.

Nắm chặt cổ tay cô, Tống Tử Kỳ không nói không rằng, kéo cô vào xe.

- Đêm nay em phải trực.

- Anh không quan tâm!

- Tử--

Mạnh tay đóng chặt cửa xe, anh nhìn cô chằm chằm. Ánh nhìn ấy khiến cô không dám thốt lời. Hai tay cô đặt trên đùi, từng ngón tay vấu chặt vào váy, nét mặt lo sợ. Và suốt cả chặng đường đi, Tống Tử Kỳ cũng không hé môi lời nào.

Đột nhiên dừng xe giữa đường, anh quay sang nhìn cô.

- Anh đã thuê một căn hộ.

Nắm lấy bàn tay vốn đang đặt trên đùi của cô, giọng anh bỗng hóa nốt trầm.

- Anh muốn em dọn về đó ở.

Lặng lẽ rút tay khỏi anh, cô khéo léo chối từ.

- Anh nên ở lại Tống gia thì hơn. Đều đó cũng chứng tỏ anh là một phần--

- Nhưng anh rất nhớ em!

- .....

Xoay toàn bộ cơ thể về phía anh, cô khẽ giọng.

- Em đã nghe bố nói hết rồi. Những cổ đông ở Tống thị đa số đều ủng hộ Tống Thẩm, vào ngay lúc này, anh không thể làm xấu hình tượng của mình được....

Ánh mắt chất chứa đôi điều, Tống Tử Kỳ bỗng lặng thin.

Nắm chặt tay anh, Dịch Dao tiếp tục.

- Tử Kỳ, anh không hề đơn độc.

Đưa mắt nhìn anh, Dao như thể muốn anh hiểu rằng "Em đang ở đây. Đừng sợ".

- 'E rằng...chúng ta không thể kết hôn vào lúc này', Tống Tử Kỳ bỗng thốt lời. Độ ấy, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà chỉ đưa mắt nhìn ra phía ngoài.

- Khi nào anh sẽ đạt được mục đích?

- Anh cũng không rõ...

Tiến sát gần Dịch Dao, Tống Tử Kỳ đặt tay sau gáy, rồi khẽ kéo cô về phía mình. Đặt chóp mũi mình chạm vào của cô, anh thì thầm.

- Cho anh thời gian hai năm. Hai năm sau, anh nhất định sẽ cưới em.

Mỉm cười, cô đưa ánh mắt ương ngạnh nhìn anh.

- Vậy nếu sau hai năm, em không còn sống nữa thì sao?

Dùng tay chặn ngang miệng cô, Tống Tử Kỳ nhau mày. Anh dùng cái lắc đầu để phản đối kịch liệt câu nói đùa của cô. Nhưng thực chất đấy là lời bông đùa hay lý lẽ thật tâm thì chỉ mỗi Dịch Dao hiểu.

- Không, em không được đi đâu cả.

Rồi bỗng, cô chòm người khỏi ghế, vòng tay qua cổ, nhảy lên người anh. Ở ghế láy, nhờ có sự trợ giúp của Tống Tử Kỳ mà cô được bế ngồi lên đùi, chân cô để hai bên, tay thì ôm cổ anh chặt cứng, và đầu tựa vào lòng anh.

- Tử Kỳ, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì trong đầu?

Anh đặt tay lên lưng cô, và vuốt ve giống như cách người ta vỗ về một đứa trẻ đang làm nũng. Phớt lờ câu hỏi của Dịch Dao, anh vờ đánh trống lảng.

- Em có yêu anh không?

Gửi gắm thân mình trong lòng anh, khi nghe anh hỏi, cô bỗng lặng thin.

- Nếu không yêu anh vậy tại sao em lại chịu gả cho anh?

Lần thứ hai không nhận được phản hồi từ cô, Tống Tử Kỳ bỗng cười khì.

- Được rồi, anh chỉ đùa thôi. Anh biết chuyện đó khó khăn với em, nhưng anh sẽ đợi.

- Anh đợi cái gì?

- Đợi ngày em chính miệng nói với anh rằng "Em yêu anh".

Ngay khi vừa dứt lời, trong nháy mắt, Tống Tử Kỳ đã đặt cô nằm dài trên vô lăng. Anh dùng hai tay ép chặt, không để cô trốn thoát. Hôn nhẹ vào cổ cô, anh dùng lưỡi đùa giỡn trên làn da mềm mại rồi buôn lời trêu chọc.

- Nói "Em yêu anh" đi, anh sẽ tha cho em.

- Lưu manh!

Nhếch mép cười ranh ma, Tống Tử Kỳ tiếp tục đùa giỡn trên cơ thể cô. Tay anh di chuyển xuống dưới, và vô tình va phải túi áo blouse. Độ ấy, Dịch Dao giật mình, cô nhanh tay chạm vào túi áo, rồi hắt anh ra xa.

- Tử Kỳ, hôm nay không được.

- 'Đó là thứ gì?', liếc mắt nhìn, anh thắc mắc.

- Là, là giấy tờ linh tinh thôi.

Trầm ngâm hồi lâu, nhân lúc cô không để ý, Tống Tử Kỳ liền nhanh tay giữ chặt hai cổ tay cô rồi móc từ túi áo ra tờ giấy siêu âm.

Dịch Dao cố nhón người giành lấy. Tống Tử Kỳ một phát làm thẳng bốn lần gấp, anh đưa tay ra xa, đồng thời dò mắt đọc kỹ từng dòng được in trên giấy bóng. Tuy không thể đọc - hiểu ảnh siêu âm, nhưng anh không thể không hiểu dòng chữ kết luận màu đỏ phía dưới cùng.

Song, Tống Tử Kỳ đưa mắt nhìn cô, lúc ấy, hai mắt anh bỗng áng nước nhưng cứ chớp mãi bởi anh không muốn bản thân mình rơi nước mắt.

Vốn không biết nên giải thích thế nào, Dịch Dao bỗng thấy lòng được an ủi khi cô bắt gặp giọt nước mắt đang lăn dài trên má của anh.

- 'Eo ôi, Tử Kỳ của em khóc rồi...', kê tay vào má anh, cô xoa dịu.

Dù có cố kiềm nén, Tống Tử Kỳ vốn không thể mạnh mẽ trước người phụ nữ anh yêu. Đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt giúp anh, cô tự dưng cười hạnh phúc.

- Em không sao, thật đó.

Cũng bởi có rượu trong người nên Tống Tử Kỳ mới thật chất là Tống Tử Kỳ. Anh không đáp lời mà gục mặt xuống dưới, sà ngược lại vào lòng Dịch Dao rồi khóc nức nở.

- Em thật sự không chết được đâu. Không sao mà, thật đó.

Vỗ vào lưng anh, cô cố an ủi. Tống Tử Kỳ giờ đây y hệt một đứa trẻ. Nhìn bộ dạng nũng nịu của bạn trai hiện tại, Dịch Dao đâu biết rằng trước đó 10 tiếng, anh là sát thủ của Bạch Hổ Đường, và cách đó 5 tiếng, anh là nhị thiếu phong tình ở buổi tiệc chiều, ánh mắt điểu cáng, cử chỉ thân mật với biết bao nhiêu phụ nữ. Và khoảng độ trước 5 giờ chiều, anh là nhân sự của Tống thị, lạnh lùng, nghiêm khắc, oai phong, giỏi giang.

Nhưng khi ở cạnh Dịch Dao, anh lại phô bày hết thảy mặt yếu đuối của mình. Và dường như rằng điểm yếu của Tống Tử Kỳ chính là Mộng Lý Dịch Dao.

...........

10 tiếng trước.

Tống Tử Kỳ mang kính đen, và dùng đồ che kín mặt. Anh đứng từ nơi cao lia súng về phía đám người đang chơi trò chơi đỏ đen trong sòng bạc. Làm theo lệnh của Bạch Đại Hổ, anh giết không sót một tên. Song, khi khói trên miệng súng còn chưa kịp tan, Tống Tử Kỳ nhanh nhẹn vác súng rời đi.

3 giờ chiều.

Rửa mùi máu tanh trên cơ thể, anh giờ đây với vai trò là cậu ấm Tống gia. Được vây quanh bởi phụ nữ, anh vừa nhu vừa cương, vừa tiếp đón vừa khéo léo chối từ.

Khi trở lại tập đoàn, anh buộc mình phải cứng rắn. Trong cuộc hợp hội đồng, đa số đông đều không ủng hộ anh. Ánh mắt Tống Thẩm nhìn anh đầy khinh bỉ, đắc ý. Không chịu đựng hay khiêm nhường, với sự tin tưởng của bố ruột, anh khiến Tống Thẩm nhục chí khi nói những lời lẽ sắc bén.

- Mày tưởng mày sẽ thắng được tao à?

- Vậy để xem anh làm được gì?

Khoác vai Tống Tử Kỳ, Tống Thẩm nhếch mép.

- Đừng tưởng tao không nhìn thấu lòng dạ của mày. Dù mày là em ruột thì tao nhất quyết không bỏ qua nếu mày ngáng chân tao.

Xoay mặt về phía anh trai, Tống Tử Kỳ đột nhiên cười.

- Anh tinh thông như vậy chắc cũng đếm được số người chết trong tay tôi rồi.

Kê đầu Tống Thẩm gần sát miệng mình, anh thì thầm.

- Nói anh biết, tôi chưa từng để anh ngang hàng với mình, và cũng chưa từng xem anh là anh ruột.

- Mày--

- Anh có thể kể hết cho bố nghe về tôi, nhưng anh đừng quên quá khứ đen tối của mình. Khi ông biết chuyện thì thứ bị ghét bỏ chính là anh đó.

...........