Kỷ Uyển vội vã, mệt mỏi chạy đến sân bay gặp Trương Bắc Trạch, vốn dĩ trong điện thoại anh đã nói nếu cô đến không kịp thì không cần đến, nhưng Kỷ Uyển đáp rằng người thân của anh đến chơi cô sao có thể không đến đón chứ.
Trương Bắc Trạch bởi vì câu nói này mà mừng thầm rất lâu.
Hai người gặp nhay ở sân bay, Trương Bắc Trạch đầu đội mũ, đeo kính râm, mang khẩu trang xuất hiện trước mặt cô, khiến cô cười haha. Do đó Trương Bắc Trạch quyết định tự hủy hình tượng cùng cô chụp hình, 2 người cười đùa 1 trận, Trương Bắc Trạch mới cầm lấy đồ trong tay cô, cùng cô tìm một góc khuất đứng.
“Sao, hôm qua về nhà có bị la không?” Vừa đứng lại, anh liền lo lắng hỏi.
Kỷ Uyển sững sờ một lát sau đó lắc đầu, nhưng trong mắt lóe lên 1 tia phức tạp.
Mặc dù chỉ trong một giây nhưng Trương Bắc Trạch vẫn phát hiện ra, anh buột miệng hỏi: “Sao vậy, người nhà phê bình em sao?
Kỷ Uyển không ngờ anh mẫn cảm như vậy, do dự một lát, cô ngẩng đầu định nói nhưng lại phát hiện có 2 cô gái đang chỉ trỏ về phía bọn họ.
Vốn dĩ mặt Trương Bắc Trạch đã bị che đi rồi, nhưng dáng người và cách ăn mặc như người mẫu của anh vẫn thu hút sự chú ý, sân bay là nơi có thể thường xuyên bắt gặp minh tinh, bình thường cải trang không phải là minh tinh thì chính là tội phạm, những cô gái theo đuổi minh tinh cực kỳ mẫn cảm sao có thể không chú ý đến bọn họ chứ.
Kỷ Uyển sợ bị mọi người nhận ra lại tạo thành cảnh tượng hỗn loạn liền bảo anh lên xe đợi.
Trương Bắc Trạch đột nhiên hoài niệm cảnh đứng ở đó có người nhìn nhưng không bị bao vây.
Máy bay đúng giờ hạ cánh, Kỷ Uyển thuận lợi đón được Trương Bắc Nhuệ và Tôn Tiểu Nhu, giải thích với bọn họ, 2 người tỏ vẻ thông cảm.
Ở bãi đỗ xe ngầm của sân bay Trương Bắc Trạch rốt cuộc gặp được người họ.
Thật ra Tôn Tiểu Nhu và Trương Bắc Trạch chỉ gặp nhau vài lần, cũng đã tự chuẩn bị tâm lý, còn tìm những bức ảnh của anh để xem, trong lòng nhủ thầm chỉ xem anh như cậu em trai bình thường, nhưng lúc gặp Trương Bắc Trạch chị ta vẫn đập rộn lên.
Gương mặt đẹp trai như vậy, đầu tóc được tỉ mỉ cắt gọn, trang phục có khí chất…… Thật sự là minh tinh khiến người ta thần hồn điên đảo! Chị ta phải cực kỳ kiềm chế với nhịn được không hét lên thành tiếng.
Cùng là anh em, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ.
Trương Bắc Nhuệ lớn lên không tồi, nằm không cũng trúng đạn.
Kỷ Uyển lái xe đưa bọn họ ra khỏi sân bay. Trên đường đi Trương Bắc Nhuệ và Tôn Tiểu Nhu nói với Trương Bắc Trạch về thay đổi trong nhà sau khi anh thành danh, có rất nhiều phóng viên tìm đến cửa nói muốn tìm hiểu chuyện trước kia của Trương Bắc Trạch, còn thử tìm ba anh phỏng vấn, bọn họ để ba anh về quê trước mới không bị phóng viên tìm được.
Nhắc đến ba, nụ cười của Trương Bắc Trạch nhạt đi.
Bởi vì bọn họ nói đều là tiếng địa phương nên Kỷ Uyển nghe không hiểu, thấy sắc mặt Trương Bắc Trạch thay đổi, mới hỏi anh sao vậy.
Trương Bắc Trạch lúc này cười nói không có gì, sau đó đề nghị anh chị họ dùng tiếng phổ thông, nói là Kỷ Uyển không hiểu lắm.
Hai người cười cười sau đó thuận thế chuyển chủ đề.
Kỷ Uyển bảo anh mở túi cô ra, bên trong có hộp châu báu in logo châu báu VK, Kỷ Uyển nói hộp to màu đỏ là quà tặng vợ chồng Trương Bắc Nhuệ, hộp màu xanh là của Trương Bắc Trạch.
Tôn Tiểu Nhu mở ra, thấy là một cặp đồng hồ nạm kim cương, của Trương Bắc Trạch cũng là đồng hồ, nhìn có vẻ rất cao cấp.
“Đây là tôi lấy từ chỗ bác cả, bác ấy nói đeo đồng hồ của VK làm tuyên truyền miễn phí cho VK, tôi tức giận nên lấy loại đắt nhất luôn, còn lấy một cặp đồng hồ đôi để mượn hoa dâng phật, hy vọng mọi người không chê.” Kỷ Uyển vừa lái xe vừa cười nói.
“Đâu có…… Cảm ơn……” Tôn Tiểu Nhu đương nhiên biết đồng hồ của VK là đồ cực kỳ xa xỉ. Chị ta lấy đồng hồ nam đeo cho chồng, ừm, quả nhiên khác hẳn!
Trương Bắc Trạch cũng lấy chiếc đồng hồ kiểu cổ cô tặng đeo lên, quơ quơ trước mắt cô: “Đẹp không?”
Kỷ Uyển bớt chút thời gian liếc nhìn một cái cười nói: “Đẹp.”
“Đây không phải đồng hồ đôi sao?” Trương Bắc Trạch giả vờ tùy ý hỏi.
“Không phải, cái của anh là đồng hồ đơn.” Thật ra có một cặp đồng hồ đôi rất đẹp, cô xém nữa là lấy cho mỗi người một chiếc, nhưng da mặt cô không dày như vậy……
“Em không có sao?”
“Haha, tôi cũng lấy một cái.” Kỷ Uyển giơ tay trái để anh nhìn thấy đồng hồ dây da của mình.
Quả nhiên không phải một cặp. Trương Bắc Trạch thất vọng xoa xoa mặt đồng hồ.
Trương Bắc Nhuệ nhận được một món quà quý giá, nhưng anh ta vẫn nhớ mục đích đến đây của mình, vì thế giả bộ nói giỡn: “Em họ, cậu đeo đồng hồ của VK, những nhà sản xuất đồng hồ khác có khi nào tưởng cậu đã ký hợp đồng với VK rồi nên không dám tìm cậu làm người đại diện không?”
Kỷ Uyển nghe xong giống như tỉnh ngộ: “Đúng nhỉ! Tôi cũng không nghĩ đến, bác cả thật gian xảo.”
Trương Bắc Trạch nhìn anh họ một cái rồi lắc đầu.
“Có điều không sao, sau này chúng ta tìm bác ấy đòi phí đại diện là được.” Kỷ Uyển không nhìn ra sự kỳ quái của bọn họ, chỉ quay đầu nói với Trương Bắc Trạch.
“Không sao.”
Trương Bắc Nhuệ và vợ âm thầm nhìn nhau.
Kỷ Uyển vốn muốn đưa bọn họ đến khách sạn mà Trương Bắc Trạch đã đặt sẵn, nhưng Trương Bắc Nhuệ nói muốn đến nhà anh ở.
Trương Bắc Trạch nói: “Anh Nhuệ, thật ra lúc anh gọi điện đến em đã nói với anh rồi, ngày mai chúng em phải bay đến một nơi khác tuyên truyền, Kỷ Uyển nói nếu như bọn anh ở thành phố chơi thì nên ở khách sạn cho tiện, ăn uống đều không lo lắng!”
“Ngày mai phải đi sao? Vậy để bọn anh đi cùng, xem có giúp được gì thì giúp.”
“Việc này…… bọn anh từ xa đến là khách, em không tiếp đón được đã rất ngại rồi, sao có thể mặt dày nhờ bọn anh giúp.”
“Người nhà khách sáo cái gì.”
Trương Bắc Trạch hiểu ý của anh họ, cũng không muốn nói nhiều trước mặt Kỷ Uyển.
Đến tối, Kỷ Uyển làm chủ nhà, mời 2 người bọn họ ăn ở một nhà hàng cao cấp ở tầng dưới khách sạn, nhưng lúc tính tiền Trương Bắc Trạch bỗng ngăn cô lại, lấy thẻ của mình đưa cho phục vụ.
“Ai da, đã nói tôi mời mà, đừng bắt tôi nuốt lời chứ.” Kỷ Uyển chu môi oán thán.
“Không sao, đều giống nhau mà.” Trương Bắc Trạch cười nói, “có phần tâm ý của em là đủ rồi.”
“Tôi không thích anh làm như vậy đâu.” Kỷ Uyển mặc dù hiểu đàn ông galang là phải trả tiền cho phụ nữ nhưng lời cô đã hứa nên cô phải trả tiền, anh lại ngăn cô lại làm cô không vui.
“Giận thật sao?” Trương Bắc Trạch biết Kỷ Uyển là một cô gái có nguyên tắc, thấy cô tức giận sợ cô nghĩ mình bá đạo nên khó tránh khỏi có chút bất an giải thích, “Tôi chỉ muốn quẹt thẻ mới thôi, không có ý gì khác.”
Kỷ Uyển nhìn anh một cái.
"Kỷ Uyển Uyển của chúng ta là dễ thương nhất, đừng giận nhé, nào, cho cô!" Trương Bắc Trạch thức thời lấy một món đồ chơi từ trong túi ra, là một con búp bê vải rất dễ thương. "Tôi mua lúc ở sân bay HongKong, thích không?"
Chút tức giận của Kỷ Uyển bởi vì món quà nhỏ này mà tiêu tan hết: "Cảm ơn, tôi ở sân bay cũng nhìn thấy nhưng vội quá không mua." Không ngờ anh lại giúp cô mua. Cô ôm lấy búp bê cười vui vẻ.
Tôn Tiểu Nhu là người ngoài thấy rõ ràng mọi thứ, quỷ mới tin 2 người không có gì với nhau, ánh mắt Trương Bắc Trạch nhìn Kỷ Uyển dịu dàng như hóa thành nước vậy, dường như cả thế giới chỉ có mình cô ấy. Đôi trai gái này đang ân ái còn không biết…… Tại sao 2 người họ vẫn không thừa nhận tình cảm cho nhau cơ chứ?
Lúc mọi người đứng lên chuẩn bị rời đi thì điện thoại Kỷ Uyển vang lên, cô lấy điện thoại trong túi ra, Trương Bắc Trạch tự nhiên kéo khóa kéo túi cô lại, xách túi của cô, còn lo lắng cô đi đường không chú ý mà dắt tay cô.
Chiều cao của họ cách nhau chừng 20cm, cực kỳ xứng đôi. Sau khi trở thành fan của Trương Bắc Trạch, Tôn Tiểu Nhu lại trở thành Trạch-Uyên CP fan.
Kỷ Uyển không phát hiện ra những điều này, sau khi nhận điện thoại xong thần sắc có chút lo lắng: "Làm sao bây giờ, ngày mai ra Lý Nhất Hy EP."
Ep chính là 1 loại album mini, thường có khoảng 5 đến 8 ca khúc, thời gian dưới 20 phút, đại đa số là bởi vì không có thời gian hoàn thành 1 album chuyên nghiệp nhưng lại muốn đem thành tựu âm nhạc chia sẻ cho những người yêu âm nhạc, nhưng cũng không loại trừ khả năng muốn kiếm chút tiền.
Mấy năm gần đây, âm nhạc là thiên hạ của Lý Nhất Hy. Mới 2, 3 năm đã có 6 đĩa đơn, mỗi ca khúc đều là tác phẩm tự anh ta sáng tác, nhưng ca khúc nào cũng thịnh hành, vì vậy được fans yêu âm nhạc tặng cho danh hiệu <Thiên tài âm nhạc>. Anh ta phát hành 2 album chuyên nghiệp, lượng tiêu thụ đều rất cao.
Đồng thời anh ta cũng hoạt động sôi nổi trên màn ảnh nhỏ, dựa vào <Thích trời có nắng> đã đoạt được nam diễn viên mới xuất sắc nhất, năm ngoái còn quay phim về đề tài chống Nhật, <Đại thống nhất>, đoạt được giải thưởng Thị đế, nghe nói đang tích cực chuẩn bị cho dự án phim điện ảnh. Khi Trương Bắc Trạch vẫn chưa nổi, anh ta chính là minh tinh được truyền thông coi trọng nhất.
Nhưng kể từ khi Trương Bắc Trạch đạt được ngôi vị Ảnh đế, mạnh mẽ trở lại, ca khúc chủ đề đạt được vị trí số 1, ngay sau đó ca khúc chủ đề của phim <Cha con> cũng được phát hành, khiến cho khán giả thấy được một thiên tài còn hơn cả thiên tài Lý Nhất Hy. Nhiều kênh truyền thông còn lấy 2 người ra so sánh, so tới so lui vẫn là Trương Bắc Trạch hơn một chút, vì thế fans của hai bên bắt đầu xé nhau.
Nhắc đến Lý Nhất Hy, Trương Bắc Trạch và Kỷ Uyển cùng nhớ đến sự kiện ca khúc chủ đề tương tự nhau, Kỷ Uyển bắt đầu lo lắng, nếu như ngày mai anh ta lại có ca khúc giống với Trương Bắc Trạch…… Không, bọn họ lần này bảo mật rất kỹ, bản thu âm luôn nằm trong tay cô, phối âm cũng là cô đem đi, thu xong nhìn bọn họ xóa đi mới thôi. Nếu như còn giống nhau chắc chắn là gặp ma rồi…… Nhưng cho dù không giống nhau thì cô cũng rất khâm phục chất lượng những ca khúc mà Lý Nhất Hy làm, nhỡ ngày mai trong album có ca khúc vô cùng ưu tú, vậy album của Trương Bắc Trạch há chẳng phải sẽ mai một dưới sự ảnh hưởng của anh ta sao?
Trương Bắc Trạch hơi nhăn mày, cách làm của Lý Nhất Hy rõ ràng là nhắm vào anh mà.