Thủy Tú Sơn Minh

Chương 12




Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

“Ngươi không phải còn giận chứ?!”

Địch Tú đôi mày khẽ động, nhìn nàng một cái, vẫn không thèm đáp lời.

Úy Trì Minh Nguyệt chỉ vào hắn, cả giận nói: “Ta cũng không có làm chuyện thập ác bất xá (mười tội ác không thể dung tha, ý nói về tội ác tày trời), ngươi đừng quá phận!”

Địch Tú nghe được lời này, nhíu mày mở miệng: “Ngươi gạt ta.”

Úy Trì Minh Nguyệt ngây ngẩn cả người, thật lâu không nói được gì. Nàng suy tư hồi lâu, khí thế không đủ mà phản bác: “Lừa ngươi thì sao chứ!”

Địch Tú nhìn nàng, trong ánh mắt ngập tràn đau đớn. Hắn tránh đi tầm mắt của nàng, cúi đầu nói: “Ta thích ngươi, là thật……”

Thanh âm hắn phiền muộn ai uyển, giống như thở dài.

Úy Trì Minh Nguyệt tiếng lòng khẽ động, cảm giác đau đớn mơ hồ. Chỉ là một câu không đầu không đuôi này, lại quấy nhiễu nàng đến bây giờ. Nàng hoài nghi, ngở vực, thử, lại đem toàn bộ tâm thần đặt trên người hắn. Tới hiện tại, nàng không có cách nào không tin.

Nếu hắn chưa từng nói dối, nàng làm sao có thể lừa hắn. Chuyện tình cảm, không thể vui đùa. Suy bụng ta ra bụng người, nàng nói ra miệng những lời này, nhất định rất tổn thương người.

Nàng do dự trong chốc lát, nhẹ giọng mở miệng, chân thành nói: “Đó không……”

Nàng còn chưa nói xong, đã bị Địch Tú cắt ngang. Hắn cau mày, nói: “Không cần giải thích!”

Úy Trì Minh Nguyệt nhất thời kinh ngạc, khi đã khôi phục lại, giận không thể át, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào a!”

Địch Tú hốc mắt ửng đỏ, hình như giận lại như oán, chỉ nhắc lại: “Không cần giải thích.”

Úy Trì Minh Nguyệt vừa định phát tác, lại bỗng nhiên hiểu được cái gì.

Nếu giải thích, chính là thừa nhận nàng lừa hắn. Nhưng mà, hắn không phải đã sớm biết nàng lừa hắn hay sao? Nói cách khác, hắn để ý không phải nàng lừa hắn, mà là nàng không thích hắn? Trong đầu của nàng một mảnh hỗn loạn, cũng không biết rốt cuộc nên làm thế nào cho phải, trong lòng càng thêm phiền muộn. Biết sớm như vậy, nàng sẽ không đáp ứng Mai Tử Thất đi thử hắn. Bị khinh bạc cũng coi như rồi, nhưng bây giờ trước tình huống này, nên làm thế nào mới tốt đây.

Nàng sớm đã không còn tâm trang chú ý đến tình cảnh của mình, những nghi vấn vừa rồi cũng ném ra sau đầu, tất cả mọi suy nghĩ đều tập trung ở trên người hắn, quấn quanh rối rắm.

Lúc này, tuyết nặng hạt dần, càng thêm rét lạnh. Bông tuyết lọt vào cổ của nàng, làm cho nàng rùng mình một cái. Nàng co thân mình, một mặt thổi hơi ấm vào tay mình, một mặt nhìn Địch Tú.

Hắn vốn có thương tích trong người, mới vừa rồi bị tập kích, một phen tranh đấu, miệng vết thương của hắn đã vỡ ra. Dưới ánh lửa, có thể thấy rõ quần áo nơi cánh tay phải cùng chân trái của hắn lộ ra vết máu. Vết thương mặc dù đã băng bó sơ sài, nhưng rõ ràng cũng không có chuyển biến tốt. Hắn lại tựa hồ như toàn tâm toàn ý đặt vào việc rối rắm đêm qua, cũng không đem đau đớn da thịt này để ở trong lòng.

Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chăn lông cáo trắng trên người, nhíu mày suy tư một lát, mở miệng nói: “Ngươi lại đây.”

Hắn mắt điếc tai ngơ, không hề hành động.

Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày nói: “Ngươi không chịu tới phải không? Được! Ta đi qua!” Nàng nói xong liền đứng dậy, nhưng vừa động, đau đớn ở mắt cá chân trái trong nháy mắt lại ập đến, làm cho nàng nhịn không được rên rỉ một tiếng.

Địch Tú thấy thế, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, ân cần nói: “Đừng nhúc nhích.”

Úy Trì Minh Nguyệt ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong lòng mừng thầm. Nàng xê dịch qua bên cạnh, vỗ vỗ mặt đất, nói: “Ngồi xuống.”

Địch Tú nhíu mày, có chút khó xử, nhưng vẫn ngồi xuống.

Úy Trì Minh Nguyệt vừa lòng cười cười, lấy chăn lông trên người mình, giơ tay lên, thay hắn phủ thêm.

Địch Tú cả kinh, vừa muốn hành động, lại nghe Úy Trì Minh Nguyệt ra lệnh: “Không cho phép nhúc nhích!”

Địch Tú đành phải bất động, có chút bất mãn nhìn nơi khác.

Hai má Úy Trì Minh Nguyệt đã ửng hồng, ánh mắt hơi lấp lánh. Nàng hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, nhẹ nhàng ôm thắt lưng hắn, tiến sát vào trong lòng hắn.

Bất mãn của Địch Tú tan rã trong sự kinh ngạc. Hắn hạ mắt, nhìn Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng, có chút luống cuống.

“Chỉ có một cái chăn ……” Úy Trì Minh Nguyệt chui đầu vào ngực hắn, nhẹ giọng giải thích.

Địch Tú lặng im một lát, cuối cùng bật cười. Hắn đưa tay, kéo chặt chăn lông, đem nàng khóa lại trong lòng mình. Hắn mang theo ý cười mở miệng, nói: “Tiểu Tứ thật ấm áp.”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, nhíu mày ngẩng đầu, sẵng giọng: “Không được gọi ta là tiểu Tứ!”

Hắn nghe xong, cười gọi một tiếng: “Minh Nguyệt.”

Tâm của nàng bởi vì tiếng gọi này mà đập nhanh hơn, máu toàn thân nóng lên. Lời nói của hắn quá mức ôn nhu, tựa hồ có thể làm người ta tan ra. Trong lòng ngũ vị trần tạp (cảm xúc lẫn lộn), dường như vừa ngọt ngọt lại có chút khổ sở. Nàng mặc dù không giải thích được cảm giác kia, nhưng lại e lệ không chịu nổi. Nàng vùi đầu, nhắm mắt lại, không hề mở miệng.

Trong trầm mặc, chỉ có tiếng hô hấp cùng tim đập là vô cùng rõ ràng. Trời đất, dường như chỉ có hai người tồn tại……

Đúng lúc này, bỗng nhiên Địch Tú đẩy nàng ra, đánh ra một chưởng, dập tắt đống lửa.

Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc không thôi, đã thấy trong khoảnh khắc ánh lửa bị dập, xung quanh xuất hiện hơn mười cây đuốc, tiếng bước chân từ xa đến gần. Nàng không biết người tới là địch là bạn, lại thấy Địch Tú như thế, không khỏi cũng khẩn trương lên.

Lúc này, chỉ nghe một giọng nữ mềm mại vang lên, kinh hỉ kêu: “Minh Nguyệt! Địch tổng quản! Cuối cùng cũng tìm được các người!”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe được giọng nói này, vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy, một nữ tử trẻ tuổi dẫn một đám người hầu vội vàng đến. Nàng mặc áo choàng màu đỏ tươi, dưới ánh đuốc càng diễm lệ hơn. Mà người này, chính là người rời trang dưỡng bệnh Úy Trì sơn trang nhị tiểu thư, Úy Trì Thái Ngọc.

“Nhị tỷ.” Úy Trì Minh Nguyệt gọi một tiếng, có chút cao hứng.

Úy Trì Thái Ngọc thở hào hển, trong ý cười tràn đầy vui mừng kích động, “Nghe nói các người bị tập kích, ta lo lắng gần chết. May mắn các người không có việc gì!”

Trong lúc nàng nói chuyện, vẫn bước về phía trước. Nhưng mà, Địch Tú lại đứng dậy, chắn trước mặt Úy Trì Minh Nguyệt, lạnh lùng nhìn Úy Trì Thái Ngọc.

Úy Trì Thái Ngọc dừng bước, khiếp sợ nói: “Địch tổng quản, ngươi đừng như vậy, ta là Thái Ngọc a……” Nàng đánh giá Địch Tú một phen, nói, “Ngươi bị thương nặng lắm, để ta xem xem.”

Úy Trì Thái Ngọc vừa định tới gần, Địch Tú lại đánh một chưởng về phía nàng.

Úy Trì Thái Ngọc bước nhẹ nhàng, tránh đi công kích, vô cùng khẩn trương nói: “Địch tổng quản, ngươi làm gì thế? Ta là đến giúp các người nha!” Khi nàng nói chuyện, lại nhìn về phía Úy Trì Minh Nguyệt, “Minh Nguyệt, muội khuyên hắn vài câu đi!”

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn Địch Tú hành động như vậy, dần dần hiểu được một ít.

Tập kích bọn họ, là người Úy Trì sơn trang…… Chẳng lẽ, là nhị tỷ gây nên?

Ý nghĩ này, làm cho Úy Trì Minh Nguyệt lạnh cả sống lưng. Nàng mở miệng, hỏi: “Nhị tỷ, có phải tỷ phái người tập kích chúng ta hay không?”

Úy Trì Thái Ngọc cực kỳ sợ hãi, “Minh Nguyệt, sao muội lại nghĩ vậy chứ? Ta là nhị tỷ của muội mà……” Nàng nói xong, mặt đượm vẻ đau khổ, “Ta biết, muội nhất định là nhận ra thích khách…… bọn họ là người của Úy Trì sơn trang.” Nàng do dự vạn phần, nhưng cuối cùng đã lấy hết dũng khí, nói: “Kỳ thật, phái người tập kích các người, là đại ca……”

“Đại ca?” Úy Trì Minh Nguyệt kinh hãi không thôi.

“Phải……” Úy Trì Thái Ngọc nhìn Địch Tú một cái, “Đại ca vẫn đối với Địch tổng quản ghi hận trong lòng, vốn là muốn mượn việc thẩm vấn ‘Trấn hồ’, quan báo tư thù (mượn việc công để trả thù riêng). Không nghĩ tới, Minh Nguyệt muội lại cứu Địch tổng quản, còn dẫn người rời khỏi Úy Trì sơn trang. Hắn dưới tình thế cấp bách, mới làm ra chuyện vọng động như vậy. Minh Nguyệt, muội đừng sợ, muội theo ta hồi trang, chúng ta báo cáo với phụ thân, xin phụ thân chủ trì công đạo.”

Những lời này nói ra cũng rát hợp lý. Ngày đó Địch Tú gặp chuyện không may, người cùng hắn kết thù kết oán đều đi thăm hỏi trước, chờ thời cơ trả thù, duy chỉ có nhị tỷ không có trong đó. Đại ca cùng Địch Tú kết thù kết oán, sợ là xác thực. Hơn nữa, lúc trước đại ca cùng tam tỷ nói với nàng những lời đó, không phải là muốn nàng bỏ rơi Địch Tú sao?

Nhưng mà, nếu là nhằm vào Địch Tú, vì sao lại dùng hỏa dược? Rõ ràng là ngay cả nàng cũng không buông tha nha……

Nàng nghĩ đến đây, lại sinh ra sợ hãi. Nàng vốn không hiểu nhiều về các huynh tỷ, nay càng trở nên xa lạ. Úy Trì sơn trang, rốt cuộc là nơi như thế nào a…… Mà Úy Trì Thái Ngọc trước mắt, có phải có thể tin tưởng hay không.

Úy Trì Thái Ngọc thấy Úy Trì Minh Nguyệt trầm mặc không nói, lại nói: “Hảo muội muội, mau cùng ta đi thôi, nếu để người của đại ca tìm được các người sẽ không tốt lắm đâu!” Nàng nói xong, lại muốn tiến lên, lại bị Địch Tú bức lui. Nàng mơ hồ có tức giận, lại giấu trong vẻ lo lắng.

Úy Trì Minh Nguyệt suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Nhị tỷ, làm sao tỷ biết ta mang theo Địch Tú rời khỏi Úy Trì sơn trang ?”

Úy Trì Thái Ngọc đáp: “Ta là nhận được tin tức mới biết được. Khi biết các người gặp chuyện không may, ta lập tức chạy tới……”

Úy Trì Minh Nguyệt cắt ngang lời nàng, trầm giọng nói: “Nhị tỷ dưỡng bệnh ở biệt quán, cách Úy Trì sơn trang đến hai ngày đường.”

Úy Trì Thái Ngọc nghe được câu này, hơi hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười.

“Minh Nguyệt a, muội thật khờ……” Úy Trì Thái Ngọc thờ dài một tiếng, tiếp đó cao giọng phân phó thủ hạ,“ Bắt bọn họ cho ta!”

Đám người hầu nghe vậy, liền lấy binh khí tấn công lên.

Địch Tú một tay ôm lấy Úy Trì Minh Nguyệt, nhún người nhảy, đứng trên đống nham thạch.

Đám người đuổi theo lên, vừa đi đến trước đống loạn thạch, lại cảm giác dưới chân trầm xuống. Nơi này, có một cái hố sâu, trong hố đầy những nhánh cây vuốt nhọn. Không ít người bất ngờ không kịp phòng bị, lọt vào trong hố, bị nhánh cây đâm bị thương.

Địch Tú thấy thế, không chút hàm hồ, nhấc chân đá mấy khối nham thạch rơi xuống. Mọi người cuống quít trốn tránh, thế công chậm lại.

Địch Tú nhân cơ hội này, ôm Úy Trì Minh Nguyệt nhảy lên, vượt qua vòng vây của đám người. Hắn đang muốn tìm đường rời đi, một đạo hồng ảnh nhẹ nhàng vụt qua, chắn trước mặt hắn.

Ngoài dự đoán mọi người, người chắn đường hắn, là Úy Trì Thái Ngọc.

Địch Tú lui từng bước, cau mày.

Úy Trì Thái Ngọc nở nụ cười, khen ngợi: “Thật không hổ là ‘Địch tổng quản’.” Nàng cười, nhìn nhìn đám thuộc hạ bị thương kia, “Xe ngựa bị tập kích, che chở Minh Nguyệt bình yên thoát thân không nói. Vì dụ đám thích khách bỏ đi, đem người kéo xe ngựa đi tới hướng khác. Lấy những thứ cần thiết, tìm nơi ẩn nấp, trải qua nhiều phen vòng vèo, tránh được người truy lùng. Biết quả bất địch chúng (sức yếu thế cô không chống được nhiều người), liền thiết kế cạm bẫy, chuẩn bị đường lui yên ổn…… Nếu không phải ta đích thận nghiệm chứng, thật đúng là không thể tin ngươi ngốc.”

Úy Trì Thái Ngọc dứt lời, lại lắc lắc đầu, thở dài: “Chỉ tiếc, hôm nay ngươi có thêm một gánh nặng a.”

Người nàng nói, đương nhiên là Úy Trì Minh Nguyệt.

Úy Trì Minh Nguyệt nghe được những lời này, tâm tình phức tạp vô cùng. Nàng ngước mắt, nhìn Địch Tú. Thần sắc của hắn mang theo chút khẩn trương, lại có phần sợ hãi.

“Nếu không phải chiều chuộng tứ muội ta, ngươi không cần nhóm lửa. Nếu không nhờ đống lửa kia, ta căn bản không có khả năng tìm thấy các ngươi. Mà nay, nếu không phải tứ muội ta nhìn thấu ta nói dối, ta cũng không cần dùng biện pháp cứng rắn……” Úy Trì Thái Ngọc cười nói, “Địch tổng quản, ngươi và ta có hôn ước, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Giết tứ muội ta, theo phe ta, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.”

Úy Trì Minh Nguyệt đã không có biện pháp suy nghĩ nữa. Nhị tỷ dịu dàng lương thiện kia, không ngờ lại muốn giết nàng?

Lúc này, Địch Tú ôm cánh tay của nàng càng chặt thêm, thanh âm kiên định lạnh lùng: “Mơ tưởng.”