Thủy Thần

Chương 32: Đề nghị hợp tác




Thủy Thần nuốt sự xấu hổ này vào bụng nhưng vẫn chẳng thể ngăn cả mặt đang đỏ ửng lên vì Tà Đế. Nàng vâng lệnh hắn mà nằm yên, để hắn cẩn thận bôi thuốc vào vết thương ở phần nhạy cảm kia cho nàng. 

Khác hẳn với sự minh mẫn vô tình thường ngày, Tà Đế lúc này chỉ vì một nữ nhân là nàng mà lòng như rối hết cả lên. Ngay cả những chuyện vặt vãnh thế này hắn còn chưa một lần rớ đến cho dù là cho bản thân hắn đi chăng nữa, vậy mà hôm nay lại vì nàng mà động tay đến. Nàng chính xác là nữ nhân may mắn nhất thế gian này mới được hắn đích thân chăm sóc thế này. 

Cũng vì sợ Thủy Thần đau, Tà Đế cố gắng bôi thuốc thật nhẹ nhàng hết mức có thể vào vết thương rỉ máu kia của nàng, ấy vậy mà sự vụng về của hắn vẫn khiến nàng không tránh khỏi cơn đau đến tái mặt, đau đến nổi hai tay cứ nắm chặt lấy lớp nệm trên giường, cắn chặt răng để mặc hắn không giúp được gì còn vô tình tra tấn như thế. 

Để ý đến cơ thể đang gồng lên cứng nhắc của Thủy Thần khiến Tà Đế chợt bừng lên lửa giận, quát lớn: “Đông Nô! Lôi tên đã hành hình nàng ấy ra chặt tay cho ta.”

Đông Nô ngoài cửa, đáp: “Tuân lệnh.”

Thủy Thần mở mắt ngạc nhiên ngăn lại: “Khoan đã, sao lại như vậy, hắn ta cũng chỉ tuân lệnh người, sao phải chặt tay hắn ta.”

Tà Đế như bị Thủy Thần gián tiếp mắng vào mặt, liền chột dạ nói: “Nếu lúc đó nàng đau thì phải kêu lên là đau chứ? Ai dạy nàng cách chịu đựng hả?”

Thủy Thần im lặng không trả lời hắn, chẳng ai dạy nàng cách chịu đựng cả, chỉ là bên cạnh hắn lâu như vậy rồi, nên thời gian tự khiến bản thân nàng học được, để có thể tiếp tục bên cạnh hắn mà thôi.

"Đau không?" Tà Đế hạ giọng ôn nhu hỏi nàng, tay tha thuốc cho nàng cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Mà lúc này không biết tại sao trong lòng hắn còn cảm thấy nhói lên vì nàng.

Thủy Thần mím môi, nói: "Không đau."

"Ráng chịu đau một chút sẽ khỏi"

"Ừm." Thủy Thần mặt đang úp vào gối khẽ gật đầu hai cái.

Tà Đế sau khi bôi thuốc xong cho Thủy Thần, thì đậy nắp hộp thuốc lại rồi đặt lên chiếc bàn cạnh giường, đoạn nhìn nàng, trầm mặc hỏi: “Vì sao lại dối ta?” 

Trước câu hỏi ấy, Thủy Thần một thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi chẳng màng trả lời hắn, nàng cứ thế nhắm mắt im lặng. Nghĩ không nên nói gì có lẽ lại tốt hơn là mở miệng ra tiếp tục dối hắn. Nàng chỉ là không muốn hắn quan tâm nhiều đến Nhục Thu, dù sao Nhục Thu cũng gần rời đi, nàng không muốn y vì nàng mà vướng vào chuyện không hay. Cũng vì thế mà đến bây giờ nàng vẫn chưa cho Nhục Thu biết nàng là người của Phục Linh sơn trang.

Không thấy nàng trả lời, hắn lại hỏi: “Gặp tên nam nhân đó khiến nàng vui vẻ? Hắn là ai?”

Quả nhiên Nhược An đã nói gì đó với hắn, quả nhiên nàng ta đã cho người theo dõi nàng.

Thủy Thần đáp: “Là một bằng hữu của Minh Nhi.”

“Bằng hữu?” Tà Đế cố nhấn mạnh hai chữ đó, đôi mắt nhìn nàng lúc này bỗng ánh lên nét sắc lạnh, đâu đó còn có cả mùi dấm chua nồng nặc lan trong không khí, hắn nói: “Nàng có bằng hữu từ bao giờ?”

“Lẽ nào Minh Nhi phải luôn quanh quẩn ở đây mà không được kết giao với ai sao? Huống hồ huynh ấy..”

“Huống hồ hắn thế nào?” Tà Đế âm giọng lạnh huyết hỏi nàng. Không thấy nàng trả lời nữa, hắn lại nói: “Hình như ta đã quá nuông chiều nàng dẫn đến việc nàng càng ngày càng chẳng còn chút phép tắc nào rồi nhỉ? Nàng tốt nhất là nên yên phận ở trong Phục Linh sơn trang. Không có sự cho phép của ta thì đừng hòng bước chân ra ngoài nữa, cũng quên đi chuyện muốn gặp gỡ tên đó đi.”

Dứt câu, Tà Đế đứng dậy lạnh lùng rời đi, để lại Thủy Thần một mình nằm đấy, cũng chẳng cần nghe nàng nói thêm bất cứ điều gì. Nàng biết hắn vốn là người tuyệt tình cứng nhắc trong mọi việc, nhưng nàng vẫn chẳng thể hiểu tự bao giờ những việc liên quan đến nàng hắn cũng quản chặt đến thế, không có chút lí lẽ đến thế.

Hồng Liên từ ngoài cửa vội chạy vào, nhìn Thủy Thần, nói: “Giáo chủ không làm gì người chứ? Lúc giáo chủ từ phòng người đi ra cả người hầm hầm đáng sợ quá.” 

Thủy Thần nói: “Em ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”

Hồng Liên chợt khựng lại, nói: “Vậy người nghỉ ngơi đi, em lui ra đây, có gì thì gọi em.” 

Quả không ngoài dự cảm của nàng, chắc chắn là giáo chủ lại nói gì đó khiến tâm trạng chủ nhân nàng trở nên không tốt.

Hồng Liên thầm thở dài, nhìn Thủy Thần một lúc rồi mới chịu vâng lệnh lui ra ngoài, khép cửa lại.

Cùng lúc đó, Nhục Thu chẳng hề biết việc Thủy Thần qua lại với y lại mang họa đến cho nàng. Nàng thì bị phạt còn y thì thong thả vừa ngồi ngồi thưởng trà trên lầu của một trà lâu, vừa ngắm cảnh dòng người qua lại bên dưới, trong đầu thì nghĩ đến việc ngày mai nếu gặp nàng thì nên dẫn nàng đi chơi ở đâu, kể cho nàng nghe hành trình đến trấn hay huyện nào của hắn.

Phúc Tử đứng bên cạnh, thấy sự vui vẻ hiển hiện trên gương mặt chủ nhân, liền nhanh chóng dở trò nịnh bợ: “Vị tiểu thư ấy đúng là mỹ nhân hiếm có, huống hồ lại rất có khí chất, xem đi xét lại vẫn cảm thấy rất hợp với công tử. Huống hồ mấy ngày qua đều đến tìm công tử, biết đâu cũng có phần cảm mến với người? Đây chắc hẳn là mối lương duyên tốt đẹp mà ông trời ban cho người.”

“Ngươi chỉ được cái dẻo miệng là giỏi.” Nhục Thu thích thú cười tít mắt.

Lại đang lúc vui hứng thì chợt một nam nhân đầu đội mũ có mạng che phủ cả mặt tiến đến, vô cùng tự nhiên ngồi vào bàn của Nhục Thu khiến y một thoáng ngạc nhiên. 

Phúc Tử cau mày, quát: “To gan, ngươi có biết ngươi đang ngồi ai bàn ai không hả.”

Nhục Thu nâng tay ra hiệu cho Phúc Tử đừng làm loạn, đoạn mỉm cười nhìn nam nhân ngồi trước mặt, hỏi: “Vị huynh đài này là muốn ngồi chung bàn? Hay là ngồi nhầm bàn?”

“Không, ta là đến tìm công tử, à không, phải gọi là thái tử điện hạ mới đúng.”

Câu nói chắc nịch đó của nam nhân trước mặt, khiến Nhục Thu cùng Phúc Tử một thoáng bàng hoàng. Phúc Tử lấp bấp nói: “Ngươi.. Ngươi là ai, sao… Sao lại biết công tử nhà ta…”

Nhục Thu cướp lời, ánh mắt nghi hoặc dò hỏi: “Không biết vị huynh đài này là ai?”

Nhục Thu từ trước đến giờ đi đến đâu đều che dấu thân phận để tránh rườm rà, cũng chẳng thông báo cho bất cứ một quan viên lớn nhỏ nào ở những nơi mà y đến vì không muốn gò bó bởi bọn họ. Y thích tự do ngao du, ngay cả những địa điểm muốn đến ngoài y và Phúc Tử thì chẳng còn ai biết ngay cả mẫu hậu của hắn, vậy mà tên này lại có thể phát hiện ra y. Lẽ nào y đang bị theo dõi ư?

“Ta tên Tùy Hữu Ngân, đường chủ của Phục Linh phái, đã mong được gặp mặt công tử từ lâu, hôm nay vô tình nghe được công tử hạ cố đến Du Châu thành nên mạo muội diện kiến.” Tùy Hữu Ngân gỡ mũ trên đầu xuống, gương mặt tuấn tú mỉm cười nhìn Nhục Thu. 

“Phục Linh phái?” Nhục Thu khẽ cau mày, đoạn hỏi: “Không biết Tùy huynh gặp ta là vì chuyện gì?”

“Nếu công tử đã hỏi, vậy ta xin đi thẳng vào vấn đề chính. Ta muốn hợp tác với công tử đây.”

“Hợp tác với ta?” Nhục Thu ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Tùy Hữu Ngân hắn là muốn hợp tác với Nhục Thu để diệt Tà Đế.

Suốt thời gian qua, hắn cùng mẫu thân của mình cố gắng tìm mọi cách, tìm mọi điểm yếu để hạ bệ Tà Đế, nhưng điều đó mỗi ngày càng trở nên khó khăn khi những thuộc hạ bên cạnh mẫu tử hắn đang càng lúc càng yếu dần, những thế lực chống lưng cũng theo đó mà bị Tà Đế hắn lãnh huyết diệt trừ. Đôi cánh quyền lực của mẫu tử hắn giờ đây bị Tà Đế bẻ gãy đến thảm thương, khiến thế lực lẫn tiếng nói của mẫu tử hắn trong Phục Linh phái hiện giờ chẳng còn chút giá trị nào.

Cũng vì Tà Đế mà điều Tùy Hữu Ngân hắn hằng lo sợ đã trở thành sự thật, bây giờ ánh mắt của Nhược An cũng chẳng còn hướng đến hắn nữa, nàng ấy cứ ngoan cố chạy theo trái tim mà nàng ấy chẳng thể có được kia, còn hắn ngược lại bị nàng lẫn những người trong Phục Linh sơn trang ném ra rìa.

Tùy Hữu Ngân hắn còn nhớ rất rõ cái lúc Nhược An vừa khóc vừa tức giận đấm mạnh vào ngực hắn, nói: “Tất cả là vì ngươi, vì ngươi mà chàng ấy không tha thứ cho ta, vì ngươi mà chàng ấy không nhớ đến hôn sự của ta nữa, tất cả là vì ngươi.”

Hắn nắm chặt lấy tay nàng ngăn nàng lại, đau lòng mà nói: “Ta cưới nàng, ta sẽ cưới nàng, hãy gả cho ta. Như vậy khi ta giành được vị trí giáo chủ kia, nàng cũng sẽ thành giáo chủ phu nhân, nàng sẽ là người tôn kính nhất ở đây, ta có thể cho nàng mọi thứ mà.”

Nàng nâng đôi mắt đỏ hoẻn đang không ngừng rơi lệ nhìn hắn: “Ngươi điên rồi, ngươi còn muốn hại chàng ấy ư? Ngươi thật sự điên rồi, ta không muốn gả cho ngươi, ta chỉ muốn chàng ấy thôi, ngươi mang trái tim chàng ấy trả lại cho ta đi.” 

Hắn cứ thế đứng nhìn Nhược An khóc rống lên, nhìn nàng đang vô tình đâm từng nhát dao vào tim hắn, nhìn nàng đang từng chút làm dấy lên hận thù trong lòng hắn. Hơn cả, mẫu thân hắn từ vài năm trước bất giác mang bệnh, dù cho có gọi đại phu đến khám cũng chẳng thể chuẩn ra được là người mắc bệnh gì, khiến hắn không khỏi nghĩ ngay đến Tà Đế, chính là vì hắn ta giở trò đê tiện đó để hãm hại, hòng cướp đi những người thân bên cạnh hắn.

Lúc vô tình hay tin đương kim thái tử Lệ Quốc ẩn danh đến đến Du Châu thành thăm thú, hơn cả còn lén qua lại với tì nữ của Tà Đế, khiến hắn một phen bất ngờ. Lại nghĩ chắc thái tử có hứng thú với nàng ta nên hắn có thể dùng đó làm mồi nhử để thỏa thuận trong lần hợp tác này. Cơ hội hiếm có mà ông trời ban cho hắn lần này, Tùy Hữu Ngân hắn sao có thể bỏ qua.

Tùy Hữu Ngân nói: “Công tử đã biết danh tính của vị cô nương mà người vẫn hay gặp?”

“Ngươi biết?” Nhục Thu cau mày nghi hoặc hỏi.

“Ta đương nhiên là biết rõ hơn công tử, hơn cả còn biết trong lúc công tử người đang thong thả ngồi đây thưởng trà thì nàng ấy đang phải chịu phạt bởi vị chủ nhân âm lãnh của nàng ấy nữa kìa.”

“Ý ngươi là gì? Nàng ấy bị sao?”

“Vậy ra là người không biết thật, cô nương ấy không nói với công tử nhỉ?” Tùy Hữu Ngân mỉm cười giảo hoạt, đoạn nói: “Vậy để ta thay nàng ấy nói với công tử vậy. Nàng ấy là tỳ nữ riêng của giáo chủ Phục Linh phái, lại vì qua lại với công tử mà bị hắn nhẫn tâm dụng phạt, khiến nàng ấy bị đánh đến mức chẳng thể đứng nổi.”

“Có chuyện này?” Nhục Thu cau mày nghi hoặc.

“Không tin thì công tử cứ cho người điều tra xem ta có nói dối người hay không.”

“Vậy huynh đài muốn hợp tác với ta chuyện gì? Sao lại liên quan đến nàng ấy?”

“Đương nhiên là phải liên quan đến nàng ấy, Ta muốn công tử giúp ta đánh bại Phục Linh phái, như thế cả hai bên chúng ta đều có lợi, công tử có được người công tử muốn, ta có được vị trí ta muốn.” Tùy Hữu Ngân nhìn vẻ do dự trong mắt Nhục Thu, đoạn tiếp lời: “Ta biết công tử vốn chẳng phải là loại người vô dụng như vẻ ngoài mà công tử hay tỏ ra, chẳng phải trong lòng công tử cũng đang mong muốn hợp nhất triều đình Lệ Quốc lại hay sao? Ta hứa với công tử, khi chúng ta hợp tác, khi công tử giúp ta có được Phục Linh phái, ta sẽ phò trợ cho công tử, sẽ là thế lực cho công tử. Công tử không cần trả lời ta ngay, cứ từ từ mà suy nghĩ về đề nghị này. Ba ngày nữa ta sẽ đến gặp công tử ở trà lâu này, đến lúc đó hãy cho ta câu trả lời.”

Tùy Hữu Ngân để lại một nụ cười không rõ là ý gì, đoạn đội mũ có mạng che kia lên rồi xin phép cáo từ. Hắn cứ thế bỏ đi, để lại cho Nhục Thu vô vàng những suy nghĩ vướng mắc trong đầu. 

Tên Tùy Hữu Ngân này quả nhiên đã điều tra về y rất kĩ, đề nghị hợp tác này của hắn quả thật là một miếng mồi béo bở khiến y phải để tâm đến, huống hồ y lại vừa nghe nói Thủy Thần vì y mà bị…

“A Lực!” 

Nhục Thu nghiêm mặt gọi ai đó. Ngay lập tức một hắc y nhân từ đâu nhảy ra đứng đằng sau y, nghiêm trang cúi đầu, đáp: “Có thuộc hạ.”

“Điều tra vị tì nữ của giáo chủ Phục Linh sơn trang có phải là vị cô nương đó không? Có thật là nàng ấy vì ta mà bị phạt hay không?”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Dứt câu, hắc y nhân kia ngay lập tức phóng người đi nhanh như chớp. Nhục Thu ánh mắt thâm trầm nhìn ra xa, Phúc Tử thấy không khí bị tên Tùy Hữu Ngân kia làm cho thay đổi nhanh chóng, liền không khỏi e dè mà im lặng đứng sau Nhục Thu, cố gắng nuốt những vướng mắc trong lòng vào, để tránh khi mở miệng lại vô tình khiến tâm trạng Nhục Thu tồi tệ hơn thì không hay.