Thuỳ Lan Minh Nguyệt

Chương 60: Cấm Túc?!




“Cũng gần đến ngày phải hồi kinh thành rồi! Chắc mấy ngày nữa mình phải quay về quá!” Lãnh Nguyệt chán nản kêu ca, ở đây vừa thoải mái vừa thư giãn, đúng là không muốn về chút nào!

“À mà sao tên hoàng tử Dạ Hoàng Minh kia vẫn chưa đến gặp mình nhỉ? Miếng ngọc bội đó cũng đưa rồi chứ? Sao hắn vẫn chưa tin a?!” Biết thế không nên giúp con phượng hoàng kia rồi! Miếng ngọc bội kia có kết giới bảo vệ, lỡ nàng gặp nguy hiểm còn có mà dùng chứ!

Nói vậy thôi chứ cũng cần làm sáng tỏ mọi chuyện, để lâu dài cũng không tốt! Lãnh Nguyệt tranh thủ dọn qua đồ đạc vào không gian, đồ cần thiết để ngủ nghỉ vẫn phải để lại, ngài mai nàng xuất phát nên cũng không gấp quá làm chi.

-----------------------------

Sáng hôm sau:

Lúc này mặt trời mới ló dạng nhưng Lãnh Nguyệt đã an bài ngồi trên xe ngựa về Nam Sở kinh thành.

“Nè nè, nghe nói gì chưa, trong cung sắp tổ chức tiệc cho các tiểu thư nhà quan đấy!”

“Đúng đó, xem ra là để chọn vương phi cho mấy vị vương gia rồi! Ước gì ta cũng được đi!”

Ồ? Còn có chuyện này á? Hay đó nha, mà hình như

mình cũng phải đi thì phải! Thôi thì đến đó xem kịch, mình cũng chẳng muốn gả vào trong hoàng cung làm gì đâu.

“Cô nương, đã đến cửa kinh thành rồi!” Xe phu ở bên ngoài thông báo, Lãnh Nguyệt gật đầu đi ra khỏi xe ngựa. “Cảm ơn!” Đưa cho xe phu một ít đồng bạc lẻ rồi quay người vào trong kinh thành.

Đi đâu cũng là mấy đề tài với yến tiệc trong cung, nam nữ trà hay trẻ đều bàn tán về chuyện này. Các tiểu thư kia nghe vậy thì hồi hộp vui vẻ lắm, còn mấy vị không có quyền chức cao thì lại có đôi phần tiếc nuối.

------------------------------

Lý phủ:



Đám thị vệ canh gác từ xa thấy Lãnh Nguyệt đi tới liền không dám buôn chuyện nữa, cúi đầu chào. “Tam tiểu thư!”

Lãnh Nguyệt phất tay cho có rồi đu vào trong phủ. Nàng rời đi cũng coa gần 1 tuần, trong phủ vẫn y là như cũ. Chắc chắn nàng sẽ phải gặp qua phụ thân và mấy vị phu nhân kia, giờ phải tranh thủ!

Sương Liên đang ở bên ngoài vườn quét sân, nhìn thấy tiểu thư mình về thì mặt mày hớn hở lên, để cái chổi qua một bên rồi chạy về phía Lãnh Nguyệt.

“Tiểu thư! Cuối cùng người cũng về a!!” Sương Liên ôm chầm lấy tiểu thư nhà mình, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy xuống tèm lem.

“Rồi rồi, khóc làm gì? Dạo này trong phủ không có chuyện gì chứ?” Lãnh Nguyệt mặt lạnh hỏi, xem ra ở trên núi Ngưu Vân kia nàng đã thay đổi không ít.

“Dạ không có chuyện gì hết, riêng chỉ là đại phu nhân và nhị phu nhân bị lão thái thái cấm túc....” Sương Liên thành thật nói, tiện thể lau đi nước mắt nước mũi trên mặt.

“Sao lại bị cấm túc?” Lãnh Nguyệt khó mà tin! Phụ thân Lý tướng quân kia lại đi cấm túc hai vị phu nhân được ông yêu quý thế kia thì đúng là chuyện lạ đời nha!

“Dạ là do hai vị phu nhân có tranh chấp về việc mấy món đồ trang sức, làm loạn hết cả phủ lên nên bị lão thái thái cấm túc ạ!” Sương Liên thấy tiểu thư mình có chút lạnh lùng nhưng vẫn trả lời bình thường.

“Ngu thì chết! Cấm túc mấy tháng?” Lãnh Nguyệt cười khẩy.

“......Nô tì cũng không rõ, hình như là 1 tháng?” Sương Liên đếm đếm gì đó rồi chưa căhcs chắn trả lời.

Vậy cũng đủ để mình được thư giãn rồi! Tốt quá đi, cứ lo là phải chạm mặt với mấy mụ đó! “Ừm, phụ thân có ở trong phủ không?”.

Sương Liên lắc đầu rồi nói: “Lão gia đã vào cung yết kiến hoàng thượng rồi ạ! Nghe nói là có việc quan trọng!”.

Đi luôn đi đừng về nữa! Lãnh Nguyệt thầm chửi một câu, xoay người bước vào phòng.