Mẹ Nhậm lau nước mắt, kể xong toàn bộ mọi chuyện.
Bà nói, từ đó về sau tâm lý của Vãn Chu tốt hơn rất nhiều, cô dần dần bắt đầu mỉm cười, tuy vẫn không hay nói nhưng cũng làm họ yên tâm hơn rất nhiều.
Thật ra gia đình họ rất cảm kích sự giúp đỡ của Giang Độ vào hôm đó và muốn tới tận cửa cảm ơn, nhưng Vãn Chu không chịu mà nói rằng không muốn làm anh phải ngại.
Vì vậy, khi bí mật tìm hiểu và phát hiện ra hai người thực sự ở bên nhau, mẹ Nhậm hết sức vui mừng, nghĩ rằng ông trời vẫn còn ưu ái con gái mình.
Nhưng bà vẫn muốn Giang Độ biết chuyện gì đã từng xảy ra trước đó dẫu cho sau này hai đứa có thế nào thì anh vẫn có quyền được biết sự thật, bởi vì suy cho cùng ở bên con gái mình cần phải gánh chịu một áp lực cực lớn.
Đây không chỉ là gánh nặng mà thôi.
“Đương nhiên trong lòng dì hy vọng con và Chu Chu có thể tốt đẹp, nhưng nếu có một ngày con cảm thấy không chịu nổi thì cứ nói cho chúng ta biết, chú con và dì cực kỳ thấu hiểu, đừng bao giờ có gánh nặng tâm lý nhé.”
Giang Độ nghe xong mọi chuyện thì chìm vào im lặng. Anh bàng hoàng đến mức không biết phải nói gì, chỉ thấy đau lòng thay cho Vãn Chu.
Đột nhiên anh lại nhớ những lời anh đã nói với cô hôm họp lớp.
Anh hơi nghẹn ngào, cúi đầu nói với mẹ Nhậm: “Được rồi dì, con đã hiểu rồi. Con đi xem Vãn Chu trước, dì cứ yên tâm nghỉ ngơi đi ạ.”
Sau khi Giang Độ đi ra cửa phòng bệnh, trước tiên anh dựa vào tường một lát, sắp xếp lại cảm xúc, sửa soạn xuống lầu tìm Vãn Chu.
Ngẩng đầu, anh đã nhìn thấy Vãn Chu cầm một hộp cơm từ từ đi tới.
Anh bước lên đón, đưa tay cầm hộp cơm cho cô, hỏi: “Sao em mua lâu vậy, em mua ở đâu thế?”
“Căn tin bệnh viện, em có phiếu ăn, giờ này đúng lúc mọi người đang ở đó ăn tối.”
Giang Độ nắm lấy tay của Vãn Chu bằng bàn tay trống còn lại của mình một cách tự nhiên. Cô hơi rụt lại nhưng không từ chối.
Sau khi ăn uống xong, mẹ Nhậm nhất quyết yêu cầu Vãn Chu về nhà vì bà hoàn toàn không cần chăm sóc, vả lại bố Nhậm đang nằm trong ICU nên người bên ngoài cũng chẳng giúp đỡ được gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dĩ nhiên Vãn Chu không yên tâm về nhà. Cô định tối nay sẽ ở trong phòng nghỉ của khoa ngủ tạm một đêm.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh... về nhà à?”
“Em có về nhà không?” Giang Độ hỏi ngược lại.
Vãn Chu lắc đầu: “Em định ngủ tạm một đêm trong khoa, ngày mai tính tiếp.”
“Anh ở với em.” Giang Độ chân thành nhìn vào mắt cô.
Vãn Chu luống cuống cúi đầu né tránh ánh mắt của anh.
Hôm đó sau khi bảo anh đi, thật ra sâu trong lòng cô vô cùng hối hận. Lòng cô vẫn nhớ anh, nhưng cô không biết làm cách nào để cứu vãn mối quan hệ này, thậm chí cô còn không thể cứu được chính mình.
-
Vãn Chu đã đánh tiếng trước với người phụ trách khoa, đúng lúc đêm nay không có người dùng phòng nghỉ nên họ có thể yên tâm ngủ trong đó.
Trong phòng nghỉ có một chiếc giường tầng đơn giản, giường trên chất đầy đồ dùng linh tinh, chỉ có giường dưới trống dành cho các bác sĩ bình thường trực đêm nghỉ ngơi.
Hiển nhiên giường dưới không đủ cho hai người ngủ.
Vãn Chu đang định leo lên dọn dẹp giường trên thì Giang Độ kéo cô lại: “Thôi được rồi, không cần dọn đâu. Giờ cũng muộn rồi, em ngủ giường dưới đi, anh ngủ tạm ở băng ghế bên cạnh một đêm là được.”
Anh vốn không định ngủ cùng cô, mà chỉ đơn thuần muốn ở bên cô thôi.
Vãn Chu dừng động tác, đáp “ừ” nghe theo anh.
Sau đó một người lên giường ngủ, người còn lại ngồi trên băng ghế cạnh đó chợp mắt nghỉ ngơi.
Vãn Chu nằm nghiêng, mượn ánh trăng bên ngoài chiếu rọi qua cửa sổ để ngắm kỹ khuôn mặt Giang Độ. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng và đường viền hàm rõ nét làm nổi bật những đường nét sắc bén.
Mọi thứ quá hoàn hảo, đến bây giờ cô vẫn không thể tin được mình lại có thể có được anh. Đáng lẽ cô đang mục nát trong vực thẳm, nhưng một đôi bàn tay ấm áp đã kéo bật cô lên, giúp cô thoát khỏi khoảng chân không cô tịch.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh… có muốn lên đây không, băng ghế khó chịu lắm.” Vãn Chu dè dặt đưa ra lời mời.
Người đang hít thở nhè nhẹ trên băng ghế khựng lại một lúc rồi đứng dậy đi về phía cô.
Vãn Chu nhích vào trong một chút, Giang Độ theo đó nằm lên, nhưng hai tay lại ôm lấy eo cô, dùng một lực mạnh nhấc cô đặt lên người mình.
Cô đỏ mặt, hơi xấu hổ với tư thế này, hệt như em bé nhỏ nằm trên người mẹ.
“Ngủ thôi.” Cô cảm nhận được sự rung động của âm thanh phát ra từ cơ thể bên dưới mình.
Đùa à, ai mà ngủ được thì không phải là đàn ông, Giang Độ thầm nghĩ. Nhưng anh không dám cử động một chút nào vì sợ làm bé thỏ hoảng sợ.
Vãn Chu ngẩng đầu chống người lên, nhìn vào đôi mắt sáng ngời không hề có dấu hiệu buồn ngủ của Giang Độ.
Cô nhắm mắt lại, từ từ dịu dàng hôn lên môi anh.
Khoảnh khắc Giang Độ cảm nhận được hơi ấm trên môi, anh lập tức chuyển bị động thành chủ động.
Một tay anh giữ chặt gáy Vãn Chu và ấn mạnh cô về phía mình. Anh hôn cô, lưỡi nhanh nhẹn luồn vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô như một con rắn, dây dưa mãi không buông.
Một tay mò vào trong áo cô, nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực nhỏ.
Ôi, mềm thật. Giang Độ thầm cảm thán, lâu rồi không được sờ tới.
Trong khi Giang Độ đang mút mạnh môi Vãn Chu, Vãn Chu chỉ nhẹ nhàng rên rỉ, yêu kiều đến khó tưởng. Đã mấy ngày không sinh hoạt tình dục, thằng nhóc Giang Độ hưng phấn lập tức ngẩng đầu, căng phồng cả đũng quần.
“Bé yêu à, cởi quần giúp anh đi.” Giọng Giang Độ khản đặc.
…
Lời tác giả: Giúp mọi người nhớ lại, hôm họp lớp Giang Độ đã nói Vãn Chu rằng: “Khi nào nghĩ kỹ thì tới tìm tôi”. Rất giống những gì tên biến thái kia nói nên mới khiến cơn ác mộng của Vãn Chu quay trở lại. Giang Độ, đồ khốn kiếp!