Thủy Hỏa Giao Dung

Chương 34




Editor: nhatientri

Beta: Phanh_97

"Được lắm". Thở hồng hộc đẩy Cố Úc Diễm ra, Tần Thanh Miểu lùi về sau một bước, ngực phập phồng lợi hại, "Đủ rồi".

Người kia cũng là hai má phiếm hồng nhìn Tần Thanh Miểu, nhịn không được tiến về trước, Tần Thanh Miểu cảnh giác liếc mắt một cái, "Không được đến đây".

Là nàng quá mức phóng túng cho người này rồi sao? Quả nhiên là càng ngày càng làm càn.

"Em...". Có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, Cố Úc Diễm ngây ngốc cười cười, "Em vào phòng tắm pha nước ấm cho chị tắm rửa".

Từ trong phòng đến phòng tắm điều chỉnh nước ấm, Cố Úc Diễm kéo tay áo lên, cho vào nước thử rồi nhếch miệng ngây ngô cười.

Thời điểm cùng một chỗ với Tần Thanh Miểu, cảm xúc luôn là không nhịn được mà nổi lên gấp nhiều lần, mỗi khi cô đối với mình ôn nhu một chút, liền không nhịn được mà vui vẻ, lại muốn ôm cô vào lòng.

Bất quá.... Tần Thanh Miểu hình như là vẫn không tin nàng?

Nghĩ đến bộ dáng lạnh xuống của Tần Thanh Miểu lúc nãy, khuôn mặt tươi cười của Cố Úc Diễm dần dần biến mất, tay một chút cũng không khuấy nước, có chút thất thần nhìn cái vòi đang chảy nước, thanh âm thì thào, "Anh...là vì anh.... cho nên chị ấy mới không tin em sao?"

Thật sự nàng rất muốn biết thực sự lúc đó Tần Thanh Miểu và anh đã xảy ra chuyện gì, nếu biết, nàng có thể đoán trúng một chút tâm tư Tần Thanh Miểu, làm cho cô tin tưởng mình thật thích nàng, lời nói cả đời lúc trước, cũng không phải là thuận miệng nói.

Nhưng.... nàng không thể nào chạy tới hỏi Tần Thanh Miểu a.

"Lãng phí nước như vậy, cẩn thận bị ông ngoại em đánh". Đang ngẩn người, của phòng tắm phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng trong trẻo, tay Cố Úc Diễm run lên, quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu ôm ngực dựa của ở bên cạnh, vội vàng thử nước, đứng dậy, "Được rồi, nơi này.... đơn sơ, không có bồn tắm lớn cũng không có dục phách (mình chịu), chị tắm rửa nhanh lên nha, đừng để bị cảm".

"....Ừ". Tần Thanh Miểu nhìn bộ dáng nàng đang thật sự dặn dò mình, thật giống như đang dặn dò đưa trẻ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lại cười không nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, nhìn nàng gãi đầu nói đến cách dùng nước ấm kiểu cũ, đôi mắt càng phát ra ôn nhu.

"Được rồi... chị tắm rửa đi, em đi ra ngoài". Đến khi chắc chắn đã dặn dò xong, Cố Úc Diễm rất tự giác ra khỏi phòng tắm, khi trở lại phòng mình, bày chăn hảo xong thì lại ngồi ở bên cạnh ngẩn người.

Tình huống trong nhà cho đến khi anh đi làm đã cải thiện nhiều...bà ngoại và nàng giống nhau, mùa thu mặc dù lạnh nhưng thật ra tốt lắm, một khi thời tiết trở lạnh thì rất sợ lạnh, cho nên ca ca lúc đó bỏ tiền để trang bị cho phòng nàng và bà ngoại cái máy điều hòa, còn bị ông ngoại mắng một chút.

Ngô.... đêm nay phòng nàng để cho Tần Thanh Miểu ngủ, nữ nhân kia có thể sẽ đá chắn, nếu không có điều hòa, đến lúc đó cô bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?

Ngơ ngác ngồi ở kia suy nghĩ một hồi lâu, đứng dậy mở tủ quần áo, ôm theo ra giường và chăn tính đi ra ngoài. Nhưng còn chưa đi tới của, Tần Thanh Miểu từ bên ngoài đẩy cửa vào, hiển nhiên là vì đường đi từ phòng tắm đến phòng làm cho nàng lạnh, vừa vào phòng liền nhẹ nàng thở ra.

Nhìn thấy nàng như vậy, Cố Úc Diễm vội vàng đem chăn ném qua một bên, cầm tay nàng, ôm tay nàng trong lòng bàn tay mình, mày nhăn lại gắt gao.

Tay bị một bàn tay không ấm áp hơn mình bao nhiêu ôm lấy, Tần Thanh Miểu cúi đầu nhìn nàng nhăn mày, bộ dáng hận không thể làm cho tay mình ấm nhanh lên, rút tay ra, phủ lên hàng mi của nàng, "Vào đây rồi nên không lạnh nữa".

"...Ừ". Cố Úc Diễm gật gật đầu, nhìn mắt nàng còn đọng lại giọt nước, cầm lấy máy sấy tóc vừa đi mượn đưa cho nàng, "Sấy tóc đi, đừng để bị cảm".

"À....em nói câu này nhiều lần rồi". Tiếp nhận máy sấy trong tay nàng, ngồi vào trước gương, Tần Thanh Miểu có chút buồn cười, "Mới lúc nãy, em cũng đã nói câu đừng để bị cảm rồi".

"Ách....", vò đầu, ngây ngốc cười, Cố Úc Diễm không nói gì thêm, lại ôm chăn tính đi ra ngoài, Tần Thanh Miểu nhìn động tác của nàng qua gương, hơi hơi sửng sốt, lập tức như nhớ tới chuyện gì, "Phòng của anh ấy có điều hòa sao?"

Tay đang muốn mở của ra dừng lại, chớp chớp mắt, "Có..."

"Chị ghét nhất là bị người khác lừa gạt". Tắt máy sấy, trong phòng lập tức an tĩnh lại, thanh âm Tần Thanh Miểu lạnh xuống, xoay người chằm chằm Cố Úc Diễm, vẻ mặt cũng lạnh lùng thêm vài phần, "Rốt cuộc có hay không?"

"....Không có". Vừa nghe câu ấy trong lòng chợt lạnh, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn buông chăn trong tay, "Em ở phòng bà ngoại".

"Vậy em muốn đi phòng khác ngủ?". Tóc nửa vương ở trên vai, Tần Thanh Miểu đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, nghe như là câu hỏi, nhưng thực chất là câu khẳng định.

"Ừ....phòng này cho chị ngủ". Cố Úc Diễm gật gật đầu, vẻ mặt đứng đắn, "Chị sẽ đá chăn, buổi tối ngủ ở phòng này, sẽ không...."

Đang nói, một đôi tay hơi lạnh chạm vào cổ mình, Cố Úc Diễm nhanh chóng đỏ mặt, nhìn người gần trong gang tấc, "Sao... làm sao vậy?"

"Chị đồng ý cho em đến phòng của anh ta sao?", hai má dán vào nhau, tiếng nói Tần Thanh Miểu nhu hòa như giọt nước, "Em là muốn cách xa chị một chút?"

"Em... không phải....", tim đập lợi hại, vội vàng cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt Tần Thanh Miểu cười như không cười, tầm mắt đảo đến vạt áo ngủ lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng bị kiềm hãm, cổ họng không hiểu sao có chút khát.

Còn có câu nói kia... Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, cái mũi cũng nóng lên, vội vàng nâng tay sờ mũi, may mắn, không có chảy máu mũi.

Tần Thanh Miểu không để ý, vẫn duy trì bộ dáng ôm lấy cổ nàng, "Vậy vì sao?"

"Em... em...". Thật sự nhịn không được nên giãy khỏi lòng nàng, thối lui về sau, gắt gao che mũi, hai má đỏ bừng, xoay người vội chạy ra ngoài, "Em đi tắm rửa!". . Ngôn Tình Sủng

Bị động tác của nàng làm cho kinh ngạc, nhìn thân ảnh chật vật chạy đi đến một lúc sau mới hồi phục tinh thần, Tần Thanh Miểu "phì" cười một tiếng, đôi mắt lưu chuyển đến lay động lòng người, chỉ tiếc người kia vội vàng bịt mũi chạy đi không thấy được màn này.

Đợi đến lúc Cố Úc Diễm rón rén trở về, Tần Thanh Miểu đã sớm đắp chăn bán nằm ở đầu giường, trong tay còn cầm quyển tiểu thuyết đặt ở đầu tủ, thấy nàng tiếng vào, quơ quơ quyển sách trong tay, "Em thích xem cái này?"

"Ừ... thỉnh thoảng có xem". Ánh mắt do dự nhìn chăn bị mình đặt ở bên cạnh, Cố Úc Diễm có chút không yên lòng đáp, lo lắng rốt cuộc có nên đến phòng anh ngủ không.

"Thư phòng cũng có mấy loại sách này". Tần Thanh Miểu bỏ sách xuống, đạm đạm nhìn nàng một cái.

"Có... có". Gật gật đầu, Cố Úc Diễm đi tới phía trước, lại dừng lại, tựa hồ có chút rối rắm, Tần Thanh Miểu nhíu mi, "Còn không lại đây".

"Ờ...". Nghe cô nói như vậy, tim vốn đã đập nhanh nay lại còn nhanh hơn, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn đi tới phía trước hai bước, đến bên gường thì dừng lại, nơm nớp lo sợ ngồi xuống, bộ dáng kia, làm cho Tần Thanh Miểu trên mặt vẫn duy trì thanh đạm nhịn không được cười khẽ, bỏ sách trong tay đến bên giường, nằm xuống, "Chị sẽ không ăn em".

Trừng mắt nhìn, giúp cô đắp hảo chăn, nghĩ nghĩ, sờ sờ cái điều khiển từ xa bên cạnh, điều chỉnh độ ấm, sau đó mới sờ sờ tay Tần Thanh Miểu ở trong chăn, "Như vậy có lạnh không?"

"Không lạnh". Lắc đầu, thu lại ý cười trên mặt, vẻ mặt còn thật sự, "Đã khuya, ngủ đi".

"Được...". Nằm xuống theo, kéo cái chăn lúc nãy tính ôm ra ngoài, hơi do dự, lại xốc lên, đắp cho Tần Thanh Miểu thật tốt, rồi mới đem chính mình đi vào trong chăn cùng cô, nghiêng người cách cái chăn ôm lấy Tần Thanh Miểu, đem đầu chôn ở trên chăn không dám nhìn cô.

"Em muốn giết chị chết sao?". Bị một cái chăn bao vây như vậy cũng thực bất đắc dĩ rồi, mà Cố Úc Diễm cư nhiên còn đắp thêm cho cô một cái chăn rồi ôm cô như vậy, Tần Thanh Miểu vừa tức giận lại vừa cảm động, "Mau bỏ ra".

"Không được, chị sẽ đá chăn". Chốt đèn ngủ ở không xa, Cố Úc Diễm một tay vẫn để trên người Tần Thanh Miểu, tay kia thì với qua tắt đèn, một lần nữa ôm lấy Tần Thanh Miểu, "Em đang ngủ, cái gì cũng đều nghe không được".

"Em...". Tần Thanh Miểu không nói gì, trong phòng một mảnh yên tĩnh, mà người kia đang ôm cô rõ ràng hít thở dồn dập, hiển nhiên là khẩn trương cực.

Nữ nhân cả người bị bao lấy để mặc nàng ôm, nghe tiếng hít thở dồn dập kia, sau một lát, khóe môi nở rộ ra một nụ cười ấm áp, cảm giác ấm áp thế này, rốt cuộc dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nửa giờ sau, Cố Úc Diễm vẫn giả bộ ngủ lén lút mở mắt ra, tay ở trong chăn hoạt động một chút, thấy Tần Thanh Miểu không nhúc nhích, ngồi thẳng dậy, phủ lên mặt cô, một cái hôn dừng lại trên da thịt bóng loáng, sau đó nhờ vào ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mà tìm được môi Tần Thanh Miểu, nhẹ nhàng mà hôn một cái, "Ngủ ngon, Miểu Miểu".

"Ngủ ngon, cả gan làm loạn tên". Người kia từ từ nhắm hai mắt thản nhiên nói.

"....", Cố Úc Diễm ra một trận mồ hôi lạnh, yên lặng nhìn nữ nhân từ từ nhắm hai mắt, thấy cô không mắng mình, thế này mới nhẹ nhàng thở ra nằm xuống, cách cái chăn gắt gao ôm cơ thể Tần Thanh Miểu, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.