Editor: nhatientri
Beta: Wind
"Chị? Chị..." Cố Úc Diễm vừa muốn mở miệng nói chuyện, cánh tay bỗng nhiên tê rần, còn chưa kịp phản ứng đã bị dùng sức kéo đứng lên.
Cơ thể vốn đã suy yếu mà bởi vì bị lôi kéo nên có chút lắc lắc lắc lắc, ngay sau đó trực tiếp bị dắt đi theo một hướng, người dắt nàng lộ ra khí thế lạnh như băng làm cho nàng không dám nói một lời nào.
Một đường đi đến bên cạnh chiếc Porche trắng, nhìn Tần Thanh Miểu mở cửa xe, Cố Úc Diễm vẫn là có chút ngây người, hơi có chút mê mang nhìn xe, thẳng đến khi ngồi vào trong xe thì Tần Thanh Miểu mới nhìn đến mình, ánh mắt thật như muốn giết Cố Úc Diễm, "Còn không tiến vào!"
"Ừm....ừm..." Vội vàng gật gật đầu, Cố Úc Diễm ngồi vào ghế phụ đeo dây an toàn, xe liền trực tiếp chạy ra ngoài, làm thân mình nàng bất giác đập mạnh vào lưng ghế.
Rõ ràng có thể cảm giác được nữ nhân kia tức giận, tay lái xe lại dùng sức đến lộ cả gân xanh. Cố Úc Diễm bất an vụng trộm liếc Tần Thanh Miểu một cái, thấy cô cắn môi lộ ra bộ dáng băng hàn, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Sau khi đỗ xe liền trực tiếp một đường bị dắt vào trong nhà Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm vừa bước vào, tính khom người cởi giày, chợt nghe thấy cửa bị dùng sức đóng "Oành" một tiếng. Thân mình run rẩy, vừa tính nhìn lén Tần Thanh Miểu, liền bị đặt lên tường, nữ nhân sinh khí kia ỷ đứng trên giày cao gót kia mà nhìn xuống mình.
"Ách...." Bị nhìn đến kinh hồn táng đảm, Cố Úc Diễm sợ sợ rụt lui lại, nhưng ngại phía sau mình mình là tường nên không thể lui nữa, chỉ có thể nhếch miệng lộ ra nụ cười cực kì tốt.
Nhưng mà, mới vừa nhếch miệng, cằm lại bị dùng sức nắm.
Rõ ràng cảm giác bàn tay nắm cằm mình có chút lạnh lẽo, Cố Úc Diễm vô tội nhìn Tần Thanh Miểu, tầm mắt dừng ở áo sơ mi đơn bạc trên người nàng, giãy giụa mở miệng, "Chị... mau mặc lại... quần áo..."
Chợt nghe thấy lời nói Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu sửng sốt, trong nháy mắt kinh ngạc nhìn Cố úc Diễm làm cô không nhịn được muốn cười. Nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần, hí mắt, gần sát Cố Úc Diễm, "Em còn dám ra lệnh cho tôi?"
"Tôi...", Cố Úc Diễm vô tội, điều này sao có thể kêu là mệnh lệnh a?
"Hừ!" Tần Thanh Miểu cũng không tiếp tục nhiều lời, chính là lại nhấp nháy môi, vẻ mặt tinh xảo hiện lên một chút tức giận, "Tiền tôi đưa cho em không đủ xài sao?"
Người đang bị nắm cằm lắc đầu, tỏ vẻ không phải như thế.
Như thế nào lại không đủ? Ngày đầu tiên đến nơi này, buổi tối Tần Thanh Miểu đã đưa thẻ cho nàng, còn nói cho nàng mật mã. Sau khi xem xét số tiền bên trong, so với tiền sinh hoạt cảm một năm trước đây của nàng còn lớn hơn rất nhiều.
Nhưng là...
"Nếu không phải, vậy em mới vừa làm cái gì?" Tần Thanh Miểu thấy nàng có vẻ rất khó nói, buông tay, sau đó lại áp lên tường, thanh âm lạnh lẽo, "Em giải thích rõ ràng cho tôi"
Đầu óc lại bị mê muội trong chốc lát, tiếp theo đó là cảm thấy đầu có chút nặng, Cố Úc Diễm cố gắng mở to hai mắt nhìn Tần Thanh Miểu, thanh âm cũng là cố gắng để không lộ ra vẻ suy nhược, "Tôi chỉ cảm thấy.... Chị trả tiền viện phí cho chị Liên là đủ rồi, tiền học phí cùng sinh hoạt, để tôi chịu cho..."
Còn chưa nói xong, cằm Cố Úc Diễm lại bị nắm lần nữa, lần này lực đạo rất lớn, làm nàng có cảm giác cằm nàng có khả năng sẽ bị bóp nát
Mà người vừa mới cố gắng bảo trì bình tĩnh liền nổi giận, "Em là muốn phân rõ giới tuyến với tôi?"
Cố Úc Diễm nhất thời kinh ngạc, tuy rằng mặt dữ tợn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp, có chút bất đắc dĩ, xoay đầu muốn giải thích, nhưng không ngờ, lại bị hôn.
Lại nữa...
Đến lúc đó lại không biết giải thích thế nào cùng người ở ký túc xá.
Bị hôn liền ở trong lòng ai thán, quả nhiên giây tiếp theo liền cảm thấy một trận đau đớn, mùi máu tươi ở miệng tràn ra.
Sau khi cắn nát môi nàng thì lại ngẩng đầu, Tần Thanh Miểu nắm cằm Cố Úc Diễm, thanh âm làm cho người ta phát lạnh, "Buổi chiều tôi đưa đi"
"...." Liếm liếm máu ở môi, Cố Úc Diễm ở trong lòng hít hai tiếng, gật gật đầu.
Thấy động tác của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu buông lỏng tay ra, xoay người trực tiếp đi về phòng.
Ngay tại thời điểm Cố Úc Diễm thở ra nhẹ nhàng, nữ nhân đang về phòng kia bỗng nhiên dừng bước, "Em chỉ cần hảo hảo hầu hạ tôi, nhớ kỹ, ba năm tới em là người của tôi".
Ngốc ngốc ngơ ngác đứng dựa vào tường, hồi lâu sau rốt cục lấy lại tinh thần, Cố Úc Diễm đổi giày, trở về phòng mình bỏ túi xách, sau đó liền nằm trên giường tính nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bất quá chỉ sau vài giây liền nặng nề ngủ, nhất định là ngủ rất lâu, liền ngay cả âm thanh gõ cửa của Tần Thanh Miểu cũng không nghe được.
Ở trong phòng bởi vì Cố Úc Diễm cư nhiên đi làm thêm mà phẫn nộ, tới tới lui lui suy nghĩ, nghĩ đến người nọ vẻ mặt vô tội, lại không khỏi có chút buồn cười. Tần Thanh Miểu lắc đầu, vì chính mình hôm nay cư nhiên thất thố như thế mà thở dài, nhìn nhìn thời gian liền đi ra ngoài tính kêu Cố Úc Diễm ăn cơm.
Gõ cửa hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, đẩy của vào thấy người nọ nằm trên giường, khuôn mặt thanh tú hồng toàn bộ, mặt mày nhăn gắt gao, thật giống như con tôm dường như cong người ôm chăn gắt gao.
Mày nhảy dựng, nhớ lại khi mình bóp cằm Cố Úc Diễm thì cảm giác được độ ấm, Tần Thanh Miểu bước nhanh vào, cúi thân người phủ lên trán người đang ngủ say, thần sắc thay đổi, cắn môi, "Đồ ngốc này".
Cũng là do cô sơ sót, chỉ lo giận, nhưng không phát hiện thân thể nàng ấm nóng bất thường.
Đem Cố Úc Diễm vào trong chăn, giúp nàng đắp hảo, nhìn thấy trên người nàng một cái áo sơ mi mỏng manh, nhíu mày, "Bảo tôi mặc nhiều quần áo, còn bản thân thì lại không mặc?"
Đứng dậy ra cửa cầm thuốc cùng nước sôi, lại tiến vào giúp đỡ người đang ngủ mơ màng màng đứng lên, "Dậy, dậy đi".
Ở trong lòng nàng cọ cọ, Cố Úc Diễm nỉ non hai tiếng, nhưng cũng không có mở mắt ra.
Thân mình bởi vì nàng cọ vào mà cứng đờ, lập tức lại nhanh chóng thả lỏng, Tần Thanh Miểu vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi, nắm cái mũi Cố Úc Diễm, khiến cho nàng ô ô hai tiếng sau đó mở mắt ra, "Uống thuốc".
Trước mặt một trận mơ hồ, miễn cưỡng tỉnh lại ngây ngốc nhìn Tần Thanh Miểu. Thẳng đến khi Tần Thanh Miểu bị nhìn đến nhăn mi lại, "Há miệng ra".
Tuy rằng còn mơ hồ, nhưng biết người trước mặt là, Cố Úc Diễm cử động đầu cúi xuống, hé miệng ra, sau đó bởi vì hai viên thuốc đắng chát trong miệng mà khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu rối rắm, ánh mắt ủy khuất nhìn Tần Thanh Miểu, cố gắng nuốt xuống viên thuốc.
Bị ánh mắt tội nghiệp của người kia nhìn xem một trận không tự nhiên, Tần Thanh Miểu bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, đem chén đưa đến bên khóe miệng nàng, "Uống nước".
Nghe lời uống há miếng nước, hòa tan cay đắng trong miệng, Cố Úc Diễm chép chép miệng hai ba cái, lại cọ cọ ở trong lòng Tần Thanh Miểu, một lần nữa lại nhắm mắt.
Đem nước bỏ qua bên cạnh, giúp đỡ người đang ngủ nằm xuống đắp hảo chăn, Tần Thanh Miểu đứng lên, ôm ngực mặt không chút thay đổi nhìn Cố Úc Diễm một lát, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Thời điểm sinh bệnh sẽ lộ ra một mặt trẻ con sao?. Hay là.....nguyên bản vốn là như thế, lại bởi vì Cố Úc Sâm cùng Mục Hề Liên gặp chuyện không may, cho nên đem bản tính đó áp chế.
Quét mắt qua cửa phóng Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu thở dài, cũng không có khẩu vị ăn cơm, đơn giản trực tiếp đi vào thư phòng tùy tay cầm văn kiện lên.
Vốn là mười hai giờ trưa nay sẽ về nhà, ở công ty lại xảy ra chút chuyện, gặp thời gian còn sớm, lại là thứ năm, nên rõ ràng ở lại X thị mà quên đi Cố Úc Diễm.
Không nghĩ tới, mới vừa đi không bao lâu, liền nhìn thấy Cố Úc Diễm phát tờ rơi ở trên đường.
Trong nháy mắt nghĩ đến người nọ đem tiền học phí cùng sinh hoạt cấp cho nàng dùng trên người Mục Hề Liên, tức giận lại tràn về, lại không nghĩ tới nàng có hành động thế này, vì thế lại sinh khí.
Cố Úc Diễm... ngày thường luôn một dáng nhu thuận nghe lời, trên thực tế thì trong lòng cũng bài xích cô như vậy sao?
Quả nhiên là em gái Cố Úc Sâm, hiểu được lừa gạt cô như thế nào.