Thủy Tú Sơn Minh

Chương 17




Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

“Ngoại công?”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một hồi vó ngựa.

Chỉ thấy một con tuấn mã đen tuyền bay như tên bắn mà đến, người trên lưng ngựa, ước chừng sáu mươi tuổi, một thân xích bào (áo bào màu đỏ), khoác áo choàng màu tử kim (tím vàng). Khí vũ hiên ngang, oai hùng bất phàm, dĩ nhiên là Nam Lăng vương gia trong truyền thuyết không thể nghi ngờ.

Úy Trì Minh Nguyệt thấy ông, ngọt ngào cười nói: “Ngoại công.”

Mai Tử Thất cúi đầu ôm quyền hành lễ, cung kính nói: “Vương gia.”

Địch Tú đang nghĩ xem phải đáp lời như thế nào, đã thấy tuấn mã phóng nhanh, không ngờ đến phía sau bọn họ, nhảy vào vườm ươm. Lập tức người vội vàng kéo cương, ngựa lúc này mới ngừng lại. Nam Lăng Vương ghìm ngựa hồi cương, từ vườm ươm đi ra. Đợi đến trước mặt mọi người, ông xoay người xuống ngựa, cười to nói: “Ha ha ha, con ngựa này tính tình cương liệt, còn chưa chịu phục tùng đâu.” Ông dứt lời, đưa tay kéo Úy Trì Minh Nguyệt, nói, “Nguyệt nhi, ngoại công tới đón con, cao hứng không?”

Úy Trì Minh Nguyệt cười đến bên người ông, nói: “Cao hứng.”

Nam Lăng Vương ngước mắt nhìn nhìn mọi nơi, nói: “Nguyệt nhi a, nơi này có cái gì tốt chứ, con lại ở đến ngay cả nhà cũng không muốn trở về?”

Úy Trì Minh Nguyệt vừa muốn mở miệng trả lời, đã thấy một bóng trắng xẹt qua. Chăm chú nhìn lại, bóng trắng kia chính là một bạch y lão giả. Lão giả kia đã là cụ già tám chín mươi tuổi, râu tóc bạc trắng. Nhưng ông thân hình cao ngất, mặt mũi hơi gầy, có chút đạo cốt tiên phong (phong cách đạo tiên). Lúc này ông chau mày, nổi giận nói: “Minh Vĩnh Tĩnh! Ngươi cùng thảo dược Mai cốc chúng ta đến tột cùng có thâm cừu đại hận gì a? Mỗi lần đến không giẫm đạp ngươi không vừa lòng có phải không?!”

Minh Vĩnh Tĩnh này chính là tên họ của Nam Lăng Vương, nghe người này gọi thẳng, ông cũng không tức giận, chỉ khinh thường nói: “Có phải bảo bối gì đâu, bổn vương bồi thường cho ngươi là được.”

“Ngươi……” Lão giả kia giận không thể át.

“Aiz, hoa hoa cỏ cỏ, tưới nước sẽ sống. Nếu còn không vừa lòng, bổn vương ban thưởng ngươi trăm dặm đất tốt, ngươi trồng lại đi.” Nam Lăng Vương nhíu mày, nói như thế.

Lão giả càng phẫn nộ, trách mắng: “Ngươi ngươi ngươi…… thô bỉ cuồng mãng, không chịu giáo hóa!”

Nghe được cuộc tranh cãi này, Mai Tử Thất cùng Địch Tú sinh cảm giác bất đắc dĩ. Úy Trì Minh Nguyệt lại âm thầm cao hứng, khiêu khích liếc nhìn Mai Tử Thất một cái. Mai Tử Thất càng bất đắc dĩ, thở dài, tiến lên kéo bạch y lão giả kia lại, khuyên nhủ: “Sư tôn bớt giận.”

Lão giả kia chính là Mai cốc tán nhân. ông áp chế tức giận, phất phất tay với Nam Lăng Vương, nói: “Đi mau đi mau, đừng làm bẩn nơi thanh tịnh của ta!”

Nam Lăng Vương hừ lạnh một tiếng: “Vốn là không muốn ở lại! Nguyệt nhi, chúng ta đi!”

“Dạ!” Úy Trì Minh Nguyệt lên tiếng, vừa muốn cất bước, lại ngừng lại. Nàng buông tay Nam Lăng Vương ra, đi trở về bên người Địch Tú, kéo hắn, cười nói, “Đi thôi.”

Địch Tú có chút xấu hổ, vừa mới ngước mắt, liền bắt gặp ánh mắt của Nam Lăng Vương. Đó là ánh mắt quắc thước sắc bén, giống như ánh mắt chim ưng. Vương gia chiến công hiển hách kia chỉ nhíu mày đánh giá hắn, trên dưới trái phải, kh6ng sót nơi nào, giống như muốn nhìn thấu hắn.

Úy Trì Minh Nguyệt hoàn toàn không để ý, đang muốn dìu Địch Tú cất bước. Nam Lăng Vương đã đi tới vài bước, cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này rất quen thuộc, bổn vương đã gặp qua ngươi sao?”

Mai Tử Thất nghe vậy, thay Địch Tú đáp: “Vương gia thật sự là có trí nhớ tốt. Hắn là tổng quản của Úy Trì sơn trang, Địch Tú.”

Nam Lăng Vương nghe vậy, gật gật đầu, “Ồ, thì ra là ngươi……” Hắn cười cười, lại đánh giá Địch Tú một lát, nói, “Xem ra ngươi có thương tích trong người a.” Ông bước lên vài bước, một phen kéo Địch Tú.

Địch Tú chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, lại không thể phản kháng, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, sẳng giọng: “Ngoại công, người làm gì thế?”

Nam Lăng Vương nói: “Nguyệt nhi ngốc, con là một cô nương, dìu hắn chẳng lẽ không mệt? Hãy cưỡi ngưa của bổn vương đi.”

Hắn dứt lời, dùng lực nâng lên, đỡ Địch Tú lên ngựa.

Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, ý cười lại sinh, “Ừm, vậy cũng tốt.” Nàng ngửa đầu, cười cười với Địch Tú trên lưng ngựa, đưa tay muốn dắt dây cương.

Nam Lăng Vương vội đoạt ở trong tay, nói: “Nguyệt nhi đừng đụng vào, ngựa này tính tình còn cứng cỏi, cẩn thận kẻo bị thương. Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Địch Tú đang ở trên lưng ngựa, lại như ngồi trên bàn chông. Nhưng ông cháu hai người này lại nói cười tự nhiên, vô cùng thoải mái.

Mai Tử Thất nhìn theo bọn họ rời đi, nét cười trên mặt càng đậm. Lúc này, lão giả bên cạnh hắn mở miệng, nói: “Tử Thất, ngươi đi theo, mọi việc phải cẩn thận.”

Mai Tử Thất thu nụ cười, hành lễ dạ một tiếng, đi lên theo.

……

Úy Trì Minh Nguyệt vốn tưởng rằng sẽ khởi hành trở về Nam Lăng vương phủ, chẳng ngờ ra khỏi Mai cốc, đã thấy ngoài cốc tụ tập mười hàng người cỡi ngựa, mặc trang phục đi săn. Dắt mãnh khuyển, có diều hâu, trường cung đoản đao, rất uy mãnh.

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn đến trận trận như vậy, hơi hơi kinh ngạc, nói: “Xuân sơn phóng săn (đi săn vào mùa xuân)?”

Nam Lăng Vương cười to nói: “Ha ha, đúng là xuân sơn phóng săn.”

Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, nói: “Con không đi……”

“Chậc, hôm nay vừa lúc vào xuân, con đã ở Mai cốc buồn chán lâu rồi, coi như là giải sầu, cùng ngoại công đi một chuyến thôi.” Nam Lăng Vương kéo Úy Trì Minh Nguyệt, khuyên nhủ.

Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn, nói: “Lần này lại mời bao nhiêu vương hầu công tử?”

“Cái gì mà ‘mời’ chứ?” Nam Lăng Vương hừ lạnh một tiếng, “Hàng năm bổn vương xuân sơn phóng săn, mỗi một người đều là không mời mà đến. Con đừng quản bọn họ là được.”

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn ông, vẻ mặt chần chờ.

Lúc này, Nam Lăng Vương bỗng nhiên quay đầu, nói với Địch Tú trên lưng ngựa: “Địch tổng quản, ngươi cũng đi tham quan khu vực săn bắn của bổn vương đi.”

Địch Tú cả kinh, vẫn không biết trả lời thế nào. Nhưng thấy Nam Lăng Vương ánh mắt hiền từ, không có ác ý, hắn cuối cùng trầm mặc, gật gật đầu.

Úy Trì Minh Nguyệt thấy hắn đáp ứng, cũng không nhiều lời nữa.

Chuẩn bị một chút, xe ngựa gọn nhẹ, theo hướng khu vực săn bắn mà đi.

Ra khỏi Mai cốc, vòng qua hồ, liền có thể thấy được một mảnh thanh sơn. Nơi này đều là địa giới Nam Lăng, mà dãy núi này, là khu vực săn bắn của Nam Lăng Vương. Tuy nói là khu vực săn bắn, ngày thường lại không người trông giữ, người bình thường đều có thể lên núi săn thú chặt cây. Duy độc tháng hai tới tháng ba hàng năm, Nam Lăng Vương phủ đi “xuân sơn phóng săn”, phong tỏa khu vực này. Mà lúc này hàng năm, vương hầu công tước, quan to hiển quý, người mộ danh mà đến vô số kể.

Từ nửa tháng trước, tôi tớ Nam Lăng vương phủ liền lên núi chọn một chỗ tốt, vẽ ra khu săn bắn. Chờ người của Nam Lăng Vương đến, tôi tớ đã bố trí xong màn trướng, chuẩn bị đầy đủ trái cây và rượu ngon, cung nghênh đã lâu.

Úy Trì Minh Nguyệt xuống xe ngựa, chỉ thấy bên trong khu vực săn bắn quả nhiên đã thấy mấy chục hàng người ngựa, trừ người của Nam Lăng Vương phủ, còn có đủ thiếu niên công tử. Tuấn mã yên ngựa chạm trổ hoa văn, cẩm y săn trang, tư thế oai hùng hiên ngang.

Mọi người thấy Nam Lăng Vương tiến đến, đều xuống ngựa hành lễ.

Vài tên vương hầu công tử quen biết nhìn thấy Úy Trì Minh Nguyệt, liền cười vui thích, đều rối rít tiến lên, chào hỏi.

Úy Trì Minh Nguyệt nhất nhất đáp lễ, cũng không nhiều lời. Nàng xoay người, lập tức đi đến bên Địch Tú.

Địch Tú vừa được đỡ xuống ngựa, còn chưa đứng vững, đã thấy Úy Trì Minh Nguyệt đi lên, không nói hai lời liền kéo tay hắn, cười nói: “Chúng ta đi qua một bên ngồi.”

Nhìn đến cảnh tượng này, đám thiếu niên công tử kia đều bị kinh ngạc.

Ánh mắt không tốt này, Địch Tú đương nhiên phát hiện. Những người trong khu vực săn bắn này, đều là vương hầu hậu duệ quý tộc, danh môn quan tướng, bầu không khí không hợp nhau kia, làm cho hắn có chút không thoải mái.

Đây là thế giới hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dính vào. Mà nay, lại mắc thêm lỗi lầm nữa. Hắn cũng không biết, hiện tại mình vẫn không phải là mình…… Hắn đến tột cùng đang làm cái gì? Giả ngu? Hay là, lừa mình dối người? Hắn nghĩ đến mờ mịt, ngực trống rỗng, trước giờ chưa từng có.

Úy Trì Minh Nguyệt dìu hắn đến ngồi xuống nhuyễn tháp trong trướng, lại phân phó người hầu mang tới chăn mỏng, đắp trên gối hắn. Làm xong việc này, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cười hỏi:v“Có muốn ăn cái gì, ta phân phó người đi làm.”

Địch Tú nghĩ đến xuất thần, vẫn chưa trả lời.

Úy Trì Minh Nguyệt thấy hắn như thế, trong lòng ẩn ẩn lo lắng. Ở Mai cốc đã nhiều ngày, nàng luôn cảm thấy, hắn tựa hồ không quá cao hứng. Cho dù là cười, trên trán cũng mang theo uất ức mờ nhạt, nói chuyện cũng không giống như lúc trước thẳng thắn trực tiếp. Có phải nàng đa tâm hay không?

Nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng hỏi nói: “Ngươi giận sao?”

Địch Tú nghe vậy, quay đầu nhìn nàng, lắc lắc đầu.

Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, chỉ vào hắn nói: “Còn nói không có. Lần trước chính là như vậy, đột nhiên sẽ không nói chuyện nói ta.”

Hắn nghe được lời này, nhớ lại chuyện lúc trước khi thần trí hắn còn chưa khôi phục. Hắn cũng không quên, đêm hôm đó, nàng nói lời nói dối kia.

Nàng thích hắn, ngay lần đầu gặp mặt liền thích……

Loại nào vụng về. Mà tin kia đoạn nói chính mình, lại là loại nào buồn cười.

Hắn bị Thiên hồ chú trói buộc khốn đốn, khi thân hãm hiểm cảnh, nàng cứu hắn, là nghe Mai Tử Thất xúi giục. Rồi sau đó, hắn vì bảo hộ nàng mà bị thương. Nàng tâm tính đơn thuần, đương nhiên sẽ cảm kích. Cho nên nay nàng làm, là áy náy, là thương tiếc. Hoặc là…… ngay cả áy náy, thương tiếc cũng không phải……

Hắn nghĩ đến đây, nhăn mi lại, trầm mặc không nói.

“Ngươi…… Ngươi quả nhiên là đang giận a!” Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, nhảy dựng lên, bất mãn nói, “Lần này lại là vì điều gì?”

“Ta không giận.” Hắn mở miệng, thản nhiên nói một tiếng.

“Ngươi có!” Úy Trì Minh Nguyệt giọng điệu chém đinh chặt sắt.

“Ta không có!” Địch Tú nhíu mày, hơi bất mãn.

“Ngươi có!” Úy Trì Minh Nguyệt không chút nào yếu thế, lại nhắc lại.

“Ta không có!”

“Ngươi có!”

……

Hai người cũng bất giác cao giọng, lặp lại hai câu không ý nghĩa kia, làm mọi người quanh mình chú mục.

Nam Lăng Vương không rõ nội tình nhìn hai người kia, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Mai Tử Thất ở bên cạnh lại che miệng cười, hắn thoáng suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn Nam Lăng Vương cưỡi con tuấn mã đen tuyền. Hắn giảo hoạt cười cười, nhặt lên một hòn đá nhỏ, đánh về phía con tuấn mã kia.

Đau đớn, làm con tuấn mã hí dài một tiếng. Người hầu dẫn ngựa nhất thời kinh hoàng, lại làm cho tuấn mã giãy dụa. Tuấn mã nhảy dựng lên, đá ngã lăn cái bàn, giật màn trướng xuống, chạy thẳng về phía trước. Ngựa này vốn dã tính chưa thuần, nay phát cuồng lên, khó có thể chế phục. Mà mọi người đều biết nó chính là vật yêu của Nam Lăng Vương, lại e sợ bị tổn thương, bó tay bó chân.

Úy Trì Minh Nguyệt nghe thấy tiếng động ồn ào, liền tạm dừng tranh cãi, muốn xem đến tột cùng là việc gì. Vừa ngước mắt, chỉ thấy hắc tuấn kia cất vó, chạy thẳng lại đây. Nàng kinh ngạc vạn phần, nhất thời luống cuống.

Nam Lăng Vương thấy thế, lập tức lấy cung tiễn, không nói hai lời liền muốn bắn chết tuấn mã.

Vào lúc này, Địch Tú xoay người, tiến lên vài bước, chắn trước người Úy Trì Minh Nguyệt. Hắn đón con tuấn mã kia, sử dụng “Thiết Ưng trảo”, với lên cổ nó, tiếp đó chuyển thành “Phiên Giang thủ”, dùng lực đẩy, lại đè nó xuống. Tuấn mã thân mình nghiêng một cái, bị ném trên mặt đất. Tuấn mã cương mãnh, đá đạp lung tung muốn đứng dậy. Địch Tú chưởng thêm lực, lại áp chế tuấn mã. Tuấn mã giãy dụa một phen, làm bụi đất bay lên. Hồi lâu sau, nó rốt cục quên chống cự, nằm trên mặt đất, ồ ồ thở dốc.

Địch Tú dời bàn tay, cúi đầu mắng một câu: “Súc sinh, hiền lành chút đi.”

Hắn đứng dậy, chợt thấy cánh tay phải mình đau đớn không chịu nổi. Hắn lúc này mới ý thức được, thương thế của mình còn chưa khỏi hẳn, mới vừa rồi thật sự rất lỗ mãng.

Úy Trì Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại, chạy tới bên cạnh hắn, đưa tay đỡ hắn, ân cần hỏi: “Ngươi có khỏe không?”

Địch Tú liếc nhìn nàng một cái, khẽ nhíu mày, một bên phủi đi bụi đất trên tóc mình, một bên bất mãn nói: “Ta không tức giận.”

Úy Trì Minh Nguyệt cả kinh, nháy mắt không biết nói gì.

Cách đó không xa, Nam Lăng Vương chậm rãi buông trường cung trong tay xuống, lại tinh tế đánh giá Địch Tú một phen, cười gật gật đầu.