Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Chương 8: Đồng tính




"Chúng ta vào nhanh thôi, đừng để họ đợi"

Hạ Y Nguyệt kéo Dương Ánh Lệ đi vào trong.

Tối qua, Hạ Vĩ Quang kể cho cô nghe việc có người đến tìm anh, nói Dương Ánh Lệ là con gái họ, họ muốn hẹn ăn một bữa cơm để cảm ơn và sẵn tiện đưa cô ấy về.

Hạ Vĩ Quang đi trước dẫn hai cô vào một phòng VIP được đặt sẵn, bên trong là đôi vợ chồng đã ngoài tứ tuần, vẻ mặt đầy lo lắng hồi hộp nhưng vẫn không giấu được sự cao quý, khí chất hơn người.

"Tiểu Lệ của mẹ, con có sao không? Con đi đâu thế? Con biết mọi người lo cho con lắm không?"

Còn chưa kịp chào hỏi thì vị phu nhân kia đã chạy đến bên cạnh Dương Ánh Lệ lo lắng hỏi han, kiểm tra khắp người cô ấy.

"Được rồi, em bình tĩnh lại đi, chúng ta còn chưa chào hỏi Hạ tổng đây mà"

Người đàn ông tiến đến vỗ nhẹ lên vai bà rồi quay qua chào hỏi Hạ Vĩ Quang.

"Xin chào ngài, tôi rất vinh hạnh khi được gặp lại ngài"_Hạ Vĩ Quang đưa tay, lên tiếng trước.

"Chào Hạ tổng dù sao cũng là chỗ quen biết cậu không cần khách sao như vậy đâu"_Dương Bách Điền đáp lại cái bắt tay của anh, cười nói vui vẻ.

"Vâng là lỗi cháu, chúng ta cùng vào trong thôi"

"Giới thiệu với cậu đây là vợ chú, còn con gái chú thì cậu đã biết"

Dương Bách Điền nhìn vị phu nhân bên cạnh đầy yêu thương, dung túng.

"Vâng còn đây là em gái cháu"_Hạ Vĩ Quang nhìn qua Hạ Y Nguyệt.

"Vậy đây là người đã cứu anh lần trước đó sao?"_Dương phu nhân bất chợt hỏi.

"Đúng vậy, lần đó không có cậu ấy thì anh không còn cơ hội ngồi đây rồi"_Dương Bách Điền nhìn anh cảm kích.

"Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, không những cậu cứu chồng tôi mà còn giúp đỡ cả con gái tôi...tôi không biết đền đáp cho cậu thế nào mới phải.."

Suy nghĩ rồi Dương phu nhân nói tiếp: "Khi nào cần giúp đỡ cậu cứ nói nếu trong khả năng chúng tôi sẽ dốc hết sức"

"Được rồi ạ...giúp người là việc nên làm mà, chúng ta coi như chỗ thân thiết cô không cần phải khách sáo như thế.."



Cuộc trò chuyện tạm dừng khi nhân viên đẩy đồ ăn vào, bữa ăn kết thúc trong vui vẻ.

"Khi nào con bé hồi phục thì chúng ta lại gặp nhau nữa nhé"_Dương phu nhân thân thiết nắm tay Hạ Y Nguyệt.

"Vâng.."

"Cậu đợi mình nhé, mình trở lại sẽ sớm thôi"_Dương Ánh Lệ nhào vào người cô, luyến tiếc nói.

"Mình sẽ đợi mà"

Hai bên tạm biệt nhau và xe cũng chạy về hai hướng khác nhau.

"Anh hai lúc nãy chú ấy nói anh cứu chú ấy là như thế nào?"

"Lần trước anh đi công tác ở nước ngoài, trong lúc đang đi gặp đối tác anh vô tình thấy xe của chú ấy mất lái rồi đâm vào gốc cây ven đường..

Khi lại gần mới phát hiện là chú ấy đã bất tỉnh, trên người toàn là vết thương, máu chảy không ngừng.

Lúc đưa vào bệnh viện thì chú ấy đã mất máu quá nhiều, bệnh viện không còn đủ nhóm máu của chú ấy nhưng may là anh cùng một nhóm máu nên chú Dương đã qua khỏi cơn nguy kịch...

Cũng vì vậy mà lần đó anh trễ hẹn với đối tác bị mất hợp đồng lớn, sau khi tỉnh lại chú biết được và hợp tác với anh"

"Vậy là vừa rồi chú ấy liên lạc với anh để tìm Dương Ánh Lệ sao?"

"Không là anh liên lạc với chú ấy"

"Anh liên lạc??"_Hạ Y Nguyệt ngạc nhiên.

"Trước khi gặp Ánh Lệ, chú ấy có nói với anh con gái mình mất tích, khi nhìn thấy em ấy có nét giống chú thì anh đã liên lạc ngay.."

Hạ Y Nguyệt gật đầu như đã hiểu sau đó ngồi im lặng suy nghĩ điều gì đó.

"Tới rồi"

Xe dừng lại trước khách sạn The Night, khách sạn lớn nhất thành phố này, trong đây có những tầng dành riêng để mở các dịch vụ khác như: nhà hàng, quán bar, bida....



Hạ Vĩ Quang và Hạ Y Nguyệt đi thẳng lên phòng Hạ Vĩ Phong, kiếp trước vào khoảng thời gian này khi Hạ Vĩ Phong gặp rắc rối thì đã vô tình mở đường cho "hắn" bước đến.

Lần này sẽ không dễ như vậy đâu, chính tay cô sẽ chặn con đường đó lại.

"Anh ba mở cửa đi là em với anh hai đây"

Cạch..

"Hai..người vào đi"

Giọng nói khàn đến mức khiến cô sững người. Bây giờ khi nhìn kĩ thì có lẽ Hạ Vĩ Phong đã ốm đi rất nhiều chỉ trong vài ngày.

"Ba..ba mẹ đã biết..hức..biết rồi, anh..anh..hức..

biết..phải làm sao...đây?"_Hạ Vĩ Phong ôm lấy Hạ Y Nguyệt òa khóc.

Hạ Vĩ Quang xót xa khi thấy em trai mình như này, anh đưa tay xoa đầu em trai, hỏi.

"Ba mẹ..nói như nào?"

"Ba..mẹ nói nếu em còn..như này..không lấy vợ..thì sẽ..hức..sẽ không nhìn mặt em nữa.."

Làm sao mà lấy vợ được đây? Trong khi anh ba của cô...là người đồng tính cơ chứ?

"Sắp tới anh hai có chuyến công tác khoảng một tuần hay em đi với anh..."

"Không được! Ý..ý em là không làm phiền anh hai như vậy, cứ để anh ba ở đây với em..em lo được mà.."

Đi ra nước ngoài sao? Chẳng phải đây là đang giúp cho hắn đến gần với anh ba cô sao?

Đừng mơ!!!

Thấy em gái mình phản ứng mạnh như thế, Hạ Vĩ Quang bất ngờ nhưng cũng đồng ý.

"Ở khách sạn mãi cũng không tiện, để anh mua cho em một căn hộ sống cho thoải mái một chút"

Hạ Vĩ Phong chỉ gật đầu không nói.