Tia Sáng Trong Tôi

Chương 19: Ơn trên dội lòng tôi




Đến khi trời hừng sáng, Dịch Dao mới được phép vào trong. Ngồi cạnh bà trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô chỉ đưa mắt nhìn bà, không hiểu nổi thứ cảm xúc chết tiệc của mình, cô rất sợ, sợ nhưng không thể khóc.

Nắm chặt tay bà - bàn tay nhăn nheo và đầy nốt đồi mồi, bàn tay mà dù đông hay hạ đều ngâm trong nước lạnh, bàn tay dù bị thương hay lành lặng đều phục dịch cho người khác.

Chừng nào bà chưa tỉnh dậy thì khi ấy Dịch Dao không thể thở nổi: 'Nội ơi, chúng ta còn nhiều nơi chưa cùng nhau đi, bà chưa ăn ở nhà hàng Tây bao giờ, hay là vầy nhé, đợi khi bà khỏe lại, chúng ta sẽ lên thành phố chơi vài ngày, Dao Dao sẽ đích thân dẫn bà đi, bà cháu mình chụp thêm nhiều tấm ảnh nữa, khi đó con sẽ mang nó dáng khắp nhà luôn, nội thấy có được không? sao nội không trả lời?'

Bà cứ mãi nằm đấy, và không có dấu hiệu tỉnh dậy. Thấy sự bất thường, Dịch Dao liền hóa hoảng loạn, điều ấy vô tình khiến Tống Tử Kỳ đang ngủ gật giật mình tỉnh giấc.

- 'Dao, sao vậy?', bước đến bên cô, cậu khẽ hỏi.

- Bà nóng quá, mau, mau gọi bác sĩ đi.

Đến khi quay lại, Viện trưởng Dân cùng bác sĩ Dương vội vàng chạy vào, họ đưa mắt nhìn thiết bị y tế trên đầu giường, khám người bà rồi nhanh chóng đẩy bà vào phòng phẫu thuật.

Vấu chặt tay Dương Nhất Kiệt, môi cô run run: 'Bà tôi làm sao vậy? không phải các người nói sẽ tỉnh dậy sao?'

- Xin lỗi, tôi phải làm nhiệm vụ.

Ngay lúc cô sốt ruột nhất cũng là khi đối mặt với trở ngại lớn nhất - tiền viện phí. Khi nhìn kỹ lại số tiền lớn ấy, cô không biết mình có còn đang thở hay không, rồi vội đưa mắt nhìn Tống Tử Kỳ.

- Cậu có tiền...có nhiều tiền không?

Tống Tử Kỳ lặng thin, cậu lấy điện thoại kiểm tra lần nữa. Quả thật vài giờ trước có số lạ gọi đến máy cậu liên tục - là số điện thoại để bàn từ Tống thị, Tống Bình thúc giục cậu trở về vì Tống thị xảy ra chuyện, hôm trước khi cậu đi, bên phía Mộng Thị giá cổ phiếu đã giảm mạnh, Tống thị là đối tác làm ăn, ắt sẽ chịu ảnh hưởng ít nhiều, huống hồ gì Mộng Triết Minh lại là chỗ thân thiết. Hoàn cảnh của Mộng thị cũng như Mộng Triết Minh điều khốn đốn vô cùng.

Giờ đây khi nhìn Dịch Dao, cậu không thể tiết lộ cô biết điều ấy. Và nếu tài khoảng ngân hàng của cậu hoạt động bình thường thì cũng không đủ tiền cho ca phẫu thuật.

- Dao à, cậu đợi tôi nhé?



- Cậu định làm gì?

Không nói không rằng, Tống Tử Kỳ liền chạy khỏi bệnh viện, phóng xe về thành phố.

.....

5 giờ sáng ngày 14/9/xxxx, cuộc phẫu thuật loại bỏ khối u não diễn ra.

Bác sĩ đứng mổ chính của cuộc phẫu thuật là viện trưởng Dân, bác sĩ phụ là Dương Nhất Kiệt. Ngay khi thực hiện nhát dao đầu tiên, viện trưởng liền có cảm giác buồn nôn, có lẽ do cuộc vui say đêm qua nên hơi rượu hãy còn, ông cũng không ngờ rằng bệnh nhân lại chuyển biến xấu và càng không thể tin được mình đang thực hiện phẫu thuật ngay khi đầu óc không tỉnh táo.

Là người cầm dao mổ nhiều năm, ông hiếm khi để bệnh nhân vào tay tử thần, nên mỗi lần khoát lên bộ đồ xanh kia, ông luôn tràn đầy tự tin, nhưng lần này chính là ngoại lệ, viện trưởng Dân liền liếc mắt ra ám hiệu cho Dương Nhất Kiệt.

- Cậu bước vào đây, xem như đây là cơ hội để cậu học hỏi.

Ngay khi để Dương Nhất Kiệt thế chỗ mình - một người kinh nghiệm còn khá non nớt, viện trưởng đã nhận về mình những ánh mắt ngạc nhiên, xen lẫn lo sợ từ các bác sĩ phụ mổ trong phòng.

- Nhưng viện trưởng, tôi, tôi...

- Muốn trở thành bác sĩ giỏi, cậu trước tiên phải can đảm.

Không ai ngờ rằng ông lại đẩy ca phẫu thuật khó cho một bác sĩ vừa hoàn thành khóa đào tạo, và ai cũng tự hiểu rằng Dương Nhất Kiệt là ai - là con trai ruột của ông, là đứa con khiến ông tự hào vì đã nối nghiệp cha.

- 'Viện trưởng, không ổn ch...', bác sĩ gây mê lên tiếng ngăn cản.

Ông liền bác bỏ mọi lời can ngăn, cũng như sự e dè của Dương Nhất Kiệt mà tiếp túc hối thúc con trai động dao. Hai tay Dương Nhất Kiệt run run, cuối cùng cũng dám chạm vào phần đầu đang mở sọ kia.

Hoàn toàn trái ngược với không khí nghẹt thở bên trong, phía ngoài đây Dịch Dao ngồi lẳng lặng một mình một hàng ghế, cô luôn miệng cầu xin ơn trên phù hộ cho bà, cô chưa từng làm thế vì cô vốn không tin vào thứ phù phép kia, nhưng giờ đây cô chỉ có thể dùng nó để an ủi sự hỗn loạn, sợ hãi, bất an bên trong mình.