"Ai..."
"Ngô..."
"Ân..."
"Bốp..."
"Đau quá... Minh Kỳ cậu làm gì vậy..." Ở trong phòng tự học, Cố Úc Diễm nguyên bản nằm dài trên bàn lập tức ngồi thẳng mình dậy, ôm đầu, đè thấp thanh âm hỏi người bên cạnh.
"Là do toàn bộ những thanh âm cậu phát ra từ sáng đến giờ a". Nguyễn Minh Kỳ cũng đè thấp thanh âm: "Các loại âm thanh này, nghe thật muốn chết đi cho xong."
"Sao?" Cố Úc Diễm ngẩn người, lập rức lộ ra một chút cười khổ, lại thở dài một tiếng, cầm lấy sách vở: "Hôm nay mình không có tâm trạng nghe giảng, về ký túc xá trước, cậu ở lại tiếp tục đi".
Nguyễn Minh Kỳ ngẩn ra, nhìn Cố Úc Diễm một hồi lâu, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Ừ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mình."
Đói với nàng lộ ra nụ cười, Cố Úc Diễm đứng lên, ra khỏi phòng học.
Kỳ thật không có tâm trạng học không chỉ có hôm nay.
Thời điểm Tần Thanh Miểu đi công tác, đi ba tuần... trước khi đi đánh cho nàng một cuộc điện thoại nói nàng cuối tuần không cần đến, sau đó liền ngắt máy, cũng không nói thêm cái gi nữa.
Nhưng trong lòng Cố Úc Diễm, lại hy vọng Tần Thanh Miểu có thể nói thêm cái gì, ngay cả khi, nàng biết chính mình không có tư cách chờ mong như thế.
Nàng cư nhiên lại đối với một nữ nhân mà động tâm, mà nữ nhân kia lại còn là người thích anh đã qua đời của nàng.
Trở về ký túc xá, đem sách đặt lên bàn, Cố Úc Diễm lẳng lặng ngu ngốc ngồi ở đấy, trong đầu nghĩ đến ánh sáng mặt trời buổi chiều kia, khi mà nàng cùng Tần Thanh Miểu ở đỉnh núi vùng ngoại ô...
Khuôn mặt tinh xảo kia gần trong gang tấc, kia lông mi thật dài run rẩy, còn có kia bởi vì gió thổi qua mà làm vài lọn tóc bay bay... và cả nụ hôn nóng rực kia, làm cho tâm của mình nóng rực lên.
Nàng hai mươi năm sống trên đời, cũng chưa từng trải qua cảm giác thích một người mà tâm rung động... nhưng, ngay tại một khắc kia, nàng quả thật tin rằng mình thích Tần Thanh Miểu, là nữ nhân bao nuôi nàng.
Sau khi kết thúc nụ hôn, nhưng cái khỏa nóng mãnh liệt ở trong lòng vẫn còn hừng hực, nàng có chút không thở được ngây ngốc nhìn Tần Thanh Miểu, một câu cũng không nói được.
"Trở về thôi". Tựa hồ như chỉ có mình nàng kích động... Tần Thanh Miểu thật bình tĩnh, hảo bình tĩnh, biểu tình không gợn sóng, thật giống như không phải là người mới làm nàng đến mức không thể thở nổi kia.
Như du hồn nghe lời ngồi vào trong xe, nhìn Tần Thanh Miểu vẫn lạnh lùng như trước thản nhiên lái xe, mãi cho đến khi ngày đó trôi qua, nàng vẫn chưa thể nào hoàn hồn.
Không phải là chưa từng nghĩ tới Tần Thanh Miểu là nữ nhân mà mình không nên thích, không phải chưa bao giờ nghĩ rằng nên tránh đi... nhưng, nàng căn bản là không thể tránh được không phải sao?
Sau khi trở về trường cơ hồ mỗi đêm đều mất ngủ nằm ở trên giường nhớ lại nụ hôn kích tình ngày đó... có kích động, rung động, lại có lo lắng, sợ hãi.
Thẳng đến khi ba tuần sau Tần Thanh Miểu gọi đến, nghe thanh âm lạnh lùng quen thuộc, mới ý thức được, nguyên lai chính mình đã nhớ nàng nhiều lắm.
Người kia... nữ nhân kia, là thích anh... Hôn nàng, cũng là bởi vì nàng lớn lên giống anh a.
Nghĩ đến đó làm cho nàng ban đêm nằm ngửa ở trên giường nhịn không được muốn rơi nước mắt, cầm lấy ảnh chụp anh trong di động nhìn hồi lâu, rốt cuộc nhìn không được mà khóc.
"Như thế nào lại có suy nghĩ này?" Phòng ký túc xá chỉ có một mình Cố Úc Diễm, nàng lẳng lặng ngồi, biểu tình trên mặt có chút quái dị, tiếp theo là lầm bầm làu bàu một tiếng bất đắc dĩ, đứng lên duỗi lưng để tỉnh người lại: "Thanh thiếu niên lần đầu tiên yêu say đắm như vậy vừa có chút trở tay không kịp, lại vừa lo được lo mất."
Miệng nhớ kỹ lời nói của bà ngoại, nghĩ đến khi còn học trung học ca ca nói cho mình cùng bà ngoại thích Liên tỷ tỷ, Cố Úc Diễm rốt cục lộ ra nụ cười, giây tiếp theo, ánh mắt liền ảm đạm.
Tùy tay để lên trên bàn liền cảm nhận di động rung lên, quơ quơ đầu, đưa tay qua lấy, giây tiếp theo thân mình liền cứng ngắc.
Biểu tình phức tạp nhìn chằm chằm hồi lâu, đến khi tiếng chuông vang lên lần thứ ba: "Em vừa... em vừa.. vừa mới từ phòng vệ sinh ra..."
Phía bên kia điện thoại chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, làm cho nội tâm Cố Úc Diễm bị lay động mãnh liệt.
"À". Sau một lúc lâu, bên kia tốt cục lại có thanh â: "Em ở đâu?"
"Ở ký túc xá". Vội vội vàng vàng đáp, sợ mình lại làm cho cô sinh khí.
"Ừ". Nữ nhân kia lạnh băng đáp, tiếp theo nói một câu làm Cố Úc Diễm kinh hãi nhảy dựng lên, "Mau xuống dưới".
"A.... a a?". Kinh ngạc hoảng sợ chạy tới hành lang ký túc xá, quả nhiên nhìn thấy dưới lầu chiếc Porche trắng, Cố Úc Diễm nhất thời bủn rủn tay chân: "A em... em em em đi xuống..."
"Ừ." Vẫn là thanh âm đạm mạc, tiếp theo điện thoại bị cắt đứt chỉ còn tiếng bíp bíp. Cố Úc Diễm vội vàng cầm chìa khóa mở cửa, một đường chạy xuống dưới lầu, theo cửa lớn của ký túc xá chạy chậm đến trước xe.
"Tiểu Diễm". Ngay tại thời điểm Cố Úc Diễm lo lắng có nên mở cửa xe ngồi vào hay không, phía trước liền truyền đến tiếng kêu, vừa quay đầu, liền gặp ngay ba người bạn cùng phòng cầm sách đi tới.
"Cậu đây là....". Người đi ở giữa yên lặng liếc nhìn chiếc xe một cái, lại nhìn Cố Úc Diễm, nữ sinh bên cạnh hừ một tiếng: "Dọa người".
Sắc mặt nhất thời có chút xấu hổ, Cố Úc Diễm đối diện màn này có chút không biết phải làm sao, mà ký túc xá càng về trưa lại càng nhiều người hơn, ai đi qua cũng liếc mắt về chiếc xe một cái.
Ngay lúc đó cửa xe mở ra, làm những người nhìn trộm một phen cả kinh, lập tức kinh diễm.
Ánh mắt đảo qua mấy người đứng ở trước Cố Úc Diễm, đôi mắt chợt lóe, Tần Thanh Miểu sau khi xuống xe liền tùy ý đặt tay lên cửa: "Làm sao vậy?"
Người vừa mới đối với Cố úc Diễm nói "Dọa người" nhất thời biểu tình cứng đờ, nhìn Tần Thanh Miểu, trừng lớn mắt: "Nữ?"
Mày liễu giương lên, Tần Thanh Miểu quét ánh mắt qua ba người biểu tình kinh ngạc kia một cái, liền hiểu rõ, ngay sau đó, nâng tay nhẹ xoa đầu Cố Úc Diễm, khóe miệng lộ ra một chút nụ cười đạm đạm: "Còn muốn chị phải chờ bao lâu?"
Chị....Chị..... Chị?
Vẫn là lần đầu tiêng được nhìn trực diện bộ dáng nhu hòa như vậy của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm biểu tình thay đổi, tiếp theo mới ý thức được vấn đề, "A...a em em.... tốt lắm"
"Ừ". Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng gật đầu, kéo tay Cố úc Diễm: "Đi thôi".
"Được...." Ngây ngốc đáp lại, đi theo Tần Thanh MIểu vài bước, có chút mơ hồ rốt cục tỉnh lại: "Ôi chao! Không đúng, đi đâu?"
"Căn tin". Ý cười vừa rồi sớm đã biến mất, tay vẫn lôi kéo tay Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhìn thẳng phía trước, không nhìn đến một đường có rất nhiều ánh mắt, mãi cho đến căn tin, thời điểm bước vào liền nhíu mi.
Lúc này, học sinh năm ba năm bốn cũng đã tan học, các cửa sổ căn tin đều có một hàng dài người.
Mặc dù có chút buồn bực thân là tổng giám đốc Tần thị, ngự tỷ đại nhân xinh đẹp hôm nay như thế nào lại đến căn tin ăn cơm, Cố Úc Diễm vẫn thực là ngoan chạy tới cầm theo đũa cùng thìa tìm vị tri tốt, "Chị....chị ngồi đi, em đi lấy cơm".
Lại liếc một cái, Tần Thanh MIểu nhìn nàng một lát: "Đi đi"
"Ừ..."
Chạy tới quầy đồ ăn, nhiều năm qua dường thành thói quen tiết kiệm làm cho Cố Úc Diễm lúc chọn đồ ăn hơi do dự, lại nghĩ đến Tần Thanh Miểu, lấy thêm vài món ăn mặn, sau đó mới bưng qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người ngồi ở kia mặt không chút thay đổi.
Tần Thanh Miểu khí chất thực sự là rất xuất chúng, cho dù thân mình vô cùng đơn giản áo sơ mi tây trang, vẫn làm cho nàng trở thành tâm điểm chú ý của căn tin, mà Cố Úc Diễm lại có cảm giác nữ vương bệ hạ giá lâm vô cùng quỷ dị.
Đem khay đồ ăn bỏ xuống, đặt đồ ăn lên bàn, hết thảy xong xuôi mới ngồi xuống đối diện Tần Thanh Miểu, nhếch miệng: "Tốt lắm".
"Ân".
Tần Thanh Miểu khẩu vị vốn không tốt, đồ ăn căn tin lại không hợp khẩu vị của nàng, ăn mấy đũa liền buông xuống. Cố Úc Diễm rối rắm nhăn mi: "Chị không ăn sao?"
"Ân". Đối với những người nhìn lén xung quanh xem như không thấy, Tần Thanh Miểu vẫn lạnh lùng đáp lời.
"....". Kỳ thật rất muốn nói rằng ăn như vậy sẽ rất dễ đói, nhưng nghĩ đến hẳn là Tần Thanh Miểu hẳn là không thích đồ ăn ở đây, Cố Úc Diễm liền không nói thêm gì mà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"Buổi sáng em chỉ có ba, bốn tiết?". Ngay tại thời điểm Cố Úc Diễm đem đồ ăn ăn hơn phân nửa, Tần Thanh Miểu mở miệng.
Không rõ vì sao lại hỏi mình như vậy, khóe miệng còn dính cơm ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, vẻ mặt ngốc ngốc gật đầu.
"Về sau, giữa trưa theo tôi đi ăn cơm". Tầm mắt dừng ở khóe miệng Có Úc Diễm,Tần Thanh Miểu gắt gao nhìn chằm chằm mấy hột cơm kia, nâng ngón tay chỉ vào người không có chút ý tứ kia, ý bảo nàng lấy cơm ra.
Trực tiếp nhe răng nuốt hết mấy hột cơm, Cố Úc Diễm đang nghĩ lời nói của Tần Thanh Miểu, cảm thấy ánh mắt sắc bén người kia nhìn mình, không khỏi nhìn lại.
Tần Thanh Miểu trầm giọng: "Về sau không được như vậy".
"Hử?" Cố Úc Diễm có chút không hiểu, sau đó hiểu được cái gì, xoát một cái đỏ mặt, ngượng ngùng thè lưỡi.
Có hơi chút giật mình, lại có chút cao hứng.
Về sau trưa nào cũng đều có thể nhìn thấy Tần Thanh Miểu?