“Hôm nay lại là ai thế?”_Nhiếp Cảnh Thiên bước đến cạnh ôm cô vào lòng.
"Tên Thẩm Thư Di, cô ta nói mình với anh có với nhau hai đứa con nhưng đứa con đầu sảy rồi nên chỉ dẫn đến một đứa…
Mà trông cậu bé đấy giống anh lắm đấy…anh không giấu em điều gì chứ?"_Phùng Y Nguyệt ở trong vòng tay anh, nghịch ngợm nói đùa.
“Ngốc à? Anh khoảng thời gian đấy có đụng đến phụ nữ đâu mà con với cái, anh còn chả biết mặt cô ta…”_Nhiếp Cảnh Thiên cắn nhẹ vào má cô.
“Em đùa thôi mà, cậu bé đó chỉ là tính cách ngang ngược giống anh chứ còn về khuôn mặt chẳng chỗ nào là giống cả…”_Phùng Y Nguyệt đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh.
“Thằng bé đấy làm gì em à?”
“Chỉ là một chút ảo tưởng bị mẹ nó gieo vào đầu thôi…”
“Đi nào, mau đi giải quyết thằng nhóc bắt nạt em…”
Cô bật cười với sự trẻ con, hơn thua của anh.
…
“Cô không có mắt à? Không thấy tôi là sao…”
Vừa xuống đến sảnh, Nhiếp Cảnh Thiên liền nghe thấy tiếng quát mắng inh ỏi. Thẩm Thư Di bên này mãi lo mắng chửi tiếp tân mà không chú ý có người đến gần.
“Cô là ai?”
Giọng nói không mang theo một chút cảm xúc nào vang lên khiến Thẩm Thư Di đứng hình, mọi câu từ chưa kịp nói ra đã vội chạy ngược vào trong. Một giọng nói tuy bình thường nhưng lại khiến người nghe sởn gai ốc.
“Em…em là Thẩm Thư Di…anh không nhớ em sao?”_Thẩm Thư Di gượng cười.
“Cô có tồn tại sao?”
“Anh nói gì vậy? Anh không nhớ em sao? Chúng mình còn có con với nhau nữa mà…”
“Xin lỗi cô Thẩm nhưng chỉ có duy nhất mình vợ tôi mới có thể khiến tôi trở thành đàn ông thôi, những người phụ nữ khác không có khả năng, với lại…”
Nhiếp Cảnh Thiên bất chợt dừng lời nói, anh chăm chú nhìn Thẩm Thư Di với ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm, sau đó tiếp tục cất giọng mỉa mai.
“Chỉ cần nhìn thấy cô là tôi không ngừng buồn nôn rồi, hơi sức đâu ra mà làm chuyện khác chứ…?”
Thẩm Thư Di ngại đến đỏ bừng mặt nhưng cũng không thể làm gì.
“Này, sao ba lại nói chuyện với mẹ như thế? Ba lại còn ôm người phụ nữ khác trước mặt mẹ sao? Ba mau buông người phụ nữ xấu xí, độc ác này ra…”
Cậu nhóc đứng bên cạnh Thẩm Thư Di bất ngờ lao đến trách móc Nhiếp Cảnh Thiên, tiếp đó lại giơ tay múa chân muốn tác động vật lý với Phùng Y Nguyệt.
Anh như đoán trước được hành động của cậu nhóc mà kéo cô ra sau lưng. Vì điểm đích là một bức tường thịt to lớn, cứng cáp nên cậu nhóc liền té lăn ra sau khi va chạm.
“Ba vì bảo vệ người phụ nữ độc ác này mà đánh cả con trai mình, con ghét ba…”
Cậu nhóc liền òa khóc ăn vạ, anh không nói năng gì mà chậm rồi ngồi xuống trước mặt cậu bé. Thẩm Thư Di thấy thế liền mở cờ không lòng, nghĩ rằng anh sẽ ôm con mình đứng dậy nhưng không ngờ…
“Anh…anh đừng trách con, thằng bé vì thương em nên mới nói như thế…”
“Bố nhóc không phải tôi! Tôi không cần biết nhóc con thương ai, cũng chẳng bận tâm nhóc con ghét ai nhưng nếu nhóc có ý định làm đau vợ tôi thì tôi không tha đâu!”_Nhiếp Cảnh Thiên nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc gằn giọng, cố ý nhấn mạnh từng chữ.
Sau đó lại nhìn Thẩm Thư Di, tiếp tục gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ: “Nếu cô không dạy được nó thì tôi sẽ giúp cô dạy, tôi cũng sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu”
Cậu nhóc kia vì bị dọa sợ nên càng òa khóc lớn hơn, anh không một xíu quan tâm mà lập tức lấy điện thoại gọi người đến.
“Con ngoan đừng khóc, chắc vì con vô lễ nên ba mới bực như thế, mau xin lỗi…”_Thẩm Thư Di như không sợ mà còn mặt dày, cố ý nhắc lại.
Anh cũng chẳng có kiên nhẫn xem cô diễn tuồng mà liền ôm cô rời đi, mặc kệ người phụ nữ phía sau đang điên cuồng la hét do bị kéo đi.
…
“Không vui à?”_Phùng Y Nguyệt thấy anh im lặng, cất tiếng hỏi.
“Lúc vừa gặp cô ta đã làm gì em?”_Nhiếp Cảnh Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Cô ta đâu có làm gì em, không phải lúc nãy anh cũng đứng đó sao?”
“Trước đó!”_Nhiếp Cảnh Thiên nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh biết sao? Cô ta chỉ đẩy nhẹ thôi, em không sao cả…”
Cô như trẻ con làm sai sợ bị mắng, rụt rè nhỏ giọng trả lời anh.
“Không sao? Vậy cái này là từ đâu ra?”
Anh kéo bàn tay đang quấn băng trắng của cô lên cao. Từ lúc bước vào phòng anh thấy cô luôn cố ý giấu tay mình đi, thấy cô đã không muốn cho mình biết nên lúc trong thang máy anh đã lén xem lại camera…
“Chỉ là vết thương nhỏ…em vô tình ngã thôi…”_Phùng Y Nguyệt rút tay về, giấu ra sau lưng.
Nhiếp Cảnh Thiên không nói gì chỉ đưa đến trước mặt cô một đoạn video trích từ camera. Trong đó chỉ vỏn vẹn vài hình ảnh cô bị Thẩm Thư Di cố ý đả thương.