Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Chương 20: Lôi kéo




Sáng hôm sau, các nhóm phóng viên tới thăm quan đã tới, báo chí, truyền hình đủ cả, nhưng bọn họ chỉ chăm chăm tập trung vào Lão Đao và Hướng Quan Vũ, ngay cả Cố Ngưng và Tưởng Lạc Huyên cũng chỉ được coi là tiện đường thăm hỏi, càng không cần nói đến người không có danh tiếng, cũng không có chỗ dựa như Trương Bắc Trạch.

Nhưng có vài phóng viên phát hiện ra điểm kỳ lạ, nhân viên quen biết với bọn họ đều bảo bọn họ đi phỏng vấn Trương Bắc Trạch không có danh tiếng. Lúc này bọn họ mới dời sự chú ý đến nhân vật nam chính thứ hai trong phim, lúc nãy phỏng vấn Hướng Quan Vũ, hỏi anh ta về mối quan hệ với những diễn viên khác, anh ta không nhắc chữ nào đến Trương Bắc Trạch, nhưng Cố Ngưng dường như rất tán thưởng vị đàn em này.

Lẽ nào giữa cậu ta và Cố Ngưng có điểm kỳ quái, cho nên nhân viên đoàn phim mới kêu bọn họ phỏng vấn?

Nhiều chuyện mãi mãi là vua của giới giải trí, dù sao cũng nhận hồng bao từ quản lý của Trương Bắc Trạch rồi thì cứ đi phỏng vấn trước, có dùng hay không nói sau.

Nhất thời trước mặt của Trương Bắc Trạch cũng đông như trẩy hội. Hôm qua anh đã được Diệp Thành Nhân chỉ dạy phải làm thế nào để ứng phó với truyền thông, mặc dù gượng gạo nhưng cũng sẽ không xảy sơ sót.

Cố Ngưng vờ như thuận đường đi qua, các phóng viên mời cô chụp chung với Trương Bắc Trạch một tấm hình, cô hào phóng đồng ý luôn.

Xào CP* và sự thật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Diệp Thành Nhân không hề ngăn cản, đây là lúc thích hợp để làm như vậy, vừa giúp Trương Bắc Trạch nổi tiếng, vừa tăng thêm lượng tương tác cho phim, đợi sự việc đi qua thì phủ nhận cũng không muộn. Dù sao thật thật giả giả không ai có thể nói rõ được.

*Xào CP: ngôn ngữ mạng, ý chỉ việc ghép đôi các diễn viên/minh tinh để tạo hiệu ứng.

Truyền thông thăm ban thuận lợi kết thúc, Diệp Thành Nhân sau khi chào hỏi đoàn phim cũng vội vàng quay về. Giây cuối cùng anh ta để lại một tin quan trọng, ca khúc đơn của Trương Bắc Trạch sẽ do Nghiêm Tùng sáng tác, tạm thời đặt tên là <Đường chân trời>, là ca khúc theo trào lưu hát-nhảy của KPOP, ca từ và bản phối thử đang trong quá trình làm, ông ta phải lập tức quay về cùng Nghiêm Tùng thương lượng liên hệ với biên đạo và văn phòng làm MV, đợi có bản demo thì sẽ gửi video qua, để anh luyện tập trước.

Tuyên bố xong, Diệp Thành Nhân lại dặn dò lần nữa, anh và Cố Ngưng qua lại có thể nhưng nhất định phải bí mật.

Nhưng thật sự điều Diệp Thành Nhân lo lắng là dư thừa, Trương Bắc Trạch mặc dù có chút ái muội với Cố Ngưng, cũng dưới sự yểm hộ của Kỷ Uyển gặp riêng hai lần nhưng anh cũng không có dự định phá vỡ lớp giấy này trước khi <Đại nghĩa giang sơn> kết thúc.

Kỷ Uyển không tự tin với sự mẫn cảm của mình, cô mang theo hoài nghi hỏi anh một lần nữa, "Anh có phải lại giấu tôi không?"

Trương Bắc Trạch kiểm điểm lại một chút, anh ở trong lòng cô đã có tiền án tiền sự rồi, do đó anh không dám giấu giếm mà trả lời thật: "Không có, thật sự không có. Nghĩ đến thân phận điều kiện của mình lúc này mà qua lại với người ta thì không thích hợp lắm."

"Anh thích cô ấy, cô ấy thích anh, có gì không thích hợp chứ?"

Trương Bắc Trạch xua tay: "Ít nhất phải đợi tôi nổi tiếng thì mới chính thức thổ lộ với cô ấy."

"Tại sao?"

"Đây là tôn nghiêm của đàn ông."

Kỷ Uyển bất lực, đàn ông sao lại thích thể diện như vậy?

"Anh không sợ cô ấy bị người khác cướp mất sao? Chính anh cũng nói cô ấy là tình nhân trong mộng của rất nhiều đàn ông đó."

"Là của tôi thì nhất định sẽ thuộc về tôi, không phải của tôi thì tôi sẽ không cưỡng cầu." Trương Bắc Trạch cười cười.

"Tự phụ."

"Ai da, cô đừng lo lắng, thật ra tôi đã ám thị cho Cố Ngưng biết rồi, cô ấy cũng không phản đối, ý tứ là muốn đợi quyết định của tôi."

Kỷ Uyển nhìn anh một hồi, không tán đồng nói: "Tôi vẫn cảm thấy như vậy không tốt, con gái không thích kiểu do dự như vậy."

"Là như vậy sao?" Trương Bắc Trạch nhíu mày nghĩ ngợi, sờ sờ cằm, "Vậy để tôi nói chuyện với cô ấy."

Kỷ Uyển không biết sau cùng Trương Bắc Trạch nói gì với Cố Ngưng, nhưng hai người nhìn có vẻ rất hòa hợp, cô cũng không hỏi thêm nữa.

Việc quay phim vẫn là nhiệm vụ quan trọng nhất, Kỷ Uyển cũng rất lâu rồi không được ngủ ngon. Hôm nay nhân lúc Trương Bắc Trạch quay phim cô liền lén lười biếng, ngồi trên ghế ngủ gật. Nhưng dường như chỉ vừa chợp mắt, điện thoại trong túi rung lên làm cô giật mình, cô lờ mờ nhìn xem là ai phá rối mộng đẹp của mình lại nhìn thấy một cái tên khiến cô cực kỳ bất ngờ: Lý Nhất Hy.

Cô kỳ quái nhận điện thoại, nghe xong thì mở lớn mắt vì kinh ngạc.

Qua khoảng nửa tiếng Trương Bắc Trạch tạm thời nghỉ ngơi, ra ngoài lại không nhìn thấy Kỷ Uyển.



Một nhân viên được Kỷ Uyển ủy thác nói với anh: "Kỷ Uyển theo xe mua đồ đi lên trấn rồi, nói là có chút việc."

Trương Bắc Trạch nói lời cảm ơn rồi gọi một cuộc điện thoại, vì không để lớp hóa trang bị đụng đến nên anh rất cẩn thận đặt điện thoại bên tai, đối phương rất nhanh nhận điện thoại.

"A lô, Kỷ Uyển Uyển, cô bỏ tôi chạy lên trấn đi chơi rồi hả?"

"Không phải…. là Lý Nhất Hy đến rồi."

"Hả? Lý Nhất Hy?" Trương Bắc Trạch nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến đáp án này, "Anh ta đến làm gì?"

"Tôi, aaa, tôi nhìn thấy anh ấy rồi, lúc về sẽ nói cho anh biết sau, tôi cúp máy trước đây."

Giọng nói của cô có chút sốt sắng, anh chỉ đành ừ một tiếng.

Kỷ Uyển nói thêm một câu "Tạm biệt" với anh sau đó tắt máy. Cô đứng trên trục đường chính của thị trấn, Lý Nhất Hy ngồi trong tiệm Hamburger đối diện với con đường mang tên "Khả Đức Cơ" vẫy tay với cô, cô nhanh chân bước vào tiệm.

"Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi." Kỷ Uyển ngồi xuống đối diện với Lý Nhất Hy, mở kính đen ra, câu đầu tiên nói ra là xin lỗi.

"Không vội, ai da, Kỷ Uyển, cô không cần khách sáo như vậy, cô đã xin lỗi tôi bao nhiêu lần rồi." Lý Nhất Hy thân thiết nhìn cô cười.

"Nhưng mà chỉ vì một câu nói của tôi mà anh phải đi xa như vậy, trong lòng tôi rất khó xử."

"Không sao, vừa hay tôi có thời gian rảnh, vốn của đoàn phim xảy ra chút vấn đề, các diễn viên tạm thời được nghỉ ngơi vài ngày."

"Hả, nghiêm trọng không?" Vốn bị đứt đối với đoàn phim mà nói là một chuyện lớn đấy.

"Không sao cả, vấn đề nhỏ ấy mà." Lý Nhất Hy hoàn toàn không lo lắng, bởi vì anh rất rõ bộ phim này cuối cùng cũng sẽ lên sóng thôi. "Đúng rồi, đây là đồ tôi đem đến cho cô, một ít mặt nạ, còn có những sản phẩm dưỡng da khác."

Hắn đem túi giấy bên cạnh đưa cho Kỷ Uyển.

Kỷ Uyển vô cùng cảm kích nhận lấy: "Thật sự cảm ơn anh."

Thì ra hai ngày trước Lý Nhất Hy gửi tin nhắn cho cô, mời cô và Trương Bắc Trạch ra ngoài chơi, Kỷ Uyển mới đem chuyện bọn cô đang quay ngoại cảnh nói cho hắn biết. Hắn vừa nghe bọn họ ở bên ngoài liền quan tâm bọn họ có thích ứng với cuộc sống ở đó không. Cô nhất thời không nghĩ nhiều mới thành thật nói ăn uống còn tạm ổn, chỉ là gió lớn thổi có chút đau mặt, bản thân chỉ đem ít đồ dưỡng ẩm, không có nhiều hiệu quả.

Không ngờ hắn chỉ vì một câu nói của cô mà không màng khổ cực đem cho cô mấy thứ đồ dùng dưỡng da này.

"Mọi người đều là bạn bè, có thể giúp được thì giúp, cô khách sáo như vậy lại khiến chúng ta trở nên xa lạ đó." Lý Nhất Hy nói.

Kỷ Uyển cười nói: "Không phải xa lạ, là cảm kích, anh thật sự là một người tốt."

Lý Nhất Hy lại nói: "Tôi chưa nói cái gì mà cô đã cho tôi một thẻ người tốt rồi sao?"

"Hả?" Kỷ Uyển không biết ý anh ta là gì.

Lý Nhất Hy nhìn cô, lộ ra nụ cười có thể làm thiếu nữ hét lên, vứt cho cô một cái nhìn quyến rũ, hỏi: "Kỷ Uyển, cô cảm thấy tôi đẹp trai hay Trương Bắc Trạch đẹp trai?"

"Hả?" Kỷ Uyển ngơ ngác, "Hai người, mỗi người một vẻ…"

"Vậy anh thích em, em có thích anh không?"

Bị hắn đột ngột hỏi như vậy Kỷ Uyển nhất định sẽ đỏ mặt, tim đập nhanh. Lý Nhất Hy rất tự tin, bởi vì anh đã thử với hai cô gái rồi.

Hắn chờ đợi biểu cảm vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Kỷ Uyển, nhưng không ngờ cô lại hơi nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh, tôi cũng thích anh."

Câu trả lời thuần khiết như nước này thật sự là một đòn hoàn hảo để chống đỡ. Cái thích này của cô, phạm vi định nghĩa nhất định rất rộng….

Lý Nhất Hy không ngờ cô đơn thuần như vậy, anh ta lúng túng vỗ trán, lại tung ra một đòn nữa: "Kỷ Uyển, anh nói là “thích” là “thích” trong quan hệ yêu đương, anh đang tỏ tình với em đấy."



"Hả!" Kỷ Uyển lúc này mới phản ứng lại, cô vội vàng ngại ngùng nói: "Xin lỗi, luôn có người nói tôi chậm nhảy số."

"Không sao, ai bảo anh thích người dễ thương như em chứ." Lý Nhất Hy nhìn cô cười sủng ái.

Kỷ Uyển hơi đỏ mặt, nhưng hoàn toàn không có sự kinh hoảng thất thố, cũng không có do dự, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh đã thích tôi, chỉ là bây giờ tôi hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, xin lỗi."

Câu trả lời của cô mặc dù đơn giản nhưng rất lưu loát, giống như đã từ chối rất nhiều người rồi.

Lý Nhất Hy không ngờ bản thân nhìn nhầm, cô rõ ràng là một cô gái thuần khiết, dễ dàng bị người khác chi phối, nên là kiểu dễ dàng bị sự đẹp trai của anh chinh phục, anh vì cô có thể làm đến mức này, sao cô hoàn toàn không dao động vậy? Là ở bên cạnh Trương Bắc Trạch lâu rồi nên miễn dịch với người đẹp sao? Hay là cô và Trương Bắc Trạch đã bên nhau?

"Lẽ nào em và Bắc Trạch đã…."

"Không có không có." Kỷ Uyển liền xua tay.

Nhìn bộ dạng của cô chắc cũng chưa biết đến chuyện yêu đương đâu. Xem ra muốn tóm được cô nhóc này là chuyện hôm nay không thể giải quyết được rồi, Lý Nhất Hy trong long thầm mắng một câu, cũng không muốn tay không quay về, hắn trầm mặc một lát rồi giống như chuyển chủ đề, thuận miệng hỏi: "Nói đến Bắc Trạch, gần đây cậu ấy bận quay bộ phim này sao?"

"Ừ, đúng vậy."

"Vậy cậu ấy thoải mái quá rồi, anh vừa phải quay phim vừa bận rộn ra album." Lý Nhất Hy giả vờ ngưỡng mộ nói.

"Anh cũng sắp ra album sao?" Kỷ Uyển không khỏi tò mò hỏi.

"Sao lại nói là cũng? Lẽ nào Trương Bắc Trạch cũng sắp ra album?"

Kỷ Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn cũng tự nói ra chuyện của mình rồi thì cô cũng không cần che giấu nữa, bèn nói: "Đúng vậy, có điều anh ấy sẽ ra single trước."

"Khi nào? Anh không muốn ra cùng lúc với cậu ấy, dù sao hai bên đều bị thương thì chi bằng cả hai đều thắng sẽ tốt hơn."

"Chắc cùng với thời gian chiếu phim đó, nếu anh muốn ra album thì muộn hơn một chút sẽ không gặp nhau đâu."

"Đơn khúc của cậu ấy tên gì?"

"Chỉ mới tạm quyết định nên không thể nói cho người khác được."

Không nói anh cũng biết, ca khúc <Đường chân trời> do Nghiêm Tùng sáng tác, Hưng Thịnh viết lời, ca khúc này sẽ trở thành ca khúc nổi tiếng nhất năm, xếp hạng thứ 3 trong bảng xếp hạng, nổi tiếng đến mức phố lớn, ngõ nhỏ chỗ nào cũng có thể nghe được.

Lý Nhất Hy cúi đầu, sau đó ngẩng lên cười nói: "Được, thay anh nói với Trương Bắc Trạch, nếu như lượt view của ca khúc vượt qua 10 vạn thì nhất định phải mời anh một bữa thịnh soạn đấy, không mặc cả nhé."

Kỷ Uyển che miệng cười: "Được, chúng ta cùng cố gắng nhé."

Kỷ Uyển ngồi cùng hắn thêm một lúc, tài xế của xe mua sắm gọi điện thoại đến nói phải quay về đoàn phim. Cô không ngờ phải quay về nhanh như vậy, không biết mở miệng nói với Lý Nhất Hy như thế nào. Lý Nhất Hy ngược lại rất hiểu ý, nói trước: "Phải về rồi sao? Vậy mau về đi, đừng để bọn họ đợi lâu."

"Hay là tôi ngồi thêm một lát rồi gọi một chiếc xe khác."

"Vậy không an toàn lắm, nếu như không phải anh cũng gọi xe đến đây thì sẽ chở em về. Được rồi, hôm nay anh giúp em đưa đồ đến, cũng tận mắt nhìn thấy em thì đã mãn nguyện lắm rồi. Đợi em quay về thành phố nhất định phải nhớ gọi điện thoại cho anh nhé."

Kỷ Uyển nói: "Nhất định, quay về tôi sẽ mời anh một bữa thịnh soạn."

"Bữa thịnh soạn thì không cần đâu, chỉ hy vọng em có thể suy nghĩ thêm về anh. Anh thật sự rất tốt đó." Lý Nhất Hy không bỏ cuộc cười nói với cô.

Kỷ Uyển có hơi ngượng ngùng: "Cảm ơn sự ưu ái của anh, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ."

"Vậy thì tốt."

Lý Nhất Hy tiễn cô ra khỏi cửa hàng Hamburger thì chia tay với cô. Kỷ Uyển cảm ơn lần nữa sau đó từ biệt rồi quay người đi đến địa điểm tập hợp.