Học sinh mới đến khiến cho cả lớp xôn xao hẳn lên, nam sinh có dáng người cao gầy, khi chất lạnh băng không phù hợp với lứa tuổi hiện tại càng giống với thanh niên thành thục hơn, ngũ quan thanh tú càng hấp dẫn đến một đám nữ sinh trong lớp. Nghe nói học sinh mới đến còn có một em gái học khóa dưới, đôi mắt to tròn,phi thường đáng yêu. Mỗi khi tan học thường đợi em gái xong mới cùng nhau trở về.
Thi Kỳ không nói tham gia vào câu chuyện, nhưng vẫn mỉm cười lắng nghe Hạ Linh Linh nói, làm cho người khác nghĩ cô nghiêm túc nghe.
Tan học Hạ Linh Linh cùng Thi Kì đi ra ngoài, Tiểu Giang tài xế nhà Thi Kỳ vẫn chưa đến, Hạ Linh Linh tỏ vẻ thất vọng, Thi Kì làm như không có chuyện gì vẫn thản nhiên đi tiếp. Đột nhiên hạ Linh Linh dùng tay chọt chọt vào người Thi Kì chỉ chỉ về phía trước, Thi Kỳ quay đầu, Hạ Linh Linh nhìn về phía trước bĩu môi. Bạn học mới Tưởng Tinh đang đi cùng em gái ở phía trước, một tay Tưởng Tinh cầm hai chiếc cặp, tay còn lại nắm chặt tay của em gái, nhìn xa xa lại có một cảm giác bảo hộ ấm áp.
Hạ Linh Linh ghé sát vào lỗ tai Thi Kỳ nói: “ nghe nói ba mẹ Tưởng Tin xảy ra tai nạn mất rồi, ở quê không còn ai, nên họ đưa bà ngoại tới nơi này.” Hạ Linh Linh thở dài cảm thán một câu: “ Lại nói bà ngoại Tưởng Tinh cũng là một người hiền lành, điều kiện trong nhà không được tốt lắm.”
Thi Kỳ nghi hoặc mà nhìn Hạ Linh Linh, Hạ Linh Linh lập tức nói: “ lão Vương nói, sợ bạn học mới không hoà đồng, bị các bạn khác bắt nạt.”
Thi Kỳ không mở miệng, lão Vương là biệt hiệu mọi người đặt cho hiệu trưởng, cũng không phải có ác ý gì, chỉ cảm thấy lão Vương hay cáu gắt và cằn nhằn, đây cơ hồ là bệnh chung của mọi giáo viên, hiệu trưởng. Đến tuổi nghỉ hưu cơ hồ đầu tóc đã bị khói.
Hai người đi đằng trước hình như cũng đang nói gì với nhau, thỉnh thoảng Tưởng Tinh cúi đầu đáp lại một hai câu.
Ven đường có quán bán xiên hồ lô, Hạ Linh Linh lập tức đi qua, trước khi đi còn ngoái đầu hướng Thi Kỳ hỏi: “ Thi Kỳ chúng mình đi ăn xiên hồ lô đi.”
Thi Kỳ xua tay, Hạ Linh Linh đành mua một xiên, đưa lên miệng cắn một miếng, vẫn không nhịn được tò mò mà hướng Thi Kỳ hỏi: “ Thi Kỳ, cậu không ăn thức ăn bán ở bên ngoài sao? Xiên hồ lô này thật ngon nha.”
Thi Kỳ mỉm cười nhìn Hạ Linh Linh ăn xiên vẫn không mở miệng, trong mắt xẹt qua hình ảnh một bé gái đang ăn bánh rán.
Hạ Linh Linh hài lòng ăn thêm một miếng, phát ra tiếng vang răng rắc, nước trong quả sơn tra lập tức chảy ra.
Phía trước là ngã tư, Tưởng Tinh đang nắm tay em gái đợi đèn xanh. Thi Kỳ cùng Hạ Linh Linh đi đến, đèn giao thông vẫn chưa chuyển sang màu xanh. Em gái Tưởng Tinh tò mò quay đầu sang nhìn, Hạ Linh Linh quay đầu lại mỉm cười nhìn. Em gái Tưởng Tinh giật mình lập tức quay đầu đi, động tác này làm Tưởng Tinh chú ý đến, trong mắt thiếu niên hiện lên một tia hung ác, trừng mắt nhìn lại. Thi Kỳ kéo tay Hạ Linh Linh làm như không có chuyện gì đi lên phía trước, Hạ Linh Linh giơ xiên hồ lô còn muốn quay lại nhìn tiểu soái ca, Thi Kỳ kéo cô lại.
Hạ Linh Linh phát huy thiên phú bát quái: “Tưởng Tinh thật đẹp trai, đặc biệt là bộ dáng hung ác vừa rồi.”
Thi Kỳ đảo mắt xem thường.
Hạ Linh Linh tiếp tục nói: “ mọi người còn cảm thấy Tưởng Tinh so với giáo thảo Vương Gia Hiên còn soái hơn, thật hi vọng Tưởng Tinh thay thế Vương Gia Hiên trên bảng.”
Vương Gia Hiên, Thi Kỳ nghĩ một chút tên này quen quen hình như đã nghe ở đâu rồi.
Hạ Linh Linh chọt chọt Thi Kì nói: “ chính là người đứng đầu bảng xếp hạng đẹp trai nhất trường.”
Thi Kỳ chỉ chỉ xiên hồ lô: “ mau ăn, sắp rơi xuống rồi kìa.”
Hạ Linh Linh nghe vậy cô lập tức ăn hết nửa quả sơn tra còn lại, toàn bộ khoang miệng đều phình phình, Thi Kỳ ôm bụng cười cười, Hạ Linh Linh dùng tay véo véo người cô, cả hai đứng bên đường nói nói cười đùa, Thi Kỳ cảm thấy Hạ Linh Linh thật vô tư, làm con gái gia đình nhà bình thường thật tốt.