Editor: Bích Ngọc
Beta: Bé Cưng Mềm Mại
Tưởng Tinh nhìn xuống bên dưới tờ thông báo, thấy một hàng chữ nhỏ:
Giải nhất: Tiền thưởng một nghìn nhân dân tệ.
Giải nhì: Tiền thưởng năm trăm nhân dân tệ.
Giải ba: Tiền thưởng hai trăm nhân dân tệ.
Anh chợt nhớ tới bệnh của bà ngoại phải cần uống thêm một đợt thuốc điều trị nữa, tiền thuốc cũng khoảng một nghìn nhân dân tệ. Bà thấy phí điều trị cao quá nên đã từ chối không điều trị, nói tiền bán nhà không được dùng, tiền này là để dành cho hắn cùng Nguyệt Nguyệt đi học.
Tan học, Tưởng Tinh nói với Nguyệt Nguyệt rằng sắp tới hắn phải đi tham gia cuộc thi Olympic toán học, trong thời gian đấy sẽ để anh Vũ Trạch đưa cô đi học được chứ?
Nguyệt Nguyệt mê mang nâng mắt lên, chỉ chỉ Thi Kỳ đi đằng sau, ngây thơ hỏi: “Chị Thi Kỳ không được sao?
Tưởng Tinh nhìn xem Thi Kỳ đằng sau, Thi Kỳ không hiểu nhìn xem bọn hắn.Tưởng Tinh quay người lại nhìn Thi Kỳ đang đi phía sau, Thi Kỳ thấy Tưởng Tinh quay lại nhìn mình thì vẻ mặt ko hiểu nhìn lại hai người họ.
Tưởng Tinh do dự một chút: “Để anh xem suy nghĩ thêm đã”
Ban đêm, Tưởng Tinh ban đêm nói chuyện cùng bà về cuộc thi sắp tới, bà phi thường rất vui mừng, muốn hắn nhất định phải đi tham gia, sau đó bà lập tức lấy sổ tiết kiệm ra, đưa cho hắn năm trăm nhân dân tệ để trong người, nói là đi ra bên ngoài nhất định phải mang tiền theo, Nguyệt Nguyệt vui vẻ ở bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện.
Sáng hôm sau, Tưởng Tinh và Nguyệt Nguyệt đứng ở ven đường chờ Thi Kỳ, khi thấy Thi Kỳ đi đến trước mặt, Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, cười cười, gọi: “ Chị Thi Kỳ.”
Thi Kỳ cười sờ đầu Nguyệt Nguyệt, ngẩng đầu thấy Tưởng Tinh vẫn đứng yên liền hỏi: “ Làm sao vậy?”
Tưởng Tinh có chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu, nói: “Hôm qua thầy Vương tìm tớ để tham gia kỳ thi Olympic sắp tới.”. Nhanh nhất tại # ?? Umt?u?ện﹒Vn #
Thi Kỳ:??
Thi Kỳ: “Rất tốt, cậu thành tích thành tích của cậu tốt như vậy, có thể vì trường học làm vẻ vang nhất định có thể mang lại vẻ vang cho trường.”
Tưởng Tinh cảm thấy có chút khó mở miệng. Nguyệt Nguyệt giữ chặt tay Thi Kỳ, nói: “Tham gia trận đấu phải đến thành phố B ba ngày, chị Thi Kỳ có thể cùng em đi đến trường không?”
Thi Kỳ lập tức phản ứng lại: Được chứ, mỗi ngày chị nhất định sẽ cùng em đi đến trường.”
Cô đột nhiên nhớ đến vụ bị cướp lần trước, nhún nhún vai: “ Chị đã lớn rồi, không sợ bị cướp.”
Nguyệt Nguyệt vui tươi mừng hớn hở cười nói: “Anh, chị Thi Kỳ đồng ý rồi.”
Tuần sau, kỳ thi Olympic diễn ra, thầy Vương tự mình dẫn đội, đi tham gia thi đấu chỉ có bốn người, Vương Gia Hiên cũng ở trong đội ngũ.
Thi Kỳ nhận nhiệm vụ đưa đón, khi tan học đã thấy Nguyệt Nguyệt đứng ngoan ngoãn đợi ở dưới tầng, tối hôm trước Thi Kỳ cố ý tìm lại chiếc điện thoại mà ba đã mua cho cô, đem sạc đầy pin, trên điện thoại chỉ lưu số của bốn người là ba, mẹ, Tiểu Giang và số máy nhà riêng, nhưng cô không thích dùng nên vẫn luôn đặt ở đầu giường. Thi Kỳ ghi số điện thoại vào một tờ giấy đưa cho Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt vô cùng vui vẻ, cảm thấy chị Kỳ và mẹ thật giống nhau, mẹ trước kia thỉnh thoảng cũng sẽ đưa tiền tiêu vặt cho mình cùng anh trai. Hai người mỉm cười vui vẻ cùng nhau đi về, lúc qua đường là đến đầu hẻm, Nguyệt Nguyệt kéo cô đi vào bên trong, ở trong đó có nhiều cửa hàng ven đường, đi đến đâu Nguyệt Nguyệt cũng ngọt ngào cười chào hỏi, khi đến một căn nhà, bên trong có sân nhỏ, Nguyệt Nguyệt mở cửa đi vào, trong sân có vài người đang nấu cơm. Một cô người phụ nữ trung niên dáng người hơi mập nhìn thấy Nguyệt Nguyệt và Thi Kỳ thì mỉm cười nói: “ Nguyệt Nguyệt về rồi à.”
Nguyệt Nguyệt: “ Vâng ạ, cháu chào dì.”
Nguyệt nguyệt đẩy cánh cửa bên cạnh ra, kéo Thi Kỳ vào trong, gian phòng rộng tầm 30 mét vuông, bên phải đặt giường và tủ quần áo, bên trái đặt bàn ăn, trên bàn có để ba món ăn đã được che đậy cẩn thận, bên cạnh là một bà cụ tóc trắng đang ngồi ngủ gật.
Nguyệt Nguyệt đem túi sách đặt lên giường, đi qua đẩy đẩy: “Bà ngoại.”
Bà lập tức tình, cười ha hả nói: “ Nguyệt Nguyệt về rồi à, đói bụng không, chúng ta lập tức ăn cơm.” Vừa nói vừa quay đầu, nhìn thấy Thi Kỳ ôn hòa hỏi: “ Là Thi Kỳ đúng không? Cám ơn cháu đã đưa Nguyệt Nguyệt về, vào đây đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Thi Kỳ đứng yên, cô rất ít đến nhà người khác, không biết nên làm sao. Cô đang không biết làm sao thì Nguyệt Nguyệt đã chạy tới, đem cặp sách cô để lên trên giường, sau đó lại kéo cô ngồi xuống bàn ăn.
Bà ngoại xới đầy ba chiếc bát, mùi thơm thức ăn lập tức tràn ra, đồ ăn rất đơn giản, một bát cà chua trứng, một bát canh bí, một đĩa rau xanh vẫn còn nóng hôi hổi, khuôn mặt đầy ý cười, Thi Kỳ cảm thấy thật ấm áp, làm cô nhớ lại lần gặp đầu tiên lúc Tưởng Tinh cho Nguyệt Nguyệt ăn bánh kếp.
Ba người tâm tình đều không tệ nên đồ ăn trên bàn cơ bản đều ăn sạch, bà ngoại kiên trì đưa tiễn Thi Kỳ tới cửa, Thi Kỳ đi được một đoạn thì quay đầu lại, cô vẫn còn thấy bà cùng Nguyệt Nguyệt vẫn đứng ở cổng nhìn theo, cực kỳ giống lúc khi Tưởng Tinh và Nguyệt Nguyệt đưa cô về. Hốc mắt đột nhiên nóng lên, bề ngoài lạnh lùng như thế, bên trong lại ấm áp không ai bằng.
Sáng hôm sau, Thi Kỳ cố ý dậy sớm đến nhà Nguyệt Nguyệt đưa em ấy đi học, nhưng khi đến đã thấy bà ngoại và Nguyệt Nguyệt đã đứng ở cổng, Nguyệt Nguyệt đeo cặp sách, trên tay cầm một túi đồ ăn nho nhỏ, khi thấy cô đến liền vui vẻ chạy tới, hai người cùng quay đầu hướng về phía bà ngoại vẫy vẫy tay.
Nguyệt Nguyệt từ trong túi lấy ra một cái bánh kếp cho Thi Kỳ: “Bà ngoại em làm, nhìn thì xấu thế thôi nhưng ăn ngon lắm!”
Thi Kỳ nhìn cách ăn của Nguyệt Nguyệt mà làm theo, đầu tiên là đem giấy bọc gấp lại, cắn một miếng, cảm nhận hương vị trong miệng, bên trong không có nước tương, chỉ có trứng gà, dăm bông và rau xanh, Thi Kỳ gật đầu hai cái, sau đó cảm thấy chưa đủ nên giơ thêm một ngón tay cái, ăn thật ngon!
Nguyệt Nguyệt cắn một miếng, hai má phồng phồng, mặt mũi tràn đầy thỏa mãn.
Hai ngày sau đó, cô đều đến nhà Nguyệt Nguyệt ăn cơm, Thi Kỳ cảm giác mặt mình cũng béo hơn một vòng.
Ngày thứ ba, thầy Vương mang theo mọi người trở về, lần này đạt được thành tích tốt, Tưởng Tinh đạt giải nhất, Vương Gia Hiên được giải ba, nhà trường quyết định tuyên dương hai người trước cờ. Hiệu trưởng tự mình đứng lên khen ngợi, Tưởng Tinh đại diện lên phát biểu, cảm ơn thầy cô cùng hiệu trưởng, cũng cảm ơn các bạn học ngày thường đã giúp đỡ, cuối cùng dừng lại một chút, nói: “Đặc biệt cảm ơn mẹ đã luôn luôn dặn dò, hi vọng tôi trở thành một người chính trực, sống thẳng thắn, và có một tương lai hạnh phúc.”
Mặc dù mọi người không hiểu tại sao Tưởng Tinh nói vậy, nhưng vẫn vỗ tay nhiệt liệt, Tưởng Tinh bước xuống, len lén dùng tay lau mặt, Thi Kỳ nghĩ đây chắc là lời mẹ hắn dặn dò trước lúc qua đời.
Buổi chiều tan học lúc, Thi Kỳ đi xuống tầng, liền thấy Tưởng Tinh nắm tay Nguyệt Nguyệt đứng đợi ở phía trước, cô nhớ đến ngôi nhà nhỏ kia, trong lòng liền cảm thấy có chút mất mát, đó là Tưởng Tinh lần đầu tiên cùng Nguyệt Nguyệt vẫy tay với cô.
Mọi chuyện lại trở về như trước kia, Tưởng Tinh cùng Nguyệt Nguyệt đợi cô đi vào nhà rồi mới quay đi.
Lúc trở về, Tưởng Tinh cố ý đi gặp bác sĩ để lấy thuốc cho bà ngoại, tiền thuốc hết tổng cộng 930 tệ, tiền còn lại Tưởng Tinh đi mua một con gà quay, Nguyệt Nguyệt nhìn miếng gà mà nuốt nuốt nước miếng
Về đến nhà, bà ngoại nghe nói hắn lấy được giải đặc biệt liền rất vui vẻ, nhưng khi thấy hắn mang bọc thuốc về thì có chút khổ sở, cẩn thận cất bọc thuốc vào trong ngăn tủ.
Mùi thơm của gà quay xen lẫn tiếng cười tràn ngập toàn bộ căn nhà nhỏ, đây chính là niềm vui và hạnh phúc mà Tưởng Tinh luôn cố gắng giữ gìn nắm giữ.