Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Chương 12: Lý nhất hy




Bởi vì có việc bận nên Tưởng Lạc Huyên lúc ăn cơm tối mới đến phim trường, đồng thời cũng mang đến cho đoàn phim một vị khách, chính là Lý Nhất Hy cùng cô quay phim <Thích ngày có nắng>. Cậu ta là tiểu sư đệ ở VK, đến thăm đàn chị Tưởng Lạc Huyên. Mặc dù nói là thăm sư tỷ đồng môn nhưng anh ta cũng rất khoa trương đem đến cho đoàn phim một xe đồ ăn, vì vậy rất được mọi người hoan nghênh.

"Bắc Trạch! Hóa ra cậu cũng quay phim ở đây!" Lý Nhất Hy vui vẻ đập tay với Trương Bắc Trạch đang đi tới từ phía đối diện.

"Cũng không gặp cậu một thời gian rồi, Nhất Hy." Trương Bắc Trạch cũng lộ ra nụ cười.

Mặc dù bọn họ được coi là đối thủ cạnh tranh cùng thời kỳ, nhưng từ trước khi ra nghề bọn họ đã biết nhau, bởi vì bọn họ từng làm cùng ở một quán bar. Lúc quay phim <Thích> cũng xem như chung sống hòa hợp với nhau, chỉ là không có nhiều cảnh đóng chung, cũng không tiếp xúc nhiều, sau đó hai người còn trao đổi số điện thoại cho nhau, còn cùng nhau đi đến quán ba chơi vài lần.

"Cậu giỏi thật đấy, có thể nhận vai chính trong phim cổ trang của một nhà chế tác lớn, lần này cậu thật sự có thể nổi tiếng rồi đây!" Lý Nhất Hy cười nói.

Trương Bắc Trạch có chút ngại ngùng: "Còn chưa chiếu, ai nói trước được điều gì chứ." Anh dừng một lát, "Đúng rồi, bấy giờ cậu là nam chính trong phim <Thích ngày có nắng> đúng không? Bộ phim đó tôi cũng từng đi thử vai."

"Hả? Tôi không biết là cậu cũng đi thử vai bộ phim đó đấy….."

"Haha, có điều cũng thất bại rồi, không đáng nhắc đến."

"Cậu là đang chê tôi đấy à."

"Oan uổng cho tôi quá."

Hai người nhìn nhau cười, Lý Nhất Hy lại nhìn sang Kỷ Uyển bên cạnh, lộ ra nụ cười xán lạn, "Kỷ Uyển, đã lâu không gặp, cô khỏe không?"

"Tôi rất khỏe, cảm ơn, còn cậu?" Kỷ Uyển lịch sự cười đáp, diễn xuất của Lý Nhất Hy thật quá kém cỏi, nhưng bản thân cậu ta lại là một người cởi mở, Kỷ Uyển không hề ghét cậu ta.

"Cũng ổn! Đúng rồi", Lý Nhất Hy như vừa nhớ ra chuyện gì, lấy ra từ trong ba lô ra một con thỏ nhỏ bằng vải, "Cái này tặng cô, tôi thấy trên ba lô của cô có treo một con thỏ nhỏ, cô thích kiểu bằng vải này đúng không?"

Kỷ Uyển nhìn chú thỏ bằng vải cực kỳ dễ thương mà cậu ta đưa tới liền vui vẻ nói: "Đáng yêu quá, tôi có thể nhận nó sao?"

"Cô thích là tốt rồi, đây là fan hâm mộ tặng cho tôi, nhưng những đồ vật của con gái này tôi cũng không dùng đến, tốt nhất là mượn hoa hiến phật vậy."

"Vậy…. cảm ơn nhé." Kỷ Uyển dùng hai tay nhận lấy, mỉm cười cảm ơn cậu ta.

"Cô ấy thích những đồ vật nhỏ nhắn dễ thương." Trương Bắc Trạch cười nói.

"Đương nhiên rồi, bản thân Kỷ Uyển cũng rất dễ thương." Ánh mắt Lý Nhất Hy vẫn dính chặt trên người Kỷ Uyển, cười nói.

Kỷ Uyển dường như đã quen nghe nhiều lời khen thế này, tự nhiên hào phóng nói: "Cảm ơn anh đã khen ngợi."

Trương Bắc Trạch trái lại nhướng mày.

Lúc này Tưởng Lạc Huyên gọi Lý Nhất Hy, Lý Nhất Hy đáp lại một tiếng rồi bất đắc dĩ cười nói: "Tôi phải đi quay phim rồi, Bắc Trạch, Kỷ Uyển, hôm nào chúng ta cùng nhau đi chơi nha."

"Được, rảnh rỗi thì điện thoại cho tôi, chào đón cậu bất cứ lúc nào."

Lý Nhất Hy rời đi, cùng Tưởng Lạc Huyên nói vài câu, lịch sự tạm biệt đạo diễn Châu sau đó mới cùng trợ lý rời đoàn phim.

Lên xe, trợ lý lo lắng hỏi: "Bộ phim này xem ra là một tác phẩm lớn, ngộ nhỡ được chú ý thì sẽ rất nổi tiếng đó, tất cả giải thưởng có lẽ sẽ thuộc về bọn họ rồi."



Lý Nhất Hy duỗi thẳng cánh tay, lẩm bẩm: "Bộ phim này một giải thưởng cũng không có đâu."

Bởi vì nó sẽ như thai chết trong bụng.

"Cái gì?" Trợ lý không nghe rõ.

"Không có gì, lái xe đi." Lý Nhất Hy cười cười.

Trợ lý cũng không hỏi nhiều, chú tâm vào khởi động xe, Lý Nhất Hy nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút âm trầm không phù hợp với lứa tuổi.

<Nghĩa hiệp giang sơn> sẽ không được công chiếu, ít nhất trong trí nhớ kiếp trước của hắn là như vậy. Hắn đã quên mất điều gì đã làm cho bộ phim không được lên sóng, chỉ biết kiếp trước Trương Bắc Trạch đóng vai chính trong phim <Thích ngày có nắng> đã nổi tiếng khắp cả nước, còn anh ta chỉ là một diễn viên quần chúng xuất hiện vài giây trong bộ phim, thậm chí ngay cả lời thoại cũng không có.

Đúng vậy, kiếp trước anh ta là một diễn viên quần chúng nhỏ bé, còn Trương Bắc Trạch là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, cậu ta nổi tiếng đến mức vượt qua tất cả những minh tinh nam cùng thời, trở thành biểu tượng của một thời đại. Còn hắn chỉ vì vẻ ngoài không đẹp mà phải làm một diễn viên quèn, diễn xuất có xuất sắc đến thế nào cũng không có ngày được nổi tiếng, chính vào lúc anh ta liều mạng nhận phim để chuẩn bị đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, quay về làm lại từ đầu thì bởi vì tai nạn xe mà chết trên đường đến sân bay. Lúc mở mắt ra lần nữa thì phát hiện bản thân đã trở về 15 năm trước, linh hồn nhập vào một cậu bé đẹp trai tên là Lý Nhất Hy. Anh ta bỏ ra chút thời gian tiếp nhận trải nghiệm ly kỳ này, phấn khích nhất là bản thân có thể làm lại từ đầu.

Lúc hắn biết được lúc này Trương Bắc Trạch vẫn chưa nổi tiếng, thậm chí cùng hát chung với Lý Nhất Hy trong một quán bar thì hắn còn vui vẻ đến nỗi máu trong người đều nóng lên. Bởi vì kiếp trước anh ta thông qua báo chí biết được, Trương Bắc Trạch trong một lần tình cờ được quản lý cấp cao của VK ngẫu nhiên tới quán bar kia tìm ra, mà hắn nếu như giật được cơ hội này, lại thêm diện mạo của Lý Nhất Hy và thực lực của bản thân nhất định sẽ nổi như Trương Bắc Trạch, không, hắn nhất định sẽ nổi tiếng hơn cậu ta!

Do vậy hắn trăm phương ngàn kế đổi ca với Trương Bắc Trạch, hơn nữa tốn công sức để được VK chú ý đến, thuận nước đẩy thuyền trở thành người mới của VK. Sau đó hắn giành lấy vai diễn vốn là của Trương Bắc Trạch trong phim <Thích tiểu oan gia>, nhưng không ngờ Trương Bắc Trạch mất đi cơ hội với VK lại ký hợp đồng với một người quản lý mở công ty riêng, hơn nữa còn tranh giành vị trí nam chính với anh ta.

Có trời mới biết được những ngày đó hắn lo lắng như thế nào, sốt ruột đến sắp nôn ra. Lúc hắn biết được hắn nhờ VK mà lấy được vai nam chính thì cực kỳ vui mừng. Thì ra Trương Bắc Trạch cũng chỉ như vậy, thay đổi công ty quản lý thì không thể phát triển nổi.

Bởi vì có loại suy nghĩ này, lúc hắn quay <Thích> đã thể hiện diễn xuất tệ hại của mình, mặc dù một mặt là sợ mọi người nhìn ra sự khác thường của Lý Nhât Hy, hơn nữa lại là muốn cho những người ở kiếp trước biết:

[Xem đi, giới này không có liên quan gì đến diễn xuất, chỉ xem sự may mắn và người chống lưng phía sau!]

Tiếp theo, chính là bộ phim truyền hình <Tình yêu ngày đẹp trời> đã giúp Trương Bắc Trạch nổi tiếng ở kiếp trước mà hắn tranh giành được. Hắn biết Trương Bắc Trạch cũng đi thử vai, nhưng từ tay Trương Bắc Trạch đoạt đi vai diễn này khiến hắn có một cảm giác thỏa mãn không gì có thể sánh được.

Hắn sắp nổi tiếng rồi…… Cảm giác ước mong đã lâu trong lòng được thực hiện cứ quanh quẩn trong lòng, thậm chí khiến hắn thả lỏng cảnh giác với Trương Bắc Trạch. Cho đến lúc Tưởng Lạc Huyên nhắc với hắn về <Nghĩa hiệp giang sơn>, hắn mới biết Trương Bắc Trạch thế mà lại có thể nhận một vai chính trong bộ phim này.

Hắn mơ hồ nhớ rằng nam chính trong <Nghĩa hiệp giang sơn> ở kiếp trước là Mạnh Chu, đợi đã, hình như bởi vì anh ta….. Không ngờ kiếp này lại đổi thành Trương Bắc Trạch.

Có điều không sao cả, trong kí ức của hắn thì bộ phim này không được công chiếu, hiện tại bộ phim này cũng tuyệt đối sẽ không có cơ hội công chiếu.

Trong mắt Lý Nhất Hy lóe lên một tia hiểm độc.

Trương Bắc Trạch bởi vì hôm nay quay phim rất thuận lợi nên đã hoàn thành nhiệm vụ trước dự tính, thậm chí còn quay thêm cảnh khác, lúc Tưởng Lạc Huyên quay phim thì anh đã có thể về nhà rồi.

Anh tẩy trang xong đi ra, chuẩn bị cùng Kỷ Uyển rời đi thì nghe thấy đạo diễn khiển trách Tưởng Lạc Huyên.

"Cô đang làm gì vậy, lời thoại đơn giản như thế cũng không nhớ được, có phải cô về nhà thì không đụng đến kịch bản phải không? Còn nữa, biểu cảm của cô cũng không đúng!"

"Xin lỗi đạo diễn, hôm nay tôi bận quá nhất thời không nhập vai được….”

"Được rồi, cô đi xuống học thuộc lời thoại đi, quay cảnh khác trước."

Tưởng Lạc Huyên bị đuổi ra, sắc mặt rất khó coi, trợ lý đưa cho cô ta một cốc nước nhưng cô ta nôn nóng xua tay không nhận.



Trương Bắc Trạch đứng cách đó không xa nhìn một hồi: "Kỷ Uyển, anh Diệp nói chúng ta 8 giờ xuất phát cũng kịp đúng không?"

"Đúng.”

"Vậy chúng ta ở lại thêm một lát đi." Nói xong anh còn quay đầu cười với cô.

Trương Bắc Trạch ở bên ngoài studio tìm thấy Tưởng Lạc Huyên đang một mình học thuộc lời thoại: "Tôi giúp cô đối lời thoại nhé."

Tưởng Lạc Huyên ngẩng đầu phát hiện thì ra là Trương Bắc Trạch, ánh mắt cô ta lóe lên một tia khác thường, không nóng không lạnh nói: "Không cần đâu, cảm ơn."

"Cảnh này của cô không phải là cảnh đối thoại với tôi sao? Lúc sáng tôi mới quay, bây giờ còn có chút cảm giác, tôi giúp cô đối lời thoại thì cô vào trạng thái cũng nhanh hơn, cũng dễ nhớ hơn một chút." Bởi vì nguyên do trước kia, rõ ràng là cảnh quay hai người đối thoại với nhau lại chia ra quay.

Tưởng Lạc Huyên cắn cắn móng tay, nhìn gương mặt anh tuấn trẻ tuổi trước mắt một lát mới miễn cưỡng nói: "Vậy thì thử xem."

Kỷ Uyển đứng một bên chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Trương Bắc Trạch, vừa bất ngờ vừa không. Với sự hiểu biết của cô về anh, anh tất nhiên không hài lòng với cách làm của Tưởng Lạc Huyên, nhưng cùng là diễn viên quay một bộ phim thì giúp đỡ người khác quay phim tốt thì cũng là lẽ đương nhiên.

Anh là có trách nhiệm với công việc của mình.

Trợ lý của Tưởng Lạc Huyên đi vệ sinh trở lại thì thấy cô ta đang nói chuyện với Trương Bắc Trạch, vội vàng đi qua mới phát hiện Trương Bắc Trạch đang giúp đại tiểu thư nhà hắn đối kịch.

Cậu ta liền vội vàng cười nói: "Trương tiên sinh, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, vẫn nên để tôi giúp Lạc Huyên đối kịch thì hơn."

Tưởng Lạc Huyên vừa tìm được chút cảm giác, nhăn mày nói: "Cậu ngồi một bên nghỉ ngơi đi, tôi đang vào trạng thái." Lẽ nào cậu ta muốn cô bị đạo diễn mắng nữa sao?

"Nhưng mà Lạc Huyên, Trương tiên sinh cũng rất mệt, chúng ta cũng không nên làm phiền anh ấy như vậy."

Trương Bắc Trạch nhìn bọn họ một cái rồi cười khẽ, "Nếu như có gì không tiện thì tôi đi trước vậy."

Trợ lý đang định nói chuyện thì bị Tưởng Lạc Huyên cướp lời.

"Không có gì không tiện hết, anh ta chỉ biết nói lời thoại khô khan thôi, anh giúp tôi luyện lời thoại hai cảnh này đi."

"Lạc Huyên……"

"Anh đi rót cho Trương Bắc Trạch cốc nước đi." Tưởng Lạc Huyên nhìn trợ lý của mình, rõ ràng là không vui.

Kỳ lạ, Trương Bắc Trạch giúp cô ta đối kịch có gì không tốt chứ, tại sao trợ lý của cô ta cứ một mực từ chối? Kỷ Uyển nhăn mặt khó hiểu.

Trương Bắc Trạch cười cười tiếp tục đối kịch với cô ta, những nhân viên đi qua lại có chút tò mò, trợ lý của Tưởng Lạc Huyên đứng trong góc tối có hận sắt không thành thép, bực bội lẩm bẩm.

Lúc Cố Ngưng rời đi nhìn thấy cảnh này, khó hiểu nói: "Tưởng Lạc Huyên không phải giành cảnh quay với Trương Bắc Trạch sao?" Cô hỏi người bên cạnh.

Có người cho cô một câu trả lời khẳng định, Cố Ngưng có chút mới lạ nhìn chằm chằm Trương Bắc Trạch một hồi, mới cùng mọi người rời đi.

Đợi đạo diễn cho người gọi Tưởng Lạc Huyên, Tưởng Lạc Huyên đến câu cảm ơn cũng chưa nói đã bảo trợ lý thu dọn đồ đạc nhanh chân đi vào. Trương Bắc Trạch cũng không để ý đến, đứng dậy vươn vai, ấn ấn bả vai Kỷ Uyển đang ngồi đọc sách bên cạnh, sau đó cùng cô rời đi.

Trợ lý của Tưởng Lạc Huyên cuối cùng cũng tìm được thời gian rảnh để oán thán với cô: "Sao cô lại để Trương Bắc Trạch đối kịch với cô?"