Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Chương 77: Sóng Gió [Giải Cứu - Tìm Kiếm]




Ngoại trừ Lý Hoài Diễm, Ngô Mẫn Châu và Tần Y Tịnh hỗ trợ từ phía ngoài thì tất cả đều tiến vào bên trong. Khi đi đến khu vực có mai phục thì Hàn Gia Tường đã đốt một loại nến kì lạ có màu đen, hương thơm của nến bay rất xa, sau khi đốt thì những tên trốn trên cây lần lượt chìm vào giấc ngủ sâu…có tên thì nằm yên trên cây, có tên lại cắm đầu xuống đất.

Chưa đầy năm phút mọi người đã giải quyết gọn gàng bọn chúng, Nhiếp Cảnh Bình và Phùng Vĩnh Lâm đã lôi những tên té xuống đến một gốc cây bự và trói chúng vào…tất nhiên vẫn không quên bịt miệng chúng lại.

Giải quyết xong đám sâu bọ mọi người liền chia làm hai, nhóm bốn người Trịnh Bác Văn đảm nhiệm việc truy tìm những vật thể đỏ có sức công phá lớn được giấu xung quanh biệt thự, còn Nhiếp Cảnh Thiên và những người còn lại thì xâm nhập vào trong biệt thự đi tìm Phùng Y Nguyệt.

Lâm Kiệt là một tên tham lam, phung phí nên tất nhiên căn biệt thự này cũng không nhỏ, nếu muốn tìm được Phùng Y Nguyệt không thể thời gian ngắn là ra.

Ba cha con họ Nhiếp, Hạ Kỳ Sơn, Phùng Vĩnh Lâm và Dương Ánh Lệ là những người sẽ vào trong tìm Phùng Y Nguyệt. Để tiện cho việc cứu người thì mọi người sẽ vừa tìm vừa giải quyết đám lính của tên Lâm Kiệt, đồng thời người được ba bà nội trợ điều động cũng sẽ hỗ trợ mọi người, tấn công và thế vào chỗ của bọn chúng.

Thời gian không ngừng trôi, trời dần sáng tâm trạng của mọi người càng trở nên căng thẳng hơn, không phải vì sợ đối đầu với Lâm Kiệt mà mọi người sợ nếu bị hắn phát hiện thì Phùng Y Nguyệt sẽ bị đưa đi, như thế việc cứu cô sẽ càng khó.

Sau khi nhóm Trịnh Bác Văn bên ngoài hoàn tất tìm kiếm thì bốn người cũng vào bên trong phụ một tay. Lượng bom thu được họ đều cẩn thận mang đến chỗ của các bà mẹ, còn những quả được chôn dưới đất thì đã có chuyên gia lo.



Trong khoảng thời gian tìm kiếm, Nhiếp Cảnh Bình vô tình vào được phòng làm việc của Lâm Kiệt và phát hiện ra nhiều điều thú vị…những bí mật thầm kín.

Không gian yên tĩnh bất chợt vang lên tiếng chào lớn, mọi người liền nhận ra tên Lâm Kiệt đã trở về. Ai cũng nhanh chóng tìm chỗ ẩn náu, tránh để hắn phát hiện.

Lâm Kiệt về nhà ngay lập tức vào phòng làm việc kiểm tra camera, sau khi chắc chắn không có việc gì bất thường xảy ra thì ông ta liền qua phòng giam Phùng Y Nguyệt nhưng…

“Mẹ kiếp…tụi bây đâu rồi?”

Nhận ra sự tức giận của ông ta một đồ đen hớt hải chạy vào.

“Ngài cần việc gì…”

“Con nhỏ trong đây đâu?”_Lâm Kiệt liếc mắt quanh phòng rồi đáp trên người tên đàn em.

“Từ ngày hôm qua cô gái trong phòng này được bà Vu đưa đi đến giờ vẫn chưa quay lại…”_Tên áo đen thành thật khai báo.

“Lại là cô ta…”

Lâm Kiệt tức giận đi qua phòng Vu Giai Giai, đến trước cửa ông ta không nể nang gì mà đạp cửa xông vào. Sau khi đưa mắt liếc nhìn một vòng quanh phòng không thấy người muốn gặp thì càng tức giận hơn, ông ta bước đến cạnh Vu Giai Giai đưa tay bóp cổ bà…

“Con nhỏ kia đâu?”

“Tại sao tôi phải nói?”_Vu Giai Giai nhìn Lâm Kiệt với ánh mắt ghê tởm, khinh thường.

“Cô giỡn mặt với tôi? Tôi cho cô cơ hội cuối, mau giao con nhỏ kia ra không cô sẽ phải hối hận đấy!”_Lâm Kiệt dường như không còn kiên nhẫn.

Vu Giai Giai dùng sức đẩy Lâm Kiệt ra xa, tay ông ta vừa rồi khỏi cổ…bà liền đứng lên nói ra sự kiên định của mình.

"Tôi sẽ không bao giờ hối hận với những gì mình đã lựa chọn, từ việc yêu anh ấy cho đến được làm bạn với họ…đây là điều đúng đắn nhất tôi đã làm.

Nhưng có lẽ điều duy nhất khiến tôi hối hận đó là quyết định khi anh ấy chết, khi ấy đáng lẽ tôi nên chọn đi cùng anh ấy chứ không phải chọn ở lại để rồi bị anh lừa, bị anh điều khiển…"

Lâm Kiệt đang ngạc nhiên vì không ngờ Vu Giai Giai lại mạnh như thế, có thể đẩy ông ta ra nhưng khi nghe những gì bà nói ông ta liền trở lại tức giận.

“Cô không xứng có được tình yêu của cậu ấy…tại sao là cô mà không phải người khác chứ…”

Lâm Kiệt đỏ mắt gào lên, trong ánh mắt ông ta dường như có nỗi buồn không thể che giấu.

“Anh mới là người không xứng với tình bạn, với sự tin tưởng anh ấy…”

Hai người cứ tôi một câu, anh một câu đến khi sự tức giận của Lâm Kiệt vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Người đâu!”

Vừa nghe tiếng gọi từ bên ngoài liền có năm tên đàn ông chạy vào.

“Các ngươi hãy thực hiện nhiệm vụ của mình đi…”_Lâm Kiệt nhìn Vu Giai Giai đầy thù hận.

Vu Giai Giai nhìn năm tên đàn ông tiến dần đến chỗ mình bà liền thay đổi ánh mắt…có một sự mạnh mẽ đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí bà.