Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Chương 4: Tên đáng ghét!!




Một ngày mới, bắt đầu nhiều điều mới như việc Hạ Y Nguyệt bỗng có một cái đuôi nhỏ luôn bám theo mình.

Sáng nay trên trường đến trường, cô vô tình thấy một cô gái đang bị mấy tên côn đồ ức hiếp, không biết cô suy nghĩ như nào mà liền đến giúp đỡ. Lúc trước được anh hai cho học một ít võ phòng thân may giờ có chỗ thực hành.

'Giúp người là việc nên làm nhưng chúng ta cũng không nên giúp người một cách bừa bãi, không phải gặp ai cũng giúp'

Đây là nỗi lòng của Hạ Y Nguyệt khi cô gái cô vừa giúp lúc nãy cứ chạy theo luôn miệng gọi "Chị xinh đẹp".

Cô gái này tên Dương Ánh Lệ, đây là điều duy nhất cô biết được và cũng là điều duy nhất cô gái này nhớ được.

Vậy là cô gái này đang bị mất trí nhớ? Nhưng còn gia đình đâu, sao lại để cô ấy đi một mình như này?

Ừm...dù thế nào thì cô cũng không thể bỏ người ta lại giữa đường được nhất là trong tình trạng này.

"Ánh Lệ à, bây giờ chị phải đi học nên em phải ngồi ngoan trong đây nhé?"

Xe vừa dừng trước cổng trường, Hạ Y Nguyệt liền dặn dò Dương Ánh Lệ.

Ở nhà hiện tại không có ai nên cô không thể đưa Ánh Lệ về nhà được, càng không thể đưa vào trường nên chỉ đành để lại trong xe thôi.

"Chị...chị xinh đẹp đừng bỏ em đi mà"_Dương Ánh Lệ rưng rưng nước mắt nói.

"Chị không bỏ em đi đâu mà, chị chỉ là đi học thôi"

Nói xong cô chỉ tay về hướng ngôi trường to lớn phía sau mình.

"Chị học xong sẽ ra với em nhé, chị sẽ dẫn em đi mua kem được không?"

Thấy nước mắt cô bé dần biến mất, cô tiếp tục dụ dỗ.

"Chị hứa nhé?"_Dương Ánh Lệ đưa tay muốn móc nghéo.

"Chị hứa"

Hạ Y Nguyệt đưa tay móc nghéo xong liền xuống xe chạy nhanh vào trường, do chăm chú vào Dương Ánh Lệ mà quên mất thời gian, cô sắp trễ rồi.

[...]

Sau khi tan học, Hạ Y Nguyệt liền lập tức chạy ra xe nhưng...Dương Ánh Lệ đâu mất rồi?

"Chú Châu chú đi đâu thế, Ánh Lệ đâu rồi? Lúc nãy cháu có nhờ chú trong chừng cô ấy giúp cháu mà?"

"Chú xin lỗi, lúc nãy chú đi mua ly cà phê về thì không thấy con bé đâu rồi, chú đi tìm xung quang cũng không thấy"



Xung quanh đây không thấy? Thế thì Dương Ánh Lệ có thể đi đâu chứ?

Không lẽ....

Không chần chừ thêm, Hạ Y Nguyệt quay người chạy vào trường, hỏi thăm các sinh viên rồi cô chạy thẳng ra vườn cây sau trường.

Vừa đến nơi cô đã nghe thấy tiếng cãi lộn ầm ĩ.

"Anh là cái tên xấu xa, cái đồ đáng ghét"

Đây chẳng phải là giọng của Dương Ánh Lệ sao?

"..."

Lại gần thì Hạ Y Nguyệt thấy còn một người đàn ông đang đứng đối diện Dương Ánh Lệ, vẻ mặt anh ta có vẻ đã chịu đựng khá lâu rồi...

Ể..nhưng sao nhìn anh ta thấy quen quen nhỉ?

"Em đang làm gì ở đây thế?"

Cô đến trước mặt Ánh Lệ hỏi.

"Em..em muốn đi tìm chị nhưng chỗ này rộng..."

Dương Ánh Lệ ngập ngừng không nói tiếp.

Quay qua nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta không phải là người ngồi cạnh tên đàn ông băng bó cho cô trong căn phòng lần trước đó sao?

Lần trước có người đẹp hầu hạ, bây giờ không có lại muốn giở trò với con gái nhà người ta sao?

Đúng là tên biến thái!

"Anh là ai mà lại ăn hiếp bạn tôi?"

"Tôi tên Nhiếp Cảnh Thiên..."

"Tôi không hỏi tên anh, tôi chỉ muốn biết anh là thiếu gia nhà nào mà giữa ban ngày lại đi giở trò đồi bại như thế này"

Nhiếp Cảnh Thiên bỗng khựng lại, nhìn chầm chầm Hạ Y Nguyệt rồi bật cười lớn: "Hahaha...cô chẳng phải là cái người khùng khùng lần trước ở trong phòng của chúng tôi đấy sao?"

"Anh...anh nói cái gì đó?"

Nhớ đến sự việc vài ngày trước lần đó, Hạ Y Nguyệt thẹn đỏ hết cả mặt.

"Vừa nãy cô nói tôi giở trò đồi bại là như nào? Với ai?"



Cô chưa kịp trả lời, anh nói tiếp: "Mà cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu, tôi không thích trẻ con"

Nhiếp Cảnh Thiên liếc mắt nhìn đâu đó.

Hạ Y Nguyệt phát hiện ánh mắt kia có chút kì lạ, cô liền nhìn theo và phát hiện...anh ta đây là chê cô nhỏ sao?

Sự xấu hổ vừa rồi chưa kịp nguôi hết lại tăng lên, biến thành giận dữ.

"ANH...ANH ĐÚNG LÀ CÁI TÊN ĐÁNG GHÉT, CÁI TÊN BIẾN THÁI MÀ!!"

Hạ Y Nguyệt hét vào mặt Nhiếp Cảnh Thiên, đạp vào..."tương lai" của anh rồi kéo Dương Ánh Lệ rời đi.

Nhiếp Cảnh Thiên đau đớn mặt trắng bệch ôm lấy thằng đệ của mình: "Cô mà để tôi..gặp lần nữa...thì cô chết chắc"

Kéo Dương Ánh Lệ đi thẳng ra xe: "Chú Châu mau lái xe về thôi"

Tuy không hiểu hai người vừa nãy nói gì nhưng bây giờ Ánh Lệ biết là chị xinh đẹp đang giận rồi.

"Em xin lỗi"

Nghe tiếng xin lỗi, Hạ Y Nguyệt giật mình biết mình đã làm Ánh Lệ hiểu lầm.

"Chị không mắng, em xin lỗi gì chứ?"

"Em làm cho chị xinh đẹp giận"

"Chị không giận em"

Đưa tay xoa đầu Dương Ánh Lệ cô chợt nhớ ra.

"Sau này không được gọi là chị xinh đẹp nữa nhé"

Ngưng một vài giây, cô nói tiếp: "Nhìn em chắc không nhỏ tuổi hơn chị đâu, giờ mình làm bạn đi, cậu gọi mình là Y Nguyệt nhé, không được gọi là chị xinh đẹp nữa"

"Y Nguyệt sao..em biết rồi"

"Không được xưng em, phải xưng hô là mình với cậu"

"Mình biết rồi"

"Ừm giờ chúng ta về nhà thôi!"

Trên đoạn đường về nhà, trong xe luôn đầy tiếng cười đùa của đôi bạn mới quen.