Thuỳ Lan Minh Nguyệt

Chương 42: Núi Ngưu Vân(5)




Cơn lốc xoáy này cứ ngỡ như chạy về một hướng, càng ngày càng nhanh, rất khó để thoát ra!

Xuyên qua làn gió mạnh mẽ vây quanh, nàng có thể nhìn thấy một cái cây khá lớn, lá cây mọc um tùm xanh mướt.

Không lẽ linh khí nằm ở đó?! Vậy thì để cho cơn lốc xoáy này đưa nàng đến đó là được. Nhưng tốc độ này cũng hơi có chậm quá đi? Đành dùng biện pháp khác để chuyển hướng gió cho nhanh?!

Phù—— Phong thiên quang!

Như chiêu thức đó của nàng, gió thổi từ một phía đẩy cơn lốc xoáy đi đến hướng cây cao. Khi đã gần đến nơi, lốc xoáy cũng đã tan biến dần, nàng chạm được chân xuống mặt đất. Khẽ thở phào, trên người nàng cũng có những vết xước nhỏ, vệt máu đã khô lại.

“Lốc xoáy gì mà lớn như vậy?! Đành uống tạm phục hồi đan đã rồi đi tìm linh khí cũng không muộn!” Lôi ra từ cái túi nhỏ bên hông một hai lọ dược nhỏ, nhìn qua tên rồi cất lọ thừa kia vào, đổ bình thuốc ra, uống viên đan vào.

Đưa mắt đến cây cổ thụ to lớn đứng cô độc giữa mảnh đất đang nhô cao lên. Thật oai nghiêm!!

Phượng hoàng đã nói ở đâu đó quanh đây có linh khí ngàn năm. Nàng không muốn quá mất thời gian vào việc tìm kiếm, nên chỉ cần dùng phép tìm ra nguồn linh khí là được rồi!

Dò được một lúc, bên trong cây cổ thụ có một nguồn sinh khí khả mỏng manh. Lãn Nguyệt tìm cách để lấy ra nguồn sinh khí đó vì nàng không muốn sát hại thiên nhiên.

“Linh khí cũng quá nhỏ bé đi?! Nhưng không sao, tìm cách giúp nó thu thập lại linh sinh khí là được!”

.....Hỡi pháp khí hùng mạnh kia, có muốn nhận ta làm chủ? (Dùng thần thức linh khí để trò chuyện)

.......... (im lặng)



Kém đến vậy sao?! Chậc, lại phải tìm cách khác!

-Phượng hoàng kéc kéc kia! Ra đây mau!! . Đành phải nhờ vào phượng hoàng lửa to bự kia rồi.

-chủ nhân à, ta đang tu luyện mà! Sao mà ra được?. Phượng hoàng bất lực trả lời.

-Hmmm, thế thì cho ta mượn chút linh khí của ngươi?. Cũng không cần nó phải xuất hiện!

-Dạ được, chủ nhân xuất quyền trượng ra đi, ta sẽ truyền linh hoả khí vào đó!

Quyền trượng, xuất hiện-!

-Ta triệu hồi rồi, truyền vào đi!

Theo như Lãnh Nguyệt ra lệnh, từ tít phía bên kia xuất hiện một tia khí lửa, nhanh như cắt nhập vào quyền trượng của nàng.

“Dung hợp giữa hoả và băng!! Khai triển?!” Lượng hoả khí trong này quá mạnh mẽ, nếu trực tiếp phóng vào thì cái cây sẽ bị thiêu cháy mất!

Truyền linh lực—

_Pháp khí? Ngươi có nói chuyện được không?

_.......Ngươi là ai? Sao lại truyền linh lực hoả băng cho ta?!

_Ta không có mục đích xấu gì, chỉ muốn ngươi nhận ta làm chủ thôi!. Lãnh Nguyệt nhanh chóng đưa ra yêu cầu.



_Ha, lâu lắm rồi mới có người ngạo mạn như vậy đấy! Ta nhận ngươi làm chủ nhân thì được, nhưng trận khí cảu ta ngươi có tiếp nhận nổi không mới là vấn đề kia kìa!

_Chưa thử sao mà biết được?! Ngươi đoán được tương lai chắc? Muốn thử muốn bày thì cứ tự nhiên!

_Phong linh khí lực, bao vây!

Lại là thứ ánh sáng phong thần đấy! Sao nàng lại nhớ đến kia ức đó chứ?! Đáng ghét!

_Ngươi muốn lừa ta chắc?! Rõ ràng đây là ảo ảnh!

_Thông minh hơn ta tưởng, nhưng ảo ảnh này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!

Chết tiệt! Nàng lại bị đưa vào một không gian khác! Không thể liên lạc được với bên ngoài rồi.

“Tham kiến thành chủ đại nhân!” Một giọng nói bí ẩn len lỏi vào tai của Lãnh Nguyệt.

Thành chủ?! Nàng còn chưa kịp phản ứng mà?!

“Ừm, thẩm tra ra được gì chưa?” Nàng tự nhiên mở miệng?! Cái quái gì?!

Giờ mới nhận ra nàng đã thay đổi một bị trang phục khác diễm lệ hơn, trên mặt có đeo mạn che.

“Ra vẫn đang thẩm tra, hiện tại đã ở tầng thứ 2!”