Thủy Hỏa Giao Dung

Chương 97




"Mắt đang nhìn ở đâu đấy!". Thương Mặc tức giận nhìn bộ dáng Cố Úc Diễm đang ngây người nhìn chằm chằm cổ áo Triệu Mạt Thương, thanh âm cũng cao hơn vài phần, làm cho người đang thất thần ở kia có chút giật mình run cả người, vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng lại đoán tới đoán lui thêm vài phần.

"Tiểu....Mặc!". Thấy Cố Úc Diễm vội vàng thu hồi tầm mắt về nhìn trung tâm lỗ mũi của mình, một bộ dáng không dám nhìn thẳng Thương Mặc, Triệu Mạt Thương không khỏi oán trách Thương Mặc một cái, lại thấy nàng đang bĩu môi với mình, không khỏi buồn cười một trận, trắng mắt liếc nàng một cái, sau đó cầm lấy đơn từ chức của Cố Úc Diễm liếc qua vài lần, thần sắc nghiêm chỉnh, "Tiểu Cố, em thật sự muốn từ chức?"

"Ân!". Giờ phút này đối với Cố Úc Diễm mà nói, hình như không thể biết vì sao Thương Mặc lại tức giận, cũng không hiểu vì sao trên cổ Triệu Mạt Thương lại có một vết hồng ngân đầy ái muội, nghe được nữ nhân ngồi ở say bàn công tác nghiêm túc hỏi, cũng điều chỉnh lại vẻ mặt, "Tôi sẽ không chia tay Miểu Miểu".

"Nga?". Khó khi lộ ra một nụ cười tươi, đầu ngón tay Triệu Mạt Thương khẩy khẩy tờ đơn mỏng manh hai cái, "Tiểu Cố, thật sự không cần suy nghĩ thêm sao? Mới chỉ có một buổi chiều thôi a".

Vẻ mặt kiên định lắc đầu, rồi lại ngẩng đầu lên kiên định đối diện với Triệu Mạt Thương, thanh âm Cố Úc Diễm cũng không còn mềm nhũn nữa, "Khoa trưởng, căn bản không cần phải suy nghĩ nữa, tôi đã chuẩn bị từ chức từ giữa trưa".

"Ha ha.....". Vẻ tươi cười trên mặt càng đậm hơn, Triệu Mạt Thương ại cầm đơn từ chức lên qua loa liếc qua vài lần, rồi thả xuống, "Nhận lại đi, Tiểu Cố".

"Hả?". Giật mình, nhìn khóe miệng nhợt nhạt cười của nữ nhân kia, Cố Úc Diễm có chút không rõ, nhưng Thương Mặc ở bên cạnh đã trực tiếp cầm tờ đơn lên, giơ giơ cằm về phía nàng, "Chúng tôi cần phải bàn bạc lại, em trở về chờ tin xấu đi".

"Tiểu Mặc~~~". Một giọng nói quyến rũ bất chợt vang lên, Cố Úc Diễm trừng lớn mắt quay đầu về phía Triệu Mạt Thương, đã thấy nàng trưng ra một nụ cười xán lạn đối với Thương Mặc, "Thật sự còn muốn ban bạc thêm một lần nữa sao?"

Ngô? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Buồn bực nhìn khoa trưởng đại nhân ngày thường nghiêm túc bây giờ cười với Thương Mặc đến mị hoặc, Cổ Úc Diễm cảm thấy mình như đang nằm mơ, nhưng ngay sau đó thì nhìn thấy Thương Mặc phóng tờ đơn đến trước mắt mình, hạ miệng, "Cầm về đi".

"Hả?"

"Hả cái quỷ a, cầm lại đi!". Trừng mắt liếc nàng một cái, Thương Mặc trực tiếp cầm tờ giấy mỏng manh đập vào đầu Cố Úc Diễm, nghĩ nghĩ lại thì cảm thấy cũng không thể đau, liếc mắt lên đống hồ sơ trên bàn, cầm lấy, gom cả tất cả lại cùng nhau, gỡ lên đầu Cố Úc Diễm, "Còn cái này nũa, cầm lấy đi, ngày mai nhớ đem lên cho tôi duyệt một lần, rồi đưa đến cục công an".

"Tổ....tổ trưởng...". Há mồm, nhìn Thương Mặc vẫn đang trưng ra vẻ mặt khó chịu với mình, Cố Úc Diễm nâng tay sờ sờ đầu bị gõ có chút đau, tiếp nhận giấy tờ nàng đưa qua, "Vậy....tôi đây..."

"Tiểu Cố, trở về đi". Liếc Thương Mặc một cái, vẻ tươi cười của Triệu Mạt Thương vẫn chưa giảm, một tay chống cằm, một cấy cầm lấy cây bút ở trên bàn xoay, "Chuyện này chỉ đến đây thôi, đừng nghĩ nữa".

"Nhưng...nhưng mà...". Trong lòng vui vẻ, nhịn không được xiết chặt đồ vật trong tay, rồi lại nghĩ đến cái gì đó, nhăn mi lại, Cố Úc Diễm nhìn về phía Triệu Mạt Thương, "khoa trưởng, nếu như để cho người khác biết được rồi truyền ra ngoài, thì không phải chị và tổ trưởng sẽ bị tôi liên lụy đến sao?"

"Liên lụy cái đầu em, cứ về nhà đi, đi tìm Tần Thanh Miểu nhà em đi!". Không đợi Triệu Mạt Thương đáp lại, Thương Mặc đã trực tiếp ngắt lời Cố Úc Diễm, còn giơ giơ cằm về phía nàng, "Mau!"

Chớp chớp mắt, nhìn Triệu Mạt Thương cười đến quyến rũ, lại nhìn sang Thương Mặc, trong đầu có chút hỗn loạn, Cố Úc Diễm đứng ngốc ở đó, qua một hồi lâu mới há miệng thở dốc, lại muốn nói cái gì, Triệu Mạt Thương đã lập tức nâng tay ý bảo dừng lại, sau đó thu lại nụ cười, trở về bộ dáng đứng đắn khi giải quyết việc công, "Tiểu Cố, tôi đương nhiên sẽ bảo về tốt cấp dưới của tôi......Vấn đề riêng tư, chỉ cần không để ảnh hưởng đến công việc, thì không quan hệ gì".

"Khoa trưởng....". Úc này Cố Úc Diễm xem như hiểu được, cư nhiên mình lại rối rắm vấn đề này một hồi lâu, Triệu Mạt Thương đối đãi như vậy, nhưng lại nghĩ đến bộ dáng kẻ xướng người họa của hai người trưa nay, thì có chút mơ hồ.

"Được rồi, em trở về đi". Thấy vẻ mặt mơ hồ của nàng, Triệu Mạt Thương cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy vòng qua bàn làm việc đến đằng trước, Cố Úc Diễm thấy nàng và Thương Mặc đều có ý như vậy, thì cũng không dám ở lại lâu hơn, gật gật đầu với hai người rồi rời khỏi văn phòng.

Nhìn cửa phòng được khép lại, rốt cục Triệu Mạt Thương cũng nhịn không được cười nhẹ ra, trực tiếp đi đến trước mặt Thương Mặc đang ngồi giận giữ, kéo kéo cái mũi nàng, "Sao lại tức giận? Thương thiếu chủ, làm gì mà để ý đến như vậy a?"

"Ô....". Trực tiếp ôm Triệu Mạt Thương ngồi lên đùi mình, Thương Mặc chôn đầu chỗ cần cổ nàng, "Chẳng lẽ chị không khó chịu sao? Em xém chút nữa đã phát điên lên...."

"Ai bảo em cố tình làm khó xử Tiểu Cố". Mặc nàng ôm mình, môi lại nhẹ nhàng hoạt động trên da thịt mình, đầu ngón tay Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gõ lên lưng Thương Mặc, nhu hòa nói, "Nếu em không gây sự, thì em ấy sẽ đến đây nộp đơn từ chức sao?"

"Ô ô ô.....". Tiếp tục ô ô hai tiếng, hai tay ôm eo nhỏ của Triệu Mật Thương bắt đầu không an phận tháo ra nút thắt áo sơ mi của nàng, Thương Mặc nâng mặt lên, tiến đến bên vành tai nàng rồi ngậm vào, thanh âm mơ mơ hồ hồ, "Mặc kệ, chúng ta tiếp tục".

Thật là, gần đây Nhạc Nhạc luôn vòi vĩnh ngủ cùng nàng và Triệu Mạt Thương.....Vì để đứa nhỏ không phát hiện điều gì, nên mỗi lẫn Triệu Mạt Thương đều không cho phép nàng làm chuyện quá phận. Thật vất vả hôm nay vừa tan tầm liền lấy chuyện đi công tác để Triệu Mạt Thương đáp ứng yêu cầu, nhưng vừa mới cởi nội y, thì đứa nhỏ Cố Úc Diễm kia lại đi gõ cửa, mà còn gõ nhiều lần đến như vậy, hại nàng bị Triệu Mạt Thương đẩy ra.

Nghĩ đến đây, Thương Mặc lại bắt đầu khó chịu, lòng dạ hẹp hòi bùng nổ, liền quyết định nhất định này mai phải tìm nhiều chuyện để gây khó dễ cho Cố Úc Diễm.

"Em a....". Sủng nịch khẽ thở dài một tiếng, không cự tuyệt cũng không giãy giụa, tùy ý nàng làm chuyện xấu ở trên người mình, đôi mắt Triệu Mạt Thương dần ướt át, hai tay vòng qua cổ Thương Mặc, chủ động hôn lên môi nàng, "Chỉ cho phép một lần...".

"Ân......"

Lúc này sắc trời đã tối, khi Cố Úc Diễm thu thập này nọ rời khỏi viện kiểm sát, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chính là vừa bước ra khỏi cửa viện kiểm sát, liền nhìn thấy chiếc Porche màu trắng quen thuộc cách đó không xa, vùng với dãy biển số xe có muốn quên cũng không thể nào quên được, vội vàng chạy chậm qua, nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống để lộ khuôn mặt nàng cực kỳ quyến luyến kia, "Miểu Miểu, tại sao chị lại ở đây a?"

Một đôi con người không gợn sóng quét qua nàng cao thấp vài vòng, Tần Thanh Miểu cũng không trả lời nàng, chỉ thản nhiên nói, "Lên xe".

"Nga.....". Ngoan ngoãn chạy qua bên kia ngồi, mang đai an toàn, Cố Úc Diễm chờ nàng khởi động xe, nhưng một bàn tay lại vươn đến trước mặt nàng, cùng với thanh âm lãnh đạm, "Di động, lấy ra".

"Ngô?". Nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu hai giây, lấy điện thoại ra khỏi túi rồi đưa cho nàng, thấy nàng nhận lấy rồi ấn vài cái, Cố Úc Diễm buồn bực, "Miểu Miểu, có chuyện gì vậy a?"

Trực tiếp trả điện thoại lại cho nàng, khởi động xe, nhìn thẳng phía trước, Tần Thanh Miểu nửa ngày vẫn chưa nói gì.

"Miểu Miểu....". Cố Úc Diễm lại gọi nàng một tiếng, đôi mắt đẹp vẫn nhìn nàng gắt gao, trong đầu lại nghĩ có phải mình lại làm gì chọc nàng tức giận không.

Ngay tại lúc nàng nhăn mi càng nghĩ càng buồn bực, rốt cục Tần Thanh Miểu cũng mở miệng, "Sau này, di động hết pin, thì nói tôi một tiếng".

"Di?". Nghe được lời này thì lập tức cúi đầu nhìn di động, phát hiện quả nhiên di động không còn chút pin nào, Cố Úc Diễm trừng lớn mắt, vòng vo đầu suy nghĩ, bừng tỉnh, "Nhất định là điện thoại hết pin lúc em ở phòng của khoa trưởng, di động đặt ở trên bàn".

"Ân".

Nghiêng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm trừng mắt nhìn, độ cong nơi khóe miệng ngày càng tăng, "Miểu Miểu, chị lo lắng cho em sao?"

Dư quang nơi đáy mắt quét qua người nào đó lại bắt đầu ngơ ngẩn, Tần Thanh Miểu mím môi, không nói một lời.

"Hắc hắc, Miểu Miểu....". Hỏi ra câu kia kỳ thật chỉ theo bản năng, cũng không có trông chờ vào việc nữ nhân kia sẽ thổ lộ tiếng lòng, Cố Úc Diễm quệt miệng, không để ý đến sự trầm mặc của nàng, tự nói, "Em nói với chị nga, vốn vừa rồi em đến phòng khoa trưởng để nộp đơn từ chức, bất quá khoa trưởng nói chuyện tự không làm ảnh hưởng đến công việc".

Mày liễu nhăn lại, thấy phía trước sáng đèn đỏ, Tần Thanh Miểu chậm rãi ngừng xe, quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, giọng nói lạnh như băng, "Từ chức?"

"Ân!". Gật gật đầu, cùng nàng đối diện trong chốc lát, thấy được bất mãn lộ ra từ mắt nàng, Cố Úc Diễm lè lưỡi, lấy ảnh chụp mà Thương Mặc đưa cho lúc trưa ra, đưa đến trước mặt Tần Thanh Miểu, "Có người đã đưa cho khoa trưởng và tổ trưởng, giữa trưa hai người tìm em nói chuyện, buổi chiều em liền viết đơn từ chức, kết quả khoa trưởng lại nói không cần từ chức...."

Tầm mắt dừng tại mấy tấm ảnh chụp, trên mặt lóe ra một chút hồng, Tần Thanh Miểu mím môi, rời tầm mắt, "Em giữa trưa, chính là suy nghĩ đến việc từ chức?"

"Không phải oa....". Lắc đầu, Cố Úc Diễm còn thật sự giải thích, "Em là đang suy nghĩ, nên tìm công việc nào khác".

"Ân". Lúc đèn xanh sáng lên, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng lên tiếng, khởi động xe, dọc theo đường đi vẫn duy trì trầm mặc, đợi cho đến khi xe dừng ở ga ra dưới lầu, rốt cục mới cầm lại cánh tay Cố Úc Diễm đang định xuống xe.

"Ngô?". Nghi hoặc quay đầu nhìn động tác của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm đang muốn đặt câu hỏi, nhưng cái người nãy giờ không nói gì kia bất ngờ đặt nàng lên cửa kính xe, rất nhanh dán lên nàng rồi ngay trên miệng nàng trào một nụ hôn nồng nhiệt.

Trong ga ra mở đèn nhạt, hai người dính sát vào nhau hôn không ngừng, thẳng đến khi không thể thở nổi thì mới buông nhau ra.

"Miểu..... Miểu Miểu....". Nuốt ngụm nước miếng, đối với sự nhiệt tình bất ngờ của Tần Thanh Miểu tất nhiên không thể hiểu, Cố Úc Diễm trầm thấp kêu nàng một tiếng, bên tai liền nghe được một thanh âm nhu, lại mang theo bá đạo, "Tìm việc làm gì, không phải muốn tôi bao nuôi em sao?"