Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 3: Tường trình




Quế Anh lại lần nữa phải trốn chạy. Hết cách rồi, họ không chịu nghe cô giải thích, nếu đứng lại thì sẽ bị đem về cho Hi Thành hãm h***, còn phải tiếp tục bị ông bà chủ đay nghiến.

Khi chạy, vết sẹo dưới lòng bàn chân lại nhức. Đây là báo hiệu của điều gì chăng? Hay chỉ đơn giản là bị rách vết thương cũ?

- Nó kìa! Bắt lấy nó!

Một tên hét lên khi thấy Quế Anh đang nấp ở phía xa. Mấy ánh đèn pin đồng loạt chiếu về phía cô. Vậy là cô gái nhỏ lại phải tiếp tục chạy trong tiếng la hét ở phía sau.

Xung quanh tối đen như mực nhưng phía trước lại có ánh sáng. Nơi đó khá lớn, nhìn giống như một đồn cảnh sát. Quế Anh mừng rỡ vừa chạy vừa kêu cứu.

Một người nghe tiếng liền bước ra. Anh ta có một thân hình cân đối và một chút cơ bắp. Bộ quân phục khiến anh trông mạnh mẽ và vững vàng hơn.

Quế Anh như tìm được một chỗ tựa khi đang chênh vênh. Cô lập tức chạy đến nấp vào tấm lưng của anh rồi thở hổn hển:

- G-Giúp tôi với… bọn họ… bọn họ muốn bắt tôi…

Ngay lúc này, mấy người đàn ông kia chạy đến, tay cầm đèn pin chỉ trỏ:

- Hay rồi! Tự giao nộp mình cho cảnh sát! Đồ ngu!

- Mày bước lại đây!

Thấy người dân có vẻ hung hăng, viên cảnh sát liền nói:

- Mọi người bình tĩnh. Có gì vào trong trình bày, không được gây náo loạn ở khu vực này.

Mấy tên đàn ông đáp:

- Nó là tên trộm mới lên tivi. Chúng tôi mới rượt nó từ quán ăn đằng kia kìa.



Nghe đến đây, Quế Anh không thể để yên được nữa. Đây là đồn cảnh sát, chắc chắn họ sẽ không dám động đến mình. Cô mới dũng cảm bước lên trước:

- Tôi không ăn trộm! Là tên Hi Thành đó bịa chuyện!

- Nếu mày không trộm cắp thì sao lại bỏ đi bụi? Mở mồm ra nói tao nghe!

- Các ông vô lý vừa thôi! Đi vào trong ngồi đi! Tôi sẵn sàng kể lại hết!

Vì trời đã tối và cãi không lại cái mỏ của Quế Anh, mấy người đàn ông đành quay lưng bỏ đi trong khi đang chửi lầm bầm trong miệng. Đứng trước cảnh sát, miệng lưỡi cô ta mạnh mẽ hơn gấp trăm lần. Ai mà không biết Hi Thành nổi tiếng xảo quyệt. Họ chẳng qua là muốn tiền thưởng chứ cũng chẳng thèm quan tâm Quế Anh có trong sạch hay không.

Khi tất cả đã rời đi, anh cảnh sát đã mời cô vào trong phòng tiếp dân. Quế Anh ngồi đợi một lúc thì anh ta từ trong đi ra với hai cốc nước rồi đặt lên bàn:

- Tôi là Cố Bảo Đăng, trưởng đội điều tra quân khu và khu vực. Cô là…?

- À… Em tên Quế Anh.

Bảo Đăng ngồi xuống phía đối diện, nghiêm túc nói:

- Xin hỏi vì sao cô lại bị họ truy đuổi ra đến gần biên giới này?

Quế Anh tròn xoe mắt:

- B-Biên giới á?

- Ừm. Chỗ này gần biên giới phía Tây Bắc của đất nước. Từ đây đi thêm 30km là vượt khỏi lãnh địa quốc gia.

Quế Anh im lặng, cô không ngờ mình đã di chuyển đến tận biên giới. Đây hoàn toàn là một nơi xa lạ với cô. Truyện Linh Dị

Cố Bảo Đăng đột nhiên đứng dậy, lấy và đưa cho cô một tờ giấy và chiếc bút:



- Cô tường trình mọi việc, lí do cô đến đây giúp tôi. Tôi cần…

“Ọttt”

Quế Anh vội ôm bụng khi âm thanh kêu lên. Cô nhe răng cười:

- Hì, xin lỗi anh. Em đói quá. Nãy chưa kịp ăn đã bị truy đuổi.

Bảo Đăng ngoài mặt thì bất lực và tỏ ra cảm thấy phiền toái, nhưng tay lại gọi điện cho cấp dưới:

- A lô? Đi lấy lời khai đến đâu rồi?... Ừm, ghé đâu đó mua giúp tôi hộp cơm.

Sau đó, Quế Anh ngồi viết tường trình chờ đến khi cơm tới. Cô để ý thấy anh cảnh sát đó mang tài liệu ra xem. Có lẽ lúc nãy đang làm dở dang thì cô đến náo loạn nên bây giờ tiếp tục.

Gương mặt nghiêm nghị của Bảo Đăng khi tập trung suy nghĩ khá cuốn hút. Sống mũi cao cùng đôi mắt sắc lẹm tô điểm thêm cho vẻ ngoài điển trai. Cho dù là nhìn lướt qua hay nhìn kĩ thì đều lưu lại một ấn tượng đặc biệt trong lòng người đối diện.

Bỗng lòng bàn chân trái của cô nhói lên. Quế Anh giật mình, vội vã tháo dép đưa chân lên xem.

Cố Bảo Đăng nhìn về phía cô gái khi nghe tiếng cô xuýt xoa. Anh thấy một vết sẹo dài khoảng 10cm, ánh mắt anh bỗng có chút dao động liền tò mò hỏi:

- Cô bị thương à?

Quế Anh cười trừ:

- Cái này lâu rồi. Lúc nhỏ em ra biển đạp phải vỏ sò nên bị cứa. Không hiểu sao mấy ngày nay nó đau lại. Chắc do em chạy nhiều quá.

- Ồ…

Đến đây, không khí lại im lặng rồi ai làm việc nấy. Người thì viết trường trình, người thì tập trung nghiên cứu gì đó. Cho đến khi một vài điều tra viên bước vào cùng một hộp cơm.