Thuỵ Thuỵ Bình An

Chương 1




Tóc dài tung bay, áo bào trắng trên người bay bay, bả vai vác một cây chổi uy vũ... Quả nhiên là phong độ văn nhã tiêu sái dị thường.

Thụy Thụy vác một cây chổi vừa chạy vừa nhảy đi trên đường lớn, tâm trạng không ngừng dâng lên niềm vui sướng. Nàng xem như có thể trốn đi suôn sẻ.

Cũng không phải nàng chung tình với cây chổi, mà thật sự có chuyện khó nói.

Tất cả đệ tử tu hành ở Nga Sơn, đều lập chí trảm yêu trừ ma, mỗi người đều có thể có một pháp bảo để bay trên không. Đại đa số đệ tử trong ngày thụ phong đều mang theo bảo kiếm yêu quý, sau này có thể ngự kiếm mà bay, ngày đó Thụy Thụy dậy trễ, phát hiện kiếm của nàng bị trộm, chờ khi nàng đuổi tới lễ thụ phong thì đã gần đến kết thúc, luống cuống tay chân nàng tùy tiện cầm lấy một vật để tiếp nhận lễ phong.

Nào ngờ đó là một cây chổi...

Cây chổi này đã bị nàng chà rửa qua trăm ngàn lần, xông hương qua vạn lần, cũng dán lên ngọc trụy, gia tăng cấp bậc, trở thành một câu chổi nổi tiếng của Nga Sơn.

Thụy Thụy cưỡi lên cây chổi, tay giơ lên, "Khởi!"

Cây chổi tuân lệnh, ‘vèo’ một cái bay lên, một cây chổi danh tiếng thời đại của Nga Sơn bay lên trời.

Trong đám mây trôi nhẹ nhàng truyền đến tiếng kêu hưng phần, "Đại sư huynh ta tới đây!"

Thụy Thụy họ Tiếu, ngay cả chính nàng cũng không biết nàng từ trong tảng đá nào chui ra, được sư phụ cùng các trưởng lão nhặt về. Nàng là một đệ tử vinh quang của Nga Sơn, mà Nga Sơn là đệ nhất môn phái trảm yêu trừ ma vang danh trên giang hồ.

Nói đến Nga Sơn, người đời nhất định sẽ giơ một ngón tay cái lên, nhưng mấy chuyện này hình như không có quan hệ gì với nàng... Nàng không cần luyện công, không cần tu hành, không cần dậy sớm, không cần tuân thủ giới luật... Nói ngắn gọn, nàng là một phá gia chi tử được ngầm đồng ý (thừa nhận ngầm) của môn phái Nga Sơn đứng đắn lẫm liệt. Cái gọi là ngầm đồng ý, tức là chưởng môn và các trưởng lão cùng ngầm đồng ý cho hành vi gây họa của nàng, bọn họ chỉ dùng nước mắt già cả giàn dụa nói với nàng: "Chỉ cần con cảm thấy vui vẻ, tất cả đều không đáng ngại."

Lắng nghe kỹ, quả thực cảm động lòng người!

Cho nên trong đám đệ tử Nga Sơn lưu truyền rộng rãi một lời đồn: Thụy Thụy là con trai riêng của trưởng môn.

Đúng vậy, nàng là nam nhân, thuần khiết, mười sáu tuổi, chưa trưởng thành làm nam nhân chân chính.

Chỉ là, nàng có tất cả ưu đãi, ngoại trừ việc không thể xuống núi. Mặc dù các sư huynh vô cùng giận dỗi với nàng, nhưng không đố kỵ, bởi vì bọn họ đều có thể xuống núi.

Do đó Thụy Thụy từng dùng đậu hủ tự sát, dùng nước muối làm thuốc độc tự sát, cột lấy cây mây mà nhảy xuống vực... Tất cả tựa hồ cũng không có thể làm xoay chuyển tâm ý của chưởng môn nhân và các trưởng lão: chỉ cần nàng không xuống núi, nàng ở Nga Sơn muốn làm gì thì làm.

Sau khi trải qua bảy lần bảy bốn mươi chín ngày lặp đi lặp lại, đôi mắt đen tuyền của Thụy Thụy được điểm hai giọt nước suối nơi khóe mắt, nước mắt giàn dụa, lại dùng ngón tay dính chu sa xót xa viết huyết thư trên bức tường đá ở sau núi: "Nam nhi chí ở tứ phương, một đời anh hào bị chôn vùi rồi!"

"Thụy Thụy..."

Giọng nói nhu hòa làm cho những phẫn uất của Thụy Thụy đều trở nên nhẹ nhàng, lau khô khóe mắt và ngón tay một cách cực nhanh, "Đại sư huynh."

Nói đến trên Nga Sơn ai là người thân thiết với nàng nhất, vậy không phải đại sư huynh thì còn ai nữa. Năm tuổi nàng lên núi, từ đó đại sư huynh Trang Thanh Thần mười tuổi bắt đầu chăm sóc nàng. Nàng tắm rửa, hắn trông chừng; nàng ngủ, hắn gác đêm; nàng phá hoại, hắn khắc phục hậu quả; thậm chí bắt đầu từ hai năm trước đây mỗi tháng nàng đều mắc bệnh kỳ quái một lần, cũng là đại sư huynh chăm sóc nàng, nấu thuốc giúp nàng vượt qua nguy hiểm một cách an toàn...

Đại sư huynh là đại đệ tử cấp cao nhất của Nga Sơn, tuổi trẻ thanh tú rạng ngời có phần được coi trọng, cũng đồng thời là người bảo vệ của nàng.

"Đại sư huynh, đến bao giờ đệ mới có thể xuống núi?" Cả người sắp ngột ngạt chết rồi .

Trang Thanh Thần nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, cười, "Cố gắng nhẫn nhịn đi."

Thụy Thụy cúi đầu nghịch móng tay mình, "Mỗi lần đều là những lời này, đệ cũng đợi rất nhiều năm rồi."

Trang Thanh Thần không nói gì, nhìn chăm chú vào nàng, đó là một ánh mắt phức tạp mang theo sự thương cảm và không nỡ, xen lẫn tự trách. Ờ ~ làm cho Thụy Thụy mê muội đắm chìm trong ánh mắt ấy.

Ngày hôm sau, đại sư huynh đã xuống núi thực hiện nhiệm vụ, Thụy Thụy ôm thân cây giương mắt đưa tiễn hắn rời đi, nước mắt như mưa rơi khắp Nga Sơn, chỉ vẫy vẫy một chiếc khăn tay nhỏ .

Nàng muốn xuống núi, nàng muốn đi tìm đại sư huynh!

Cho nên nàng thừa dịp sáng sớm nông dân đưa rau dưa tới, nấp ở trong xe lừa của nông dân mà trốn xuống Nga Sơn. Sau một trận gà bay chó sủa ở Nga Sơn, ngay cả chưởng môn nhân cùng trưởng lão đều tự mình xuống núi tìm kiếm nàng.

Đương nhiên mấy chuyện đó Thụy Thụy cũng không biết, nàng chỉ biết là nàng rất nhanh có thể gặp lại đại sư huynh, đại sư huynh, đại sư huynh, đại sư huynh...

Cưỡi trên chổi Thụy Thụy sờ cằm, nghĩ đến đại sư huynh tâm trạng nhộn nhạo, không tập trung cưỡi chổi, cả người lẫn chỗi từ trên trời rơi xuống. Nàng vốn là kẻ tu hành gà mờ, rơi xuống cũng là chuyện tất nhiên.

Tốc độ rơi xuống có thể so bằng tốc độ của gió, bên tai tiếng vù vù thật lớn, mặt của Thụy Thụy bị ép bóp thành nhiều mặt quỷ, chưa tới một lát, nàng đã thấy được ngọn núi trên mặt đất.

"A a a!" Nàng muốn được treo giữ lại.

Nhắm mắt lại, Thụy Thụy nhếch miệng nghiêng đầu làm ra biểu hiện của người sắp chết. Đại sư huynh của nàng a...

‘Oành’ một tiếng, tất cả đều xong rồi... Sau đó, ục ục ục, nàng nghe được có âm thanh gì đó đang sôi trào, một luồng nhiệt tiến vào thân thể của nàng, chảy thành dòng ra xung quanh, dần dần cuồn cuộn nóng lên, càng ngày càng nóng.

Nàng thế nhưng còn có cảm giác? Thụy Thụy mở mạnh một con mắt, nhìn thấy mình rơi xuống một cái hồ, trên mặt hồ có khói trắng lượn lờ có phần giống như tiên cảnh.

Như thế thật kỳ lạ, nàng vào chốn tiên giới? Đổi mở con mắt còn lại, Thụy Thụy sợ tới mức chỉ có thể duy trì biểu hiện mở một con mắt.

Trước mắt là một nam nhân, thân người nam nhân đó vẫn đang ẩm ướt, nam nhân kia liếc nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nàng, "Mở mắt ra."

Biểu hiện trên nét mặt thả lỏng một chút, rốt cục Thụy Thụy nghe lời khôi phục vẻ mặt bình thường.

Giọng nói lạnh lùng mang chút mệnh lệnh truyền vào trong lỗ tai nàng, "Còn không chịu xuống?"

Cúi đầu, Thụy Thụy phát hiện mình đang cưỡi trên người nam nhân này, ngẩng đầu, nhếch miệng. Lúc ở trên núi ngoại trừ các sư huynh ra nàng chưa bao giờ gặp những người khác, chẳng lẽ nam nhân dưới núi đều có dáng vẻ đẹp như vậy sao? Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người ngoài, có một chút hưng phấn, "Ngươi là người ôi chao..."

Đối mặt với lời nói nhảm của nàng, bên trong con ngươi của nam nhân kia trong chớp mắt hiện lên sát ý không kiên nhẫn, lại thản nhiên nở nụ cười, tuấn mỹ mang một tia tà khí, "Phải không?" Trong giây lát nắm lấy vạt áo cổ sau của nàng, dễ dàng nâng cao nàng lên, Thụy Thụy hoa chân múa tay vui sướng ê a a muốn níu lấy hắn cũng chưa kịp, sau đó nam nhân không lưu tình chút nào mà buông tay.

"Oành!" Toàn bộ thân người nàng rơi vào trong nước.

Thụy Thụy ướt nhem toàn thân hiên ngang lẫm liệt từ trong nước đi ra, ngơ ngác nhìn trái nhìn phải xác định phương hướng, cực kỳ hứng thú bò lên trên bờ, nhảy đến trước mặt nam nhân kia. Ồ, nam nhân này rất cao, Thụy Thụy kiễng chân khoa tay múa chân một chút, người nọ cao hơn nàng không chỉ một cái đầu.

"Cám ơn ngươi!" Không có của hắn thì lúc nãy khi nàng ngã từ trên trời xuống đã sớm chết rồi.

Nam nhân kia không để ý tới nàng, chuyên chú nhìn tay của chính mình, lòng bàn tay mở ra nắm vào, nắm vào rồi mở ra, biểu hiện nét mặt có chút kinh ngạc.

Thụy Thụy đương nhiên không biết người này đang cảm thấy công lực của hắn bị tiêu biến, nàng chỉ cho rằng hắn đang bị điên, nhưng mà lần đầu tiên nàng xuống núi liền tình cờ gặp nam nhân này, hắn còn cứu nàng, nàng nhất thời cảm thấy cùng hắn rất gần gũi, vỗ vào ngực của hắn, cảm giác rất cứng rắn, rắn chắc lạ thường, Thụy Thụy lôi kéo làm quen, cũng vỗ mạnh ngực, "Wa! lão huynh, ngươi thực rắn chắc đó, nhưng mà nơi này của ta còn rắn chắc hơn ngươi, không tin ngươi sờ thử đi."

Lời này là làm cho người ta hộc máu, nếu như đại sư huynh Trang Thanh Thần có mặt ở đây hắn nhất định giận đến mức muốn nhảy hồ tự sát. Nam nhân này cũng rất bình tĩnh, tầm mắt dời qua, con ngươi đen nheo lại đánh giá Thụy Thụy.

Làn da non mịn tựa hồ có thể hấp dẫn ngón tay người ta muốn dừng lại, vòng eo còn nhỏ nhắn còn nhẹ nhàng hơn so với yêu nữ thướt tha, lông mày liễu rũ, cánh môi mềm mại, gương mặt ngây thơ trắn nõn, dưới y phục ướt đẫm là một thân thể mê người... Nếu hắn không nhìn ra nàng là nữ nhân, vậy hắn sống uổng phí mấy vạn năm rồi.

Nếu nàng đang giả vờ ngớ ngẩn, vậy chơi đùa với nàng cũng chẳng sao, hắn cũng không phải ăn chay. Môi nhếch lên, lúc này nam nhân đưa tay tới trước ngực của Thụy Thụy, mà Thụy Thụy không có một chút ý lùi bước mà lại có biểu hiện thản nhiên, nam nhân giật mình, đưa tay phủ lên.

Không mềm, hẳn là có đồ quấn ngực, nam nhân đưa tay buông ra, Thụy Thụy xăn tay áo lộ ra cánh tay nhỏ nhắn, cơ bắp thẳng đuột, khoe khoang, "Xem đi, đại gia ta rất cường tráng !"

Khoảng gian mày của nam nhân hơi cau lại, cảm thấy bản thân mình đại khái đã gặp được một con người thần trí không tỉnh táo, có lẽ thần trí ngu ngốc thì đúng hơn. Tầm mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dời đi, không mất bao lâu lại nghe một tiếng kêu rên bi thảm, nam nhân xoay người lại, thấy tiểu nữ nhân kia đang cầm một cây chổi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

"Bảo nhi ơi, làm sao mà ngươi lại bị nát như vậy?" Đau lòng muốn chết a.

Cây chổi nổi tiếng từ trên trời rơi xuống đã tan nát, Thụy Thụy không có khả năng điều khiển đồ vật bay, cũng không đuổi kịp hành trình của đại sư huynh, thật sự là bi kịch lớn của nhân gian, làm cho người ta khóc đến đứt ruột. Khóc cũng không phải tội, nhưng mà là gào khan...

Tiếng khóc này thực chói tai, hơn nữa còn là vì một cây chổi, nam nhân kia chậm rãi đi thong thả từng bước, lòng bàn tay quay trở lại tư thế nắm mở như hồi nãy, ánh mắt chiếu về hướng Thụy Thụy, trong con ngươi đen hiện lên một chút dò xét, "Có muốn khiến cho bảo vật của nàng hoàn hảo như lúc ban đầu?"

Thụy Thụy đang há miệng to thì ‘vèo’ một cái ngậm miệng lại, "Ngươi có biện pháp?"

Nam nhân gật đầu, "Nhìn dáng vẻ của nàng chắc hắn không phải người thường, nói vậy là có biết một ít pháp thuật, ta có thể dạy cho nàng."

Thụy Thụy tự hào tuyên bố: "Đó là đương nhiên, đại gia ta là đệ tử của Nga Sơn."

"Thì ra là đệ tử Nga Sơn." Nam nhân khoanh tay đứng, bên môi bật ra giọng điệu mỉa mai mang theo ý cười. Nghĩ rằng đám Nga Sơn đần độn kia thu nhận một đồ đệ ngốc, tư chất lại vô cùng bình thường như vậy, mà chẳng có ai phát hiện ra nàng là nữ nhân?

Thụy Thụy vác cây chổi đi qua ném cho hắn, nam nhân chán ghét mà vỗ đầu nàng, "Ta dạy cho nàng vài câu khẩu quyết, nàng dùng thử xem."

Mắt Thụy Thụy sáng như sao, gật đầu: "Ừ ừ ~~ "

Vài tiếng này dẫn theo điệu "Ừ ừ" có chút ái muội, nhưng mà vẻ mặt của nàng vô tội thuần khiết đến cực điểm, nam nhân lại dời tầm mắt, niệm ra khẩu quyết.

Thụy Thụy dựa theo khẩu quyết mà hắn niệm, nào ngờ cây chổi tan tành lại có thể phục hồi lại như trước, nàng lập tức mừng rỡ.

Nam nhân nhìn thấy Thụy Thụy nhảy đông nhảy tây trước mặt, trong lòng còn ôm cây chổi, vẻ mặt bất định.

Quả nhiên, hắn không cảm giác được nội lực tồn tại trong bản thân, mới vừa rồi khi nàng rơi xuống trên người hắn, công lực của hắn đã chuyển vào cơ thể của nàng. Hắn cho nàng khẩu quyết đó là để thử, bởi vì chỉ có nội lực của hắn mới có thể khởi động được khẩu quyết đó.

Công lực suốt tám vạn năm.

Công lực tám vạn năm của yêu thú Thốc Ly hắn hoàn toàn ở trên người nữ nhân vụng về này.

Hắn phải thu hồi lại.

Thụy Thụy đang đứng một chỗ khoe khoang, bỗng nhiên cảm giác nam nhân bổ nhào về hướng nàng, trực tiếp nhào vào nàng, tiếp theo lấp kín miệng nàng, y phục ướt đẫm của nàng cũng bị lột mở.

"Ô ô ô ~~" Thụy Thụy nói không nên lời, choáng váng mềm nhũng một trận, không rõ vì sao hắn bỗng nhiên phát cuồng cắn miệng của nàng, cảm giác này thật kỳ quái lạ thường.

Ngược lại nam nhân nhìn thấy nàng mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội mờ mịt, vừa không phản kháng cũng không hưởng thụ, hắn cũng giật mình. Đây không phải là phản ứng nên có của nữ nhân...

Thụy Thụy không ngừng lau miệng, hoàn toàn không biết nụ hôn của mình đã bị cướp đi, nàng không hề có khái niệm đối với cái đó, dù sao đại sư huynh cũng từng hôn nàng, nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, "Như thế nào mà ta cảm thấy ngươi rất quen mặt, chúng ta có phải đã từng gặp qua trước đây?" Lại suy nghĩ tìm manh mối, lẩm bẩm: "Không có khả năng a, năm tuổi ta đã lên Nga Sơn, cho tới bây giờ chưa từng xuống núi nha."

Không đi để ý tới những lời nói nhăn nói cuội của nàng, nam nhân bình tĩnh tự nhiên lau khóe môi, sau đó khẽ nhếch môi, vừa định giữ lấy nàng, nuốt nàng vào trong bụng, Thụy Thụy đã chui ra khỏi khuỷu tay của hắn, "Đói quá, đi tìm cái gì đó để ăn đi."

Nam nhân đang cân nhắc nàng đến cùng là ngốc thật hay là đang giả ngốc, dù sao hắn chưa bao giờ gặp qua người như vậy, trong con ngươi đen lóe ra hào quang, "Tiểu huynh đệ, không biết bây giờ ngươi đang đi đâu?"

Thụy Thụy nhớ tới đại sư huynh, dáng vẻ ngượng ngùng, "Ta muốn đi tìm đại sư huynh ta."

Khóe miệng nam nhân nhẹ nhàng kéo căng, "Đã có duyên, không bằng cùng nhau lên đường, làm bạn với nhau."

Thụy Thụy suy nghĩ, cũng đúng, trên đường nhàm chán, có người bầu bạn mới thú vị, "Được được, ta gọi là Tiếu Thụy Thụy, ngươi tên gì?"

Nam nhân mỉm cười, "Thốc Ly."

Bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, Thụy Thụy nghênh ngang dẫn đường ở phía trước, "Đi." Kỳ thật căn bản nàng không biết đường đi.

Nam nhân khoanh tay đuổi kịp, rất hàm xúc ý tứ nói nhỏ, "Thụy Thụy? Chỉ mong nàng tuế tuế vô dạng, thụy thụy bình an (lớn lên không bệnh tật, giấc ngủ an ổn)."

Thụy Thụy đương nhiên không biết, nàng vừa ra khỏi Nga Sơn liền đưa dê vào miệng cọp, nàng còn vác chổi cực kỳ mừng rỡ...

……

Gió mát nhè nhẹ thổi, sương chiều chầm chậm buông, lúc ánh tà dương ngã về tây, trên đường có vài bóng người màu trắng, trang phục không nhiễm chút bụi trần, thanh nhã trong lành trong ánh sáng màu phấn vàng.

"Đại sư huynh, vừa bắt được bồ câu đưa tin của chưởng môn, nói tiểu sư đệ mất tích rồi." Thanh Tín đưa lên một phong thư.

"Thụy Thụy?" Thần sắc Trang Thanh Thần ngưng trệ, mở lá thư ra.

"Thanh Thần, Thụy Thụy biến mất hai ngày sau khi con rời khỏi, chắc là đi tìm con, sư phụ cùng các sư thúc đã đi tìm nàng, con cần phải lưu ý hành tung của nàng, nhất thiết không thể để xảy ra sai lầm gì. Sư phụ gửi."

Hàng lông mi thật dài đậm dừng lại, rồi sau đó nâng lên, khuôn mặt tuấn lãng bình tĩnh nhìn các sư đệ chứng minh cho cái gọi là phong độ của đại sư huynh, ai cũng không biết trong lòng hắn kì thực đã ào ào vũ bão.

Cho đi? Giữ lại? Cái nào đúng, cái nào sai?

Vẻ mặt Thanh Tín đầy chính khí, "Đại sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?"

Trang Thanh Thần gấp lá thư lại, trả lời cực nhanh, "Làm chính sự trước."

"Được."

Một hàng ba người tạm thời tìm một khách điếm ngủ lại, Trang Thanh Thần quay đầu nhìn tịch dương, tầm mắt nhìn xa xa, trong lòng suy nghĩ:

Thụy Thụy, muội đã rời khỏi Nga Sơn, vậy thì vĩnh viễn đừng trở về nữa.

§§§

Bóng đêm yên tĩnh bao phủ xuống như dãy tơ lụa, bốn phía tối như mực, ngẫu nhiên xen lẫn một vài tiếng cầm thú gầm rống chói tai.

Một người bóng người cao lớn chậm rãi bước về phía trước, có lúc không kiên nhẫn bỏ lại người phía sau, phía sau hắn còn có một cái đầu lúc thụt lúc ló, ánh mắt lấp lánh như sao quan sát xung quanh một cách cảnh giác.

"Có quỷ hay không?" Gió lạnh từng trận thổi tới.

Bên trong bạc môi tràn ra một tiếng cười nhạo, Thốc Ly cúi đầu liếc nàng, "Nàng không phải đệ tử Nga Sơn sao? Nàng sợ cái gì?"

"Ai nói đại gia ta sợ? Ngươi mới đang sợ." Ngoài miệng Thụy Thụy phản bác, nhưng tay lại hèn nhát nắm chặt vạt áo có thêu hoa văn kim tuyến của Thốc Ly.

Đây là đêm đầu tiên bọn họ trải qua cùng nhau, cũng là lần đầu tiên Thụy Thụy qua đêm ở bên ngoài. Rừng núi tối đen như vậy, thật là khủng khiếp quá, Thụy Thụy giống như một đứa con riêng mà lôi kéo Thốc Ly, tiến từng bước khó khăn về phía trước.

Thốc Ly đã sớm xem thường cái tên bất nam bất nữ ngu ngốc có lá gan như chuột nhắt này, hắn cũng mặc kệ nàng có sợ hay không, cái mạng nhỏ của nàng có giữ được hay không, điều duy nhất hắn quan tâm đó là nội lực của hắn, phải như thế nào mới có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện để cho hắn ăn?

Suy nghĩ vừa chuyển, Thốc Ly âm hiểm nhếch lên một nụ cười, "Thụy Thụy, nếu như nàng sợ, không bằng ta bế nàng đi thì thế nào?"

Thật sự là người tốt thế nha, Thụy Thụy cảm động suýt nữa chảy nước mắt, ba chân bốn cẳng chạy đến bên người của Thốc Ly, tách mở hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, hoàn toàn giống như một đứa trẻ muốn được ôm. Quả nhiên, quả nhiên được hắn ôm không còn sợ hãi như vậy nữa, Thụy Thụy cảm thấy nam nhân này có tác dụng giống như đại sư huynh.

Nếu như không chú ý đến cái chổi trên tay nàng, một màn này quả thật cực kỳ đẹp mắt ...

Trên người nàng có hương thơm nhàn nhạt, khi tiếp cận cảm thấy mùi hương ấy quẩn quanh chóp mũi, vô cùng dễ dàng khơi mào những suy nghĩ không đứng đắn của nam nhân, khuôn mặt như ngọc của Thốc Ly giật giật, đưa tay nâng nàng lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn, "Nàng thực sự là nam nhân?"

Thụy Thụy cảm thấy thật tức giận đối với việc có người hoài nghi chân tướng đàn ông của nàng, "Đương nhiên, không thể giả được, không tin ngươi đi hỏi đại sư huynh của ta."

Thốc Ly nhíu mày xem thường, "Vậy nàng như thế nào lại thấp như vậy?"

Thụy Thụy lặng lẽ cười , "Bởi vì ta còn chưa trưởng thành, ta mới mười sáu, đại sư huynh nói chờ ta trưởng thành sẽ cao thôi." Thụy Thụy khoa tay múa chân một chút sau đó nghiêm túc nói, "Sau này còn cao hơn ngươi nữa."

Thốc Ly càng xem thường. Ôm nàng trong lòng, hắn có thể cảm giác rõ ràng đó là thân thể một nữ nhân, có đường cong, có chỗ lồi lõm, hoàn toàn là thân thể mềm mại của nữ nhân. Nhưng mà hắn có chút tò mò đối với việc nàng rốt cuộc ngốc thật hay là giả ngốc không phân định rõ giới tính của mình, "Nàng có biết nam nhân và nữ nhân khác nhau những gì không?"

"Không có gì khác nhau à." Thụy Thụy vò đầu, lẩm bẩm, "Đại sư huynh nói nam nhân và nữ nhân đều giống nhau, hơi chút có chút bất đồng, thí dụ như kiểu tóc, buộc tóc như ta là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân, kiểu tóc phức tạp chính là nữ nhân; sau đó là nam nhân và nữ nhân mặc quần áo không giống nhau, quần áo như ta vậy là nam nhân, cho nên ngươi là nam nhân, quần áo nữ nhân xinh đẹp rực rỡ hơn so với quần áo của chúng ta; còn có còn có, ..."

Vị đại sư huynh này thật là cao nhân... Thốc Ly cảm thấy bản thân mình ở chung một chỗ với tiểu ngu dốt dong dài này đúng là trình độ kiên nhẫn đã tăng cao thêm một bậc, đổi lại nếu lúc bình thường thì hắn đã lật bàn, thấp giọng âm mưu dụ dỗ, "Vậy nàng có biết một người nam nhân cùng một nữ nhân có thể làm chuyện gì không?"

Mặt của hắn gần sát bên cạnh nàng, hô hấp của hắn quấy nhiễu bên gáy nàng, giọng nói của hắn trầm thấp chậm rãi, Thụy Thụy không biết lý do vì sao mà tim đập thình thịch. Đại sư huynh tựa như dòng nước trong giữa núi, dịu dàng làm cho nàng tâm an, nhưng tên Thốc Ly này thì không giống, không giống chỗ nào thì nàng không thể nói rõ, chỉ cảm thấy người này tựa hồ sẽ làm nàng lúc trên trời lúc rơi xuống vực, giống giống giống... dã thú.

Oa, Thụy Thụy cắn một cái lên vai Thốc Ly, phẫn hận, "Ngươi vì sao mà dọa ta sợ?"

Đầu vai truyền đến cơn đau, Thốc Ly không nói gì, "Ta làm sao dọa ngươi?" Hắn rõ ràng đang dụ dỗ nàng.

Thụy Thụy bóp cổ hắn, "Có mà, có mà."

Thốc Ly nhịn cơn tức giận xuống, mềm giọng hỏi: "Chẳng lẽ đại sư huynh nàng không dạy nàng rằng không thể tùy tiện ôm nam nhân khác?"

Từ trong lời nói của nàng cũng biết đại sư huynh đó cực kỳ quan trọng đối với nàng, mà Thốc Ly không tin vị đại sư huynh kia sớm chiều ở chung mà không phát hiện thân phận nữ nhi của nàng. Cho nên thân thế bối cảnh của nàng tương đối kỳ lạ.

Thụy Thụy đã quên mất dáng vẻ cầm thú của hắn trong tưởng tượng của nàng, đắc ý cười xấu xa, tiến đến bên lỗ tai hắn, "Đại sư huynh dặn dò ta ngoại trừ huynh ấy ra không thể tùy tiện ôm nam nhân khác, nhưng vừa rồi là ngươi chủ động nói muốn ôm ta nha, cũng không phải ta nói, cho nên cũng không thể tính, ta rất nghe lời huynh ấy mà, ha ha ha ha."

Trang Thanh Thần ở một phương xa nào đó chắc sẽ phun một ngụm máu.

Thốc Ly cảm thấy bản thân mình cũng sắp hộc máu, không thể giao tiếp được rồi, thoáng nhìn bên cạnh có cái sơn động, chân hắn cất bước đi vào.

Bất luận nàng có hiểu rõ giới tính thật sự của mình hay không, mục đích của hắn chỉ có một: tiến thẳng đến chủ đề nuốt nàng.

"Thụy Thụy." Thốc Ly tiếp tục dụ dỗ, "Bây giờ nàng còn sợ ta không?"

Thụy Thụy bóp cái mũi, làm cho giọng nói trở nên kỳ dị , "Không sợ, ngươi là người tốt."

Nhưng hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, là người đầu tiên mà nàng gặp, làm sao có thể là người xấu chứ? Nàng suy nghĩ như vậy. Hơn nữa nàng cảm thấy rất thân thiết, tuy rằng hắn luôn có bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Bờ môi Thốc Ly lộ ra nụ cười lạnh rồi biến mất trong bóng tối. Vẫn là lần đầu tiên có người nói hắn là người tốt, chờ sau khi hắn ăn luôn nàng thì nàng sẽ biết rõ hắn là kẻ tồi tệ nhất.

"Vậy đợi lát nữa mặc kệ ta làm cái gì thì nàng cũng đừng sợ, nha." Hắn quả thực đang lừa gạt đứa trẻ nhỏ, để cho đám thần tiên thối trên trời kia biết nhất định sẽ bị hù đến rơi ào ào từ trên trời xuống.

Thụy Thụy vẫn ôm cổ hắn như cũ, "Ờ."

Trong sơn động tối đen truyền đến tiếng sột sột soạt soạt.

"Ý, ngươi sờ ta làm gì? Tuy rằng cơ bắp ngực ta lớn hơn ngươi, nhưng ngươi sờ sờ thì cũng không thể chuyển sang người ngươi được."

Thốc Ly cảm thấy não của tiểu ngu ngốc này chưa phát triển đầy đủ.

"Hì hì, nhột nhột, ngươi đừng gãi thắt lưng ta, ta không có ngứa ở đó."

Thốc Ly cảm thấy không phải não tiểu ngu ngốc này chưa phát triển đầy đủ, mà căn bản là không có não.

"A a, ngươi làm gì mà cởi y phục của ta?"

Trên bầu trời có sao băng xẹt qua, hai tay Thụy Thụy ôm ngực vụt chạy ra, ‘hừ’ lạnh về hướng sơn động, "Đại sư huynh của ta đã từng nói qua, ngoại trừ huynh ấy thì ai cũng không được cởi y phục của ta."

Lại là đại sư huynh, Thốc Ly cảm thấy vị đại sư huynh này thật sự phiền phức. Hắn là yêu thú, mãnh thú ác độc, lễ nghĩa liêm sỉ với hắn mà nói như là hư không, chỉ cần có thể đạt tới mục đích của chính mình thì không từ thủ đoạn cũng chẳng có sao, cho nên hắn thảnh thơi đi ra ngoài sơn động, dựa theo lối suy nghĩ của nàng mà mê hoặc nàng, "Đại sư huynh của nàng lại không ở đây, hơn nữa hắn nói là không thể để cho người khác cởi y phục của nàng, vậy tự nàng cởi thì được rồi."

Thụy Thụy suy nghĩ một hồi, chỉnh lại vạt áo cho hoàn chỉnh, "Không được, đại sư huynh có dặn dò, không thể tùy tiện cởi y phục."

Cố gắng thất bại, làn khí dày đặc cuốn lên, trong nháy mắt trong đầu Thốc Ly có ý nghĩ muốn giết chết Thụy Thụy, nhưng cũng đành chịu vì nội lực của hắn còn đang ở trên người nàng. Tám vạn năm công lực đủ sức để hủy diệt phân nửa thiên địa, hắn không thể buông bỏ.

Mặt nghiêm túc tối tăm quay đầu về phía trước, Thốc Ly không hề quan tâm Thụy Thụy. Thụy Thụy lúc chạy sang bên trái hắn, lúc chạy sang bên phải hắn, nghiêng đầu, "Không vui à?"

Hắn không để ý tới nàng.

Thụy Thụy cảm thấy có lẽ mình đã làm cho hắn khó chịu, cần phải bù đắp một chút, đây chính là ân nhân cứu mạng của nàng à. Nàng ‘vèo’ một cái nhảy đến trước mặt hắn, chính nghĩa lẫm liệt, "Nơi này có thể có yêu quái thường lui tới, ta bảo vệ ngươi."

Thốc Ly đi về phía đông, nàng múa chổi nhảy đến phía đông bảo vệ, Thốc Ly đi về phía tây, nàng múa chổi nhảy đến phía tây bảo vệ. Cuối cùng sắc mặt Thốc Ly càng lúc càng phát trầm .

Rốt cuộc tiểu ngu ngốc này từ đâu đến đây? Các trưởng lão Nga Sơn làm sao có thể khiến cho nàng thành như vậy?

"Gừm Gừm Gừm ~~~" lại có vài tiếng gầm rú, u ám kinh khủng.

Kỳ thật Thụy Thụy rất sợ, thân thể run rẩy tựa như lá rụng, nàng đã không có can đảm đi ở phía trước Thốc Ly, càng chạy càng lùi ra sau, càng chạy càng lùi sau.

Bên cạnh có đống lửa, còn có một lão nhân tóc tai bù xù, thấy ánh sáng Thụy Thụy mừng rỡ, "Lão bá lão bá cho ta sưởi ấm một chút."

Lão bá không để ý tới nàng, móng tay thật dài cào cào đám bùn đất, ngẩng đầu nhìn gương mặt nàng như nhìn con mồi, sau khi tầm mắt rơi xuống mặt nàng, thân thể cứng đờ.

Trong ánh mắt Thốc Ly bắn ra tia nhìn sắc nhọn, vung tay lên với lão bá, móng tay dài của lão bá trong nháy mắt đã thu hồi lại, sau đó tránh ra.

Thụy Thụy lại một lần nữa rung động, "Lão bá này làm sao vậy? Nhường chỗ này cho chúng ta? Mọi người bên ngoài đều rất tốt nha."

"Ngu ngốc! Gặp phải yêu quái cũng không biết." Trong lòng Thốc Ly suy nghĩ như vậy, ngoài miệng cười lạnh, "Nàng là đệ tử Nga Sơn, biết hàng yêu trừ ma, vậy nàng có từng gặp qua yêu quái hay chưa?"

"Chưa từng, yêu quái có dáng vẻ gì?" Tìm được chỗ tốt như vậy để nghỉ chân, còn có đống lửa sưởi ấm, Thụy Thụy vui vẻ đến chết, tùy tiện trải một chiếc áo khoác xuống rồi nằm lên, nằm một chút lại đổi sang chỗ khác, lại đổi sang chỗ khác nữa, chỉ chốc lát liền thay đổi mấy chỗ xung quanh đống lửa, vui vẻ ung dung.

Thốc Ly day day khoảng gian mày, không muốn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng nữa. Nhưng mà kiên nhẫn của hắn hao tổn rất nhanh, quyết định tốc chiến tốc thắng, không muốn tự mình động thủ, vậy sai tiểu yêu khác thay hắn chế phục nàng làm cho nàng hôn mê say khướt rồi nói sau.

Tiểu ngu ngốc, lại cho nàng thêm một ngày ung dung tự tại nữa.