Thuỳ Lan Minh Nguyệt

Chương 54: Ngọc Bội(7)




Tiểu Nguyệt ngồi ở trong phòng nhảm chuyện phiếm mà không biết mình bị nghe lén! Dạ Hoàng Minh đang đứng ở trên nóc điện nghe ngóng.

Gì mà tự sát?! Nàng bị điên à? Nghe thấy mấy câu từ ''không sống trên cõi đời này'',''chưa từng tồn tại'' mà mặt hắn thay đổi theo tiết tấu. Ngạc nhiên, tức giận, khó hiểu,.....

Lúc hắn không chịu nổi mấy câu nói này nữa, định thẳng thắn bước vào phòng của nàng thì nghe thấy nàng hát một vài câu.

“Đã cuồng loạn, đã mệt mỏi, đã đớn đau

Vở hài kịch nhân gian

Đã cười, đã gào thét, đã trốn chạy

Tuổi thanh xuân rực rỡ”

Tuy chàng nghe không hiểu, nhưng không hiểu sao trong lòng dâng lên một cỗ đau đớn thoang thoảng. Không biết nàng lấy được câu hát này ở đâu? Sau nghe lại có vẻ thương tâm đến vậy? Rốt cuộc nàng đã trải qua những việc gì?

Sau một hồi không nghe được tiếng nói nào nữa, hắn mới cẩn trọng bước vào.

Kétttt......

Tiểu Nguyệt lúc này đã không ngồi ở trên giường nữa, nàng ngồi trên bệ cửa sổ ngắm sao. “Ể? Sao ngài lại ở đây?” Nhìn thấy Dạ Hoàng Minh, Tiểu Nguyệt có chút khó hiểu, đêm hôm ngài vào phòng

của ta làm chi?



“Ta không được đến à?” Dạ Hoàng Minh kiêu ngạo nói, ở trong cung hắn toàn nói mấy câu nói này, chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?

Tiểu Nguyệt lại không nói gì, nghĩ một vài phút rồi mở miệng : “Gì sao cái câu kia của ngài giống phụ thân của ta nói với ta thế? Đúng là cái đồ đáng ghét!”

........Gì?! Nàng bảo hắn là đồ đáng ghét? Mai mà nàng nhớ lại được nàng nói câu này với hắn thì hắn không đảm bảo sẽ tha cho nàng đâu a!!

“Sao lại là đồ đáng ghét?” Dạ Hoàng Minh cũng thắc mắc, Lý tướng quân dù hắn chưa gặp bao giờ, sinh yến của hắn thì Lý tướng quân lại bị bệnh không đến. Cho nên hắn khó hiểu, sao nàng lại nói phụ thân của mình là dồ đáng ghét.

“Không đáng ghét thì là gì?” Tiểu Nguyệt lại hỏi ngược lại Dạ Hoàng Minh. Thôi Cửu hoàng tửu coi như độ lượng\~ Tiểu Nguyệt đây là buồn quá hoá say, thốt ra những lời không nên nói!

Nàng không chờ câu trả lời từ Dạ Hoàng Minh mà tiếp tục nói tiếp. “Nghĩ xem bỏ đói con mình mà là hay à? Thích đánh ta lắm hay sao? Suốt ngày bị lôi ra đánh đập chửi rủa thử hỏi ta vui chắc?! Chết quách luôn đi cho xong! Mệt mỏi!” Tiểu Nguyệt dậm chân tỏ vẻ tức giận, không để ý tới ngôn từ bản thân sử dụng là điều cấm kị trong hoàng cung.

“Thật vậy?!” Thật chất không phải chàng chưa từng nghe nói đến việc cha mẹ phụ mẫu hành hạ con cái, nhưng! Điều chàng thấy ngạc nhiên nhất là khuôn mặt quá nỗi lạc quan của Tiểu Nguyệt khi nói chuyện hay gặp mặt người khác. Chỉ có vui vẻ, không có sự lo sợ hay buồn bã đau đớn gì.

Trước mắt là một tầng sương mù, nàng lại khóc rồi?! Không được khóc! Đồ mít ướt!! Tiểu Nguyệt vừa nói thầm trong lòng vừa nhanh tay dụi mắt đi, tránh không để Dạ Hoàng Minh nhìn thấy.

Nhưng Dạ Hoàng Minh từ nhỏ đã là ngũ quan sắc bén! Trong hoàn cảnh như vậy nàng khóc cũng là chuyện hết sức bình thường!

“Điện hạ thấy ta điên lắm đúng không? Khác người lắm đúng không?” Tiểu Nguyệt cười khổ.

Câu hỏi này đến quá bất ngờ, Dạ Hoàng Minh đơ người ra không biết phải trả lời như nào cho phải. Bình thường hắn sẽ trả lời ngay, nhưng bây giờ hiện tại hắn lại phân vân.

“Ta biết ta sống trong nhà sang, được làm con của nhất phẩm tướng quân triều đình. Thế thì đã sao? Được đối xử còn chẳng bằng một nô tì ở trong cung quét dọn kìa! Mẫu thân của ta chết cũng vì bọn họ, ta tận mắt thấy tình cảnh đó, nghĩ xem một đứa bé mới 4 tuổi thì làm được gì? Nó có hiểu hay không cơ chứ?!.....” Tiểu Nguyệt nói một tràng dài, đó mới chỉ là chút kỉ niệm quá khứ chua chát của mình.