Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 43: Nhà vệ sinh




“Em nghe được chuyện gì thú vị à?” Giang Độ đè Vãn Chu lên vách buồng phòng vệ sinh, vòng tay qua ôm lấy eo cô xoa nhẹ đầy tính ám thị.

“Ai là vợ anh?” Vãn Chu đáp lại một cách không cam chịu yếu thế.

“À, không thì ai?” Tay Giang Độ đưa tới ngực và bóp mạnh một cái, anh cảm giác được cơ thể trong tay mình run lên.

“Đừng, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em không muốn làm bẩn váy đâu…”

Hôm nay Vãn Chu mặc một bộ sườn xám cách tân, hoa thêu từ cổ áo uốn lượn đến ngực phải, đoá hoa vàng nhạt tô điểm trên cổ tay áo màu xanh thuần. Sườn xám dài đến đầu gối, khiến cho mỗi khi bước đi, váy xẻ tà sẽ làm phần da thịt dưới chân như ẩn như hiện.

Chiếc váy được cắt may khéo léo làm nổi bật dáng người “gập ghềnh” của cô.

Từ trước khi ra ngoài thấy cô mặc bộ này, Giang Độ đã khô nóng đến mức chỉ một mực muốn cởi sạch quần áo của cô ngay lập tức để “làm một nháy”.

“Đừng lo, kỹ thuật của anh rất tốt.”

Trong ánh sáng vàng rực của phòng vệ sinh, hai bóng người hòa quyện vào nhau.

Giang Độ cởi từng cúc áo của cô, không cởi hết, chỉ để lộ ra nửa bộ ngực trắng nõn rồi anh cúi đầu ngậm lấy. Sau đó anh đẩy quần lót của cô xuống và thò tay vào huyệt nhỏ của cô.

Không có gì bất ngờ, nó đã ướt dầm dề rồi.

Giang Độ cười khẽ, ngậm lấy dái tai của Vãn Chu: “Em chắc chắn không muốn sao? Hả?”

“Kéo khoá quần anh xuống đi.”

Vãn Chu ngoan ngoãn đưa tay giúp anh kéo khóa quần. Vừa mới mở khóa ra, một côn thịt lớn lập tức nhảy ra ngoài, làm bỏng tay cô.

“Hôn nó đi em.” Giang Độ đẩy háng mình vào lòng bàn tay cô.



Vãn Chu đỏ mặt ngồi xổm xuống, từ từ ngậm lấy dương vật cứng đến nóng bừng của anh vào. Một mùi tanh mặn như muối biển xộc vào mũi cô, nhưng trộn lẫn với một chút mùi hoa oải hương của bột giặt.

Song nó quá lớn, dù cô đã cố gắng hết sức để mở miệng nhưng nó cũng chỉ vào được một nửa, còn phân nửa bị lộ ra bên ngoài. Quy đầu ép chặt vào cổ họng cô, cảm giác buồn nôn và ngạt thở ngày càng mạnh mẽ hơn theo sự ra vào của dương vật.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ưm…” Vãn Chu không khỏi lùi lại, theo phản xạ cố gắng nhổ vật cứng đang lấp đầy trong khoang miệng ra.

Giang Độ đã bị sự ấm áp trong miệng cô liếm đến mức tinh trùng lên não. Khi cảm nhận được Vãn Chu muốn rút lui, anh lập tức đưa tay giữ chặt gáy cô và ấn về phía trước, đồng thời đẩy mạnh hông lên cho cả một cây gậy đi vào hết.

Toàn bộ côn thịt đều được vỗ về, Giang Độ nhắm mắt lại thoải mái thở ra.

Vãn Chu bị thọc thẳng vào miệng đến mức khóe mắt rớm nước, rên rỉ nức nở, hai tay cố sức đẩy bắp đùi rắn chắc của Giang Độ, nhưng cô không thể làm được gì, buộc phải chịu áp lực từ người đàn ông này.

Sau mấy chục lần đưa đẩy, cuối cùng Giang Độ mới ăn ngon biết mùi, rút dương vật ra, kéo Vãn Chu xoay lưng về phía anh, tùy tiện xoa nhẹ hoa huyệt mấy cái rồi đút vào.

Giang Độ lại luồn ngón tay vào trong miệng cô, vô thức khuấy đảo làm tay dính đầy nước bọt, nhiều đến nỗi chảy ra từ khóe miệng, dọc theo cổ chảy xuống đến viền cổ áo hình hoa cúc của cô.

Cô giống như đóa hoa vừa bị mưa làm ướt, dính đầy nước đọng, nặng đến mức không ngẩng đầu lên được, trông cực kỳ đáng yêu.

“Hức... Nhẹ thôi... Có… Có người đó.” Vãn Chu bị kích thích bởi hành động quá mạnh bạo của anh đến nỗi không thể nói năng mạch lạc.

“Nếu có người vào, anh sẽ mở cửa cho họ xem bộ dạng dâm đãng của em, nhé? Có phải em chưa ăn no không, miệng dưới cắn anh chặt quá này.” Giang Độ cúi xuống lè lưỡi liếm dọc theo tai cô, ác ý cắn vào dái tai một cách hung bạo.

Thân trên của Vãn Chu gần như trần trụi, áo nịt ngực ren màu đen nửa treo trên cánh tay, so ra thì vùng da trên ngực của cô trắng ngần và còn có những dấu đỏ. Nửa dưới của chiếc sườn xám bị vén lên làm lộ gần hết cặp mông của cô, huyệt nhỏ đang ra sức phun ra nuốt vào dương vật dữ tợn và thô to.

Đột nhiên cửa phòng vệ sinh được mở ra, hai người đàn ông vừa bước vào vừa trò chuyện.

“Này, ông có thấy Giang Độ không, tôi nghe nói hôm nay cậu ấy có đến đấy nhưng chưa gặp được cậu ấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



“Tôi thấy cậu ấy trò chuyện với cặp song sinh, mới đó mà đã biến mất tăm.”

“Ông có thấy ai ngồi ở bàn mình chưa?”

“Thấy rồi, Úc Diệu Phù chứ ai, hình như hôm nay Giang Độ đưa bạn gái tới đấy.”

Cả hai cùng cười khúc khích một cách không có ý tốt. Trong lúc đang nói chuyện, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ trong buồng vệ sinh.

Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, hai người ngầm hiểu nhìn nhau, huých vào cánh tay nhau rồi bước ra ngoài.

Ngay khi những người khác vừa đi vào, Vãn Chu đã căng thẳng đến mức không dám thở, thế nên hoa huyệt vô thức đột nhiên siết chặt, khiêu khích Giang Độ thúc thật mãnh liệt. Hơn nữa, những người ở bên ngoài còn thoải mái nói chuyện phiếm về bạn trai mình cùng với bạn gái cũ của anh ấy, trong khi mình còn đang bị chơi ở đây.

Vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, cô cắn vào gan bàn tay của Giang Độ, kìm nén tiếng rên của mình, nhưng không kiềm chế được bắn nước ra rồi.

Sau khi người bên ngoài rời đi, Giang Độ làm càng bạo dạn hơn, cố gắng đâm thủng cái miệng kia, không khí dần dần trở nên ngột ngạt, ép tới mức hai người không thở nổi.

Vãn Chu cảm thấy cơ thể mình dần bị vỡ ra qua cuộc làm tình của Giang Độ, tràn ngập cảm giác trướng bụng và vỡ vụn cực độ.

Sau mấy chục lần rút cắm, quy đầu “phốc” đút vào trong miệng, Giang Độ giữ lấy eo cô, thẳng lưng và nặng nề xuất tinh.

Sau khi dừng lại, cả hai cùng đắm chìm trong cảm giác khoái cảm tột cùng, nhìn nhau không nói nên lời nhưng cả hai đều nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong mắt đối phương.

Giang Độ đỡ Vãn Chu đứng dậy, lấy khăn giấy mà sáng nay Vãn Chu đã nhét vào trong túi quần anh ra rồi cẩn thận lau chùi phần thân dưới cho cô, đồng thời giúp cô chỉnh lại sườn xám.

“Sau này em đừng mặc sườn xám nữa, cứ thấy em mặc lần nào thì anh sẽ chịch em lần đấy.”

“Anh!...” Vãn Chu bị sặc không nói nên lời, quay đầu đi không để ý đến anh nữa.

Đúng là kẻ được hời còn khoe mẽ.