Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 41: Tòa




Luật pháp quy định, nếu đã xác định được hung thủ mà không tìm được động cơ gây án, thì cho dù tên hung thủ đó có thú nhận, tòa án vẫn không thể kết tội.

Quế Anh lần này quá xuất sắc khi ghi âm được toàn bộ lời nói và khiến hắn khai ra cả động cơ gây án.

Một thời gian trôi qua mà không khí ở đồn vẫn chưa hết nóng. Các cậu cảnh sát trẻ thích nhất là bàn tán về chủ đề này.

"Há há, khi đó buồn cười lắm! Đội trưởng lúc nào cũng muốn lao vào! Mà nghi phạm có làm gì Quế Anh đâu! May là tôi cản anh ấy vài lần!”

"Phải đó! Tôi đã bảo là có dấu hiệu nguy hiểm thì cô ấy sẽ hét lên, lúc ấy vào vẫn không muộn! Mà đội trưởng cứ nhấp nhổm!”

“Cái khúc hắn vừa khai ra động cơ là ổng ra lệnh vào liền! Giờ nghĩ lại thấy đội trưởng cũng thiếu kiên nhẫn ghê!”

Trong tiến nói cười vui vẻ, Cố Bảo Đăng bước ra từ phòng mình rồi hắng giọng thật to:

- E hèm! Sắp đến giờ ra tòa rồi sao còn ở đó bàn tán gì vậy?

- A đội trưởng! T-Tụi em đi chuẩn bị liền!

Mấy cậu thanh niên toát mồ hôi, cười gượng rồi giải tán để tránh bị mắng thêm. Bảo Đăng nhìn quanh thấy đã vắng lặng bớt liền bước đến chỗ trực ban. Anh nói nhỏ với cậu cảnh sát ở đó:

- Đã có kết quả ADN chưa?

Cậu trai trẻ "à” lên rồi đáp:

- Có rồi ạ! Bên bệnh viện báo, trong hôm nay chúng ta có thể đến lấy trực tiếp.

Đang thì thầm thì Quế Anh đi ra gọi:

- Đi chưa anh ơi?

Trong khoảnh khắc nhỏ, hai người cảnh sát đã giật mình, rồi sau đó lại lúng túng. Cố Bảo Đăng phải mất vài giây mới bình tĩnh lại:

- A, ừ! Anh đang đợi em đi chung nè!

Bảo Đăng vỗ vai cậu cảnh sát vài cái rồi tiến lại chỗ Quế Anh:

- Em nói chuyện với nghi phạm sao rồi?

Cô nhận ra vừa nãy có gì đó kì lạ lạ nhưng lại không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời câu hỏi:

- Anh Đổng Ninh vừa rồi đã bình tĩnh hơn khi có luật sư bên cạnh. Mà anh ấy cũng đồng ý với em là sẽ thành thật hối lỗi ở tòa để được giảm án rồi!

- Ừm! Xem ra em vẫn còn lo lắng cho hắn ta nhỉ?

Bảo Đăng bày ra nét mặt hờn dỗi làm Quế Anh phải cố nén nụ cười trên môi lại. Cô đưa hai tay lên nhéo má anh:

- Nhìn cái mặt xụ ra thấy ghét chưa!

Đúng lúc này một vài viên cảnh sát bước tới. Quế Anh vội vã rụt tay về. Đoạn này vừa hay bị cả bọn nhìn thấy. Họ tròn xoe mắt nhưng không dám xì xầm gì, chỉ giao tiếp với nhau qua ánh mắt.

—----------------

Không chỉ có Đổng Ninh phải ra toà mà Hi Thành cũng bị truy tố vì bị nghi ngờ là đồng phạm. Bởi chuyện này, nếu không có sự giúp đỡ của anh trai nạn nhân thì khó mà làm được. Sự có mặt của đứa em “hoàn hảo” đã khiến cho Hi Thành gặp không ít khó khăn trong công cuộc ăn chơi và chiếm lĩnh tình cảm của bố mẹ. Cho nên, việc ghét bỏ em trai mình là hoàn toàn có khả năng. Chưa kể năm đó hắn đang 15 tuổi, cái độ tuổi bồng bột nổi loạn và có những suy nghĩ trên trời dưới đất mà không ai kiểm soát được.

Phiên toà nhận được sự quan tâm của nhiều người dân và cánh báo chí nhưng họ không được vào trong. Bố mẹ của Đổng Ninh và Hi Thành cũng có mặt tham dự quá trình xét xử. Thậm chí họ còn ngồi kế bên Quế Anh và Cố Bảo Đăng.

Luật sư đang biện hộ và đối chất với viện kiểm soát rất căng thẳng, Quế Anh ngồi nghe chăm chú, đôi mắt ánh lên một vẻ đượm buồn khó tả. Bảo Đăng liếc nhẹ sang thấy gương mặt tập trung cao độ của cô, liền không nhịn được mà thì thầm:

- Em yên tâm đi. Cùng lắm là chung thân thôi.

Quế Anh bị giọng nói đột ngột làm cho giật mình:

- Gì vậy ông nội? Tự nhiên nói nhảm nhí gì vậy? Khùng hả?

- Em…!?

Cố Bảo Đăng cố giữ bình tĩnh, dù sao nghe bạn gái chửi cũng quen rồi. Anh bỏ qua chuyện đó, ghé sát người, nói nhỏ:

- Anh biết suốt từng đó năm, hắn và em đã có nhiều kỉ niệm, hắn cũng không hại gì em. Nhưng có tội thì phải trả giá, giờ em lo lắng thì cũng không có ích gì.

Quế Anh buồn bã đáp:

- Nói thật thì em cũng hơi thất vọng. Nhưng anh phải tin em, em chỉ xem Đổng Ninh là bạn, chưa bao giờ e-

- Anh biết, anh không có ghen. Đây là những lời thật lòng của anh. Anh chỉ không muốn em phải suy nghĩ quá nhiều về vụ này, dù sao cũng sắp kết thúc rồi.

Bảo Đăng dịu dàng nắm lấy tay của Quế Anh, rồi anh lại tiếp tục ngước mặt lên, chú ý vào phiên toà. Cô cảm thấy thả lỏng hơn được chút. Anh ấy luôn biết cách khiến cô an tâm, một cảm giác an toàn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng mà nếu bỏ qua chuyện vụ án… sáng nay Bảo Đăng có vẻ thần thần bí bí, cứ như đang giấu điều gì đó. Quế Anh phân vân, không biết chút nữa có nên mở lời hỏi hay không.