Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Chương 56: Nếu như không có em




"......Tại sao lại là tôi?" Lý Nhất Hy ngồi trong phòng thẩm tra trừng mắt nhìn Trương Bắc Trạch, vẫn không dám tin đã xảy ra chuyện gì. Tại sao bên cảnh sát nói hắn dùng chất cấm, Trương Bắc Trạch lại vô tội được thả chứ? Bị hãm hại lại là cậu ta?

"Tiểu Phương nhìn thấy anh bỏ gì đó vào trong rượu, nhân cơ hội anh không chú ý đã đổi vị trí ly rượu." Trương Bắc Trạch nhìn thẳng hắn nói.

Cái tên trợ lý lơ ngơ đó lại…… Lý Nhất Hy hứ một tiếng, không ngờ mình lại sơ ý để bị lật thuyền.

"Sao anh phải làm như vậy, Lý Nhất Hy?" Trương Bắc Trạch hỏi mục đích của lần gặp mặt của này.

Anh đồng ý với Lý Nhất Hy đến quán rượu là bởi vì hôm nay anh cuối cùng đã nhìn rõ việc lúc trước chưa nhìn rõ. Lý Nhất Hy diễn xuất rất tốt nhưng lại khó che giấu đôi mắt chán ghét anh, không, nói oán hận thì có vẻ hợp lý hơn. Trực giác anh cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện, nên tương kế tựu kế, dặn dò tiểu Phương trợ lý kiêm bảo vệ chú ý hành động của Lý Nhất Hy, nhưng khoảnh khắc cảnh sát đến anh vẫn rất kinh ngạc, liền nghĩ đến ác mộng mấy năm trước.

"Lẽ nào lần đó tôi bị hãm hại cũng là anh bày kế sao?" Trương Bắc Trạch cảm thấy lạnh lẽo.

"Tôi không biết anh đang nói gì?"

"Vậy tại sao hôm nay anh lại làm như vậy?" Trương Bắc Trạch hỏi lại lần nữa, "Có phải anh ôm ý thù địch gì với tôi không, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh?"

"Tôi nhìn anh ngứa mắt!" Lý Nhất Hy đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, hét lên, "Dựa vào đâu đều là của anh chứ! Dựa vào cái gì tôi phải đóng vai phụ cho anh! Rõ ràng anh bị tôi dẫm đến không ngóc đầu lên được tại sao còn có thể trở thành Ảnh đế! Rõ ràng tôi mới là nhân vật chính, ánh đèn và vỗ tay đều là của tôi! Kiếp này tại sao anh còn có thể giành hết những thứ thuộc về tôi!" Hắn không cam tâm, hắn không cam tâm! Kiếp trước hắn vì tướng mạo của mình mà bị bỏ qua, kiếp này tướng mạo hắn cũng có, kịch bản cũng biết rồi, thậm chí đến đường tắt hắn cũng đều biết, tại sao đến cuối cùng hắn vẫn thua một người không có hậu thuẫn chứ? Ông trời để hắn trùng sinh 1 lần không phải chính là thương xót hắn để hắn làm nhân vật chính sao? Tại sao còn không giúp hắn đem Trương Bắc Trạch dẫm nát, mãi mãi không thể trở mình!

"Rốt cuộc anh nói cái quái gì vậy?" Trương Bắc Trạch nhíu mày. Nói cái gì mà anh ta mới là nhân vật chính, còn nói gì "kiếp này"?

Lý Nhất Hy lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã nói điều không nên nói, hắn giả vờ mạnh mẽ ngồi xuống.

"Tôi hỏi anh đang nói cái quái gì vậy!" Trương Bắc Trạch tức giận, "Tôi thấy tôi chưa làm việc gì hại trời hại đất, cũng chưa từng làm chuyện hổ thẹn với anh, anh chỉ vì đố kỵ tôi mà phải khiến tôi thân bại danh liệt sao?"

"Cậu cút đi, lão tử không muốn để ý đến cậu." Lý Nhất Hy cười lạnh một tiếng.

"Anh……!" Trương Bắc Trạch không nhịn được đứng lên nắm lấy cổ áo anh ta.

"Anh đánh đi!"

Trương Bắc Trạch nắm chặt bàn tay, dùng lực nhìn không đấm vào mặt anh ta. Cảnh sát mở cửa đi vào, môi anh mím chặt, thả Lý Nhất Hy ra.

Thế giới rộng lớn, không có gì không thể xảy ra.

Anh thở mạnh một hơi, được cảnh sát kéo ra.

Trương Bắc Trạch quay lại xe thì Kỷ Uyển đang trao đổi với người khác mới cúp máy, nghiêng đầu hỏi: "Anh ta nói gì?"

"Nói năng bậy bạ, có thể là độc tính vẫn chưa hết." Trương Bắc Trạch cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, không muốn đem sự bực dọc đến cho Kỷ Uyển.

"Nói bậy bạ?"

"Ừ, nói cài gì mà hoa tươi vỗ tay đều là của anh ta, còn nói cái gì kiếp này anh vẫn muốn tranh giành với anh ta."

"Kiếp này?" Kỷ Uyển cũng chú ý đến từ ngữ kỳ lạ này.



Tiểu Phương vừa lái xe vừa cười” "Không phải anh ta chơi thuốc đến ngốc rồi chứ?"

"Anh không biết, không hiểu nữa." Trương Bắc Trạch lau mặt.

Kỷ Uyển đau lòng đỡ mặt anh, Trương Bắc Trạch cười với cô, hôn lòng bàn tay cô.

"Nghe nói trong ngành có rất nhiều nhà soạn nhạc rất ghét Lý Nhất Hy, có những nơi không muốn hợp tác với cậu ta." Chị Lưu ngồi ở ghế trước dường như nhớ ra điều gì.

"Tại sao vậy? "Tiểu Phương hỏi.

"Hình như nghe nói rất nhiều ca khúc Lý Nhất Hy làm đều giống với bọn họ, có bên còn kiện cậu ta sao chép ca khúc đến 2, 3 lần, một người bạn uống hơi say nên nói với chị, có 1 hôm có một tác giả xông đến nhà Lý Nhất Hy làm loạn, chửi cậu ta là ma quỷ. Bời vì những ca khúc còn trong đầu bọn họ chưa viết ra lại bị Lý Nhất Hy dùng làm ca khúc chủ đạo."

"Í?" Kỷ Uyển và Trương Bắc Trạch nhìn nhau, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến bài hát <Đường chân trời> năm đó. Năm đó Nghiêm Tùng và Lý Nhất Hy mỗi bên một ý, cuối cùng bỏ mặc. Lẽ nào thật sự là Lý Nhất Hy…...

"Có năng lực dự đoán sao?"

"Trùng sinh? "

Hai người nêu ra hai cách nghĩ khác nhau nhưng đều có cùng một kết quả.

"Không thể đâu……" Tiểu Phương nhìn gương chiếu hậu, cảm thấy có chút hoang đường run lên. Cậu ta trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ những thứ ma quỷ này.

"Haha, chắc không phải đâu." Chị Lưu cũng cười vài tiếng.

Trương Bắc Trạch nhíu mày, anh cũng cảm giác điều này vượt qua lý giải thông thường, cũng thấy có chút hoang đường vô lý.

Kỷ Uyển nói: "Em nghe bài hát của Lý Nhất Hy luôn cảm thấy sai sai. Dường như mỗi ca khúc đều rất hay nhưng rất nhiều chỗ không thích hợp để anh ta hát. Thật sự rất kỳ lạ, theo lý thì người viết ca khúc là anh ta, anh ta nên hiểu rõ đặc điểm của mình mới đúng chứ."

"Nói như vậy cũng đúng đấy." Chị Lưu kinh ngạc kêu lên, "Có người bôi nhọ cậu ta, nói cậu ta chỉ thích hợp làm một nhạc sĩ chứ không phải ca sĩ, bởi vì rõ ràng có thiên phú sáng tác nhưng không tim ra ca khúc thích hợp với mình."

Trương Bắc Trạch rơi vào trầm tư, sau đó mới nói: "Tôi nhớ lúc cùng với Lý Nhất Hy làm thêm ở quán rượu, ngày đó rõ ràng là ca của tôi nhưng anh ta cứ đòi đổi ca với tôi, ngày hôm sau tôi nghe nói anh ta được người của VK nhận."

"Nếu như không đổi thì người được VK chọn có thể là anh."

"Vai chính của

nhất định là anh."ích>

"<Đường chân trời> cũng là ca khúc chủ đề của anh."

"Anh sẽ được

chọn trước mà không tham gia <Đại nghĩa giang sơn>."ích>

"Có lẽ là Mạnh Chu sẽ diễn phim này, sau đó anh ta chơi thuốc bị bắt nên phim mới không được lên sóng,



sẽ được giải thưởng cuối năm……"ích>

"Tít--" Theo tiếng phanh xe là một tràng còi đinh tai nhức óc, mấy người trong xe bị dọa một trận mới định thần lại.

"Tiểu Phương, cậu làm cái gì vậy! "Chị Lưu hét lên..

"Xin lỗi, xin lỗi, em nghe quá nhập thần nên không nhìn thấy đèn đỏ." Tiểu Phương liên tục nói xin lỗi.

"Chú ý một chút! "

Kỷ Uyển và Trương Bắc Trạch trầm mặc.

"Nói như vậy có thể trả lời rất nhiều câu hỏi…… Nếu cậu ta trùng sinh quay lại, sẽ giành con đường của anh, đi con đường vốn dĩ thuộc về anh!" Kỷ Uyển không thể tin được, "Chỉ là vì sao không ngờ anh ta lại đi đến ngày hôm nay chứ?"

"Đó là bởi vì sau khi anh rời khỏi thì lịch sử đã bị thay đổi rồi, cho nên anh ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo."

"Anh Trương, anh nói giống như thật vậy!" Răng của Tiểu Phương đánh vào nhau.

"Nhưng mà chị thấy càng ngày càng thật rồi." Chị Lưu hít một hơi.

Về đến nhà 2 người lặng lẽ đi tắm, trên mặt mỗi người đều chất chứa nhiều tâm sự. Trương Bắc Trạch tắm xong đi ra, ôm chặt Kỷ Uyển đang lau tóc trong phòng.

"Nếu như là thật, anh ngược lại còn muốn cảm ơn hành động của Lý Nhất Hy."

"Í?" Kỷ Uyển ngạc nhiên nhìn anh, "Tại sao, hắn để anh chịu nhiều đau khổ như vậy, phải đi đường vòng như vậy mà."

"Bởi vì em. "

"Em? "

Trương Bắc Trạch gật đầu, cúi đầu hôn lên cổ cô: "Em có phát hiện ra không, Lý Nhất Hy luôn không mấy quan tâm em, cho dù hắn đã từng có ý muốn đến em làm trợ lý cho hắn ta, nhưng cũng chỉ là ý định nhất thời. Nếu hắn biết em là đại tiểu thư của VK, hơn nữa còn quan trọng với anh như vậy thì vừa bắt đầu hắn đã nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận em, đồng thời còn không tiếc thủ đoạn có được em."

Kỷ Uyển chớp chớp mắt phát hiện anh nói rất đúng.

"Vậy có nghĩa là thế giới mà anh ta trải qua không có em bên cạnh anh. Anh sẽ vào VK, đi con đường thuận lợi, còn em, làm trợ lý 1 năm sau đó quay lại trường học, không thể làm nghề quản lý này.

Kỷ Uyển hít vào một hơi. Anh nói đúng, cuộc đời cô sẽ không có sự bất ngờ là anh, sẽ đi tiếp con đường trước kia, cô có thể sẽ ở lại nước Anh, cũng có thể cả đời này cũng sẽ không gặp anh.

Trương Bắc Trạch dường như cũng nghĩ như cô, anh ôm cô chặt hơn, cắn mạnh lên cổ cô một cái.

"Ô! "

"Kỷ Uyển, thế giới không có em, anh sẽ thế nào chứ? Anh không dám tưởng tượng." Trương Bắc Trạch lẩm bẩm nói xong, dùng tay nâng cằm cô lên, hôn mạnh lên môi cô.

Thế giới không có Trương Bắc Trạch cô sẽ như thế nào? Kỷ Uyển đón nhận cái hôn của anh, phát hiện bản thân cũng không dám tưởng tượng tiếp.