Thủy Thần

Chương 49: Sanh thần (1)




Hôm nay là ngày 7 tháng 7 âm lịch, ngày Ngưu Lang Chức Nữ lại được tái ngộ nhau bên cầu Ô Thước, nhân gian gọi ngày này là ngày lễ Khất Xảo Tiết, là một ngày đáng trông mong của nữ tử khắp nhân gian này.

Những chiếc đèn lồng lại một lần nữa được treo khắp Du Châu thành chỉ trực chờ chập tối là bắt đầu thắp sáng lên, cảnh vật trước mắt khiến người nhìn trong lòng không khỏi nao nức trông đợi một lễ hội giống như Tết Nguyên Tiêu được tổ chức vài tháng trước đó. Mà nơi nhộn nhịp nhất vẫn phải kể đến là Phục Linh sơn trang, vì hôm nay cũng chính là sanh thần của giáo chủ Phục Linh phái, Tùy Nhuận.

Cánh cổng Phục Linh sơn trang rộng mở với hai hàng môn đồ đứng nghiêm trang hai bên tiếp đón các nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, trưởng môn các phái cùng các quan viên trong triều, trên tay người nào người nấy đều ôm quà cáp cùng thiệp mời hớn hở đến tham dự.

Bữa tiệc năm nay cũng chẳng hề kém cạnh so với mọi năm, lại nói từ lúc giáo chủ Phục Linh phái Tùy Nhuận cải tử hoàn sinh mấy năm về trước thì các buổi tiệc liên quan đến hắn như thế này hầu như không còn do nhị phu nhân đứng ra đảm đương, vì vậy cũng không còn mang tính chất qua loa đại khái nữa. Ngược lại năm nào cũng đều tổ chức linh đình xa xỉ hệt như các bậc vua chúa trong cung. Chưa kể đến việc khách mời đến đây còn được thưởng thức các món ngon vật lạ, có cơ hội chiêm ngưỡng nhiều vật phẩm quý hiếm mà ngay cả đế vương còn chưa từng được thấy qua.

Tiệc rượu được tổ chức ở sảnh chính của Phục Linh sơn trang, quà cáp của những khách mời lần lượt được dâng lên toàn những cống phẩm có một không hai vô cùng quý giá khiến ai ai cũng phải trố mắt trầm trồ lẫn ngưỡng mộ. Nào là linh thảo trăm năm có một, nào là gỗ thiêng ngàn năm quý hiếm, còn có ngọc châu to gấp tư gấp năm lần bình thường vân vân.

Người này muốn có được quà của người kia, người kia lại muốn nhận được quà của người nọ, nhưng tất thảy chỉ có thể câm lặng mà thèm thuồng trong lòng thứ không thuộc về mình. Riêng Thủy Thần vẫn im lặng mỗi lúc một cúi thấp đầu tự thẹn cho món quà của nàng. Tuy nàng đã bỏ ra không ít ngân lượng để mua loại vải tốt nhất ở Du Châu thành này, tự tay may cho Tà Đế một bộ y phục, nhưng nếu đem so sánh với những món quà mà đám người kia dâng tặng hắn thì thật sự chẳng đáng nhắc đến.

Nàng cứ luôn mang dáng vẻ phiền muộn như thế mà lại chẳng biết rằng Tà Đế đối với những thứ quà cáp trước mắt chẳng hề có chút hứng thú, ngược lại đám khách khứa đang ríu ra ríu rít chúc mừng hắn kia còn khiến hắn cảm thấy chán ghét hơn. Trong đầu hắn lúc này cũng chỉ đang chờ mong nhận được món quà từ nàng, mặc dù hôm nay vốn chẳng phải sanh thần của hắn.

Tà Đế biếng nhác một tay chóng cằm ngồi trên chiếc ghế cao giữa sảnh đường, một tay nâng ly rượu khẽ đảo mắt nhìn sang Thủy Thần. Dáng vẻ đó muốn bao nhiêu phong lưu có bấy nhiêu phong lưu, muốn bao nhiêu nhu tình liền có bấy nhiêu nhu tình. Càng khiến Nhược An đang ngồi ở hàng ghế phía dưới lòng đầy đố kỵ, nghiến chặt răng hướng ánh nhìn sắc lạnh đến Thủy Thần.

Từ lúc Ngọc Hương vì nàng mà tự vẫn đến nay thấm thoát đã bảy tháng trôi qua, nàng chưa một đêm nào thật sự yên giấc, không phải vì lo sợ Ngọc Hương quay về tìm nàng đòi mạng, mà là vì nàng phẫn uất, phẫn uất bởi sự bất công đến nổi lòng không thể nào yên được.

Nàng vì Tùy Nhuận chuyện gì cũng dám làm, ngay cả tỳ nữ thân cận nhất cũng không tiếc hy sinh nhưng đổi lại vẫn là sự lạnh nhạt của hắn. Ngược lại Huyền Minh vì cớ gì vẫn sống thanh thản thoải mái như thế, dựa vào đâu mà nhận được sủng hạnh của Tùy Nhuận nhiều đến thế. Ngay cả chỗ ngồi bên cạnh hắn lúc này cũng là đặt cách cho Huyền Minh, chỗ đó đáng lí là của nàng mới phải. Nàng không cam tâm, không cam tâm việc ai thay thế nàng bên cạnh hắn.

Nàng không biết Huyền Minh tốt ở điểm nào, càng không biết bản thân nàng rốt cuộc có chỗ nào thua Huyền Minh. Nàng vì hắn mà chịu đau đớn khổ sở không biết bao nhiêu lần, vì hắn mà năm lần bảy lượt nhờ cậy cha mình hết lòng bảo vệ phò trợ hắn, thế nhưng nàng vẫn chẳng nhận được gì từ hắn cả, một chút cũng không. Nàng ngốc đến nổi bị tổn thương đến thế vẫn cứ đem lòng yêu hắn cuồng si. Bảy tháng qua nàng nhẫn nhịn không động thủ với Huyền Minh, cố gắng không làm ra những việc gây ra hậu quả mà không suy nghĩ trước, cố gắng trở thành một nữ tử ngoan hiền trong mắt hắn, ngay cả bắt trước dáng vẻ đoan trang dịu dàng đầy giả tạo của Huyền Minh nàng cũng làm. Nàng không vì hắn mà chết tâm, chỉ là nàng vẫn đang cố gắng nhẫn nhịn đợi hắn đón nhận nàng, là đang chờ đợi thời cơ bóp chết Huyền Minh.

Nhược An một thân hồng y uyển chuyển đứng dậy, mỉm cười nói: “Hôm nay sanh thần của Nhuận ca ca, Nhược An có chuẩn bị một món quà nhỏ mong huynh sẽ thích.”

Một nô tì đứng phía sau Nhược An vừa nghe xong liền hiểu ý nhanh chóng mang hộp gỗ đang ôm trong người hai tay dâng lên cho nàng ta. Nhược An thuận tay cầm lấy chiếc hộp gỗ nhỏ trên tay nô tì kia, đoạn mở ra trước mặt các khách quý trong sảnh đường. Ngay lập tức một luồng ánh sáng êm dịu tỏa ra từ viên ngọc châu màu đỏ đầy ma mị nằm yên trong hộp khiến tất thảy những ánh mắt trong sảnh đường bất giác bị thu hút mà đổ dồn về nó, miệng còn không ngừng trầm trồ thứ đồ quý hiếm mà Nhược An có được, càng làm vẻ đắc ý trên gương mặt nàng ta hiển hiện rõ hơn. Lại nghĩ một nô tì hèn mọn như Huyền Minh thì làm gì có thể đào đâu ra được món quà nào quý giá như của nàng ta, khiến tâm tình hơn thua của nàng ta được phen hả hê.

Nhược An mỉm cười nói: “Đây là ngọc Kỳ Lân ở Bạch Nhật sơn của Khương Quốc, ta đã cho người lặn lội sang đó để lấy nó cho huynh, hy vọng huynh sẽ thích món quà ta đã hao tâm chuẩn bị này.”

Nguyên đường chủ mỉm cười lên tiếng nói: “Không ngờ Nhược An tiểu thư lại vì giáo chủ mà hết lòng tìm kiếm thứ trân bảo như thế kia làm quà, tấm lòng này quả là cảm động thiên địa, khiến nhiều người ngưỡng mộ a.”

“Đúng vậy, thứ quý giá như ngọc Kỳ Lân thật sự rất khó tìm, ta sống tới từng này tuổi cũng chỉ mới nghe qua, đây là lần đầu tiên được tận mắt chiêm ngưỡng, quả thật không hổ danh là bảo bối hiếm có a.”

Một quận công lên tiếng nói, kéo theo đó là các tiếng xì xào bàn tán rôm rả đầy hứng thú. Chỉ có Tà Đế hắn vẫn một mặt lạnh tanh hờ hững, đáp: “Vất vả cho ngươi rồi.”, một câu cảm ơn cũng chẳng buồn mở miệng nói thêm, khiến tâm tình vừa được phen hớn hở của Nhược An lại bị hắn nhanh chóng dập tắt. Trong lòng không tránh được hụt hẫng, nàng ta đưa ngọc Kỳ Lân cho tì nữ bên cạnh đem đến cho môn đồ kiểm đếm quà cáp đứng một góc trong sảnh.

Các vũ cơ nhận lệnh lần lượt bước vào sảnh theo giao điệu du dương của nhạc. Dưới bộ trang phục gợi cảm để lộ vòng eo con kiến, cùng tay chân thon nhỏ trắng mịn như ngọc, họ uốn éo thân thể nhẵn nhụa trơn tru thể hiện tài nghệ của bản thân dưới nền nhạc ma mị tựa như những con mãng xà đang dụ hoặc con mồi, khiến mọi ánh nhìn của khách khứa đều bất giác đổ xô lên họ chẳng thể dời đi đâu được.

Tà Đế dáng vẻ thư thả, tay nâng ly rượu nghiêng đầu nhìn bộ dạng cúi gầm mặt im lặng từ nảy đến giờ của Thủy Thần, cau mày hỏi: “Có chuyện không vui ư?”

Thủy Thần ngạc nhiên ngẩng mặt nhìn hắn, lắc đầu xua tay, nói: “Ta không có… Ta… Ta có chút không khỏe, muốn xin giáo chủ cho ta về thư phòng nghỉ ngơi.”

Tà Đế nhíu mày nghi hoặc, trong lòng có chút lo lắng, hỏi: “Không khỏe ở đâu? Ta gọi đại phu cho nàng. Ta đưa nàng về phòng.”

“Không cần đâu, ta nghỉ một chút là khỏe thôi, không cần mời đại phu, với lại có Hồng Liên đưa ta về, không cần phiền người đâu.”

Những lời nàng nói, nghe thế nào cũng giống như đang cố tình tránh hắn, nàng là có việc gì không vui trong ngày hôm nay? Hay hắn đã làm gì phật lòng nàng? Lẽ nào nàng đã biết hắn lén lút đốt thư Nhục Thu gửi cho nàng nên đang tỏ thái độ với hắn?

Mấy tháng qua tình cảm của Tà Đế và Thủy Thần phải nói là tiến triển rất tốt. Hắn biết rõ bản thân hắn lúc này muốn gì, cần gì, tính mặt dày của hắn cũng vì nàng mà luyện được đến trình độ thượng thừa. Giữa lúc tình cảm hai người đang trở nên tốt đẹp như thế, với tính chiếm hữu của một ma tôn không nói đạo lí như hắn, đương nhiên sẽ không để bất cứ điều gì chen ngang gây cản trở. Ấy vậy mà Nhục Thu lại chẳng biết điều còn cố tình thư từ qua lại với Thủy Thần, may mà Đông Nô phát hiện được mang mấy bức thư đó đến cho hắn. Nhờ đó hắn lại biết được không ít chuyện.

Nhục Thu nhận lệnh hoàng đế lên đường giải quyết thiên tai lẫn nạn đói ở Mạc Nguyên thành, nơi đó ở gần biên cương Lệ - Tần nên cách Du Châu thành rất xa, vừa hay lại hợp ý Tà Đế. Chưa kể, vì thiên tai nên nạn đói nhanh chóng lan rộng ra các quận huyện gần đó, một số quan lại mất hết nhân tính lợi dụng thời điểm này tham ô ăn xén nguồn lương thực triều đình cấp xuống để cứu trợ thiên tai khiến vấn đề nạn đói càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, dân tị nạn cũng vì không còn đường lui mà tụ tập phản động gây đổ máu không ít. Sợ rằng để giải quyết ổn thỏa vấn đề lương thực cứu tế cho dân, lẫn việc tìm chứng cứ trừng trị quan tham ô hối lộ quân hưởng, sắp xếp lại bộ máy quan lại của từng quận không phải chuyện dễ dàng. Chưa kể đến việc phải nghĩ cách ngăn chặn thiên tai gây ảnh hưởng mỗi năm về người và tài sản ở nơi xa xôi đó. Sợ rằng trong nửa năm chưa chắc đã giải quyết ổn thỏa vấn nạn này.

Nhục Thu không thể trực tiếp đến gặp Thủy Thần, càng không thể thông qua Tùy Hữu Ngân liên hệ với nàng vì không muốn kẻ mưu mô như hắn ta lấy việc y coi trọng hay quan tâm ai đó quá nhiều ra mà nắm thóp y, khiến cuộc giao dịch trước đó của y và hắn bị mất cân bằng. Thế nên chỉ còn cách âm thầm mua chuộc người trao đổi thư từ qua lại với nàng, hy vọng nàng có thể nhận được. Nhưng y trăm tính ngàn tính cũng chẳng thể qua được mắt Tà Đế, nói đúng hơn là la sát Đông Nô bên cạnh hắn.

Mỗi một lá thư Nhục Thu gửi cho Thủy Thần đều ngoan ngoãn được Đông Nô dâng tận tay lên Tà Đế, hắn cũng chẳng dư hơi nặc danh Thủy Thần trả lời thư của Nhục Thu, cứ âm thầm nhận thư rồi im lặng đốt sạch, khiến thư từ Nhục Thu gửi đi chẳng một lời hồi âm quay lại.

Hai tháng sau đó có vẻ Nhục Thu bắt đầu hoài nghi nên thư từ cũng giảm dần, từ đó đến nay Tà Đế cũng không nhận được lá thư nào gửi cho Thủy Thần nữa. Vốn nghĩ Nhục Thu đã bỏ cuộc nào ngờ hôm qua lại đột ngột nhận được thư Nhục Thu báo đã hồi kinh, sẽ sớm đến hội ngộ với Thủy Thần khiến Tà Đế hắn vừa xem xong nội dung mà lòng nóng như lửa đốt, lập tức đem lá thư kia vò nát ném vào trong lư hương đốt thành tro.

Mới nửa năm mà đã chỉnh đốn xong bọn tham quan ở Mạc Nguyên thành, giải quyết được nạn đói cho dân lẫn nghĩ ra được việc xây dựng đê đập ngăn chặn thiên tai. Nhục Thu này quả thật có chút bản lĩnh khiến Tà Đế hắn không thể xem nhẹ. Hơn nữa Nhục Thu rõ ràng biết thư y gửi đi đều không nhận được hồi âm, càng chưa chắc gì đã tới được tay Thủy Thần nhưng vẫn cố tình gửi thư đến lần nữa. Chuyện này chẳng phải rõ ràng là đang ngang nhiên thông báo cho Tà Đế hắn biết ư? Y như vậy là có ý gì?

Tà Đế trong lòng bức bối, sáng ra liền sai Đông Nô đi thu thập tin tức của Nhục Thu. Lúc này Đông Nô còn chưa trở về, Thủy Thần nàng lại có biểu hiện không vui vẻ như thế, đến quà của hắn cũng không mang đến. Lẽ nào nàng thật sự là biết chuyện hắn làm rồi?