Giơ lên đôi mày liễu, nhìn nàng vài giây, sau đó khóe môi hơi cong lên, nhìn Cố Úc Diễm cũng đi vào chỗ ngồi đối diện, Tần Thanh Miểu lắc đầu, cầm thực đơn: "Muốn ăn cái gì?"
Con ngươi đen trong cặp mắt sáng ngời lập tức tràn ngập tò mò, Cố Úc Diễm nhìn xung quanh bốn phía, lại nghe được Tần Thanh Miểu nói: "Cái gì cũng được".
Ném một cái xem thường qua, lại trầm ngâm một lát, Tần Thanh Miểu cầm thực đơn, nheo mắt lại: "Vậy thì ba phần thịt bò "
Ngay sau đó, quả nhiên kẻ ngốc hồ kia lùi đầu, trừng lớn mắt nhìn chính mình, hiển nhiên là bị dọa.
"Ân...ba phần? Vậy.... em hỏi một chút có hay không loại một phần". Khóe miệng tươi cười có chút ác ý, đầu ngón tay ở trên thực đơn nhẹ nhàng vuốt phẳng vài cái, mà cái người vốn là nữ nhân băng lãnh cư nhiên đùa giỡn chính mình đến nghiện.
Cố Úc Diễm căn bản không thể phân rõ Tần Thanh Miểu nói thật hay giả, dù sao thân là bị cô bao nuôi, thì mọi thời điểm quyền quyết định là ở cô, hơn nữa... Nữ nhân này không phải là thường xuyên vui buồn thất thường sao? Một giây trước còn dùng cái ngữ khí khi dễ người này để nói chuyện, một giây tiếp theo nói không chừng liền cắn nát môi người ta.
Người phục vụ đã sớm đứng chờ bên cạnh, Tần Thanh Miểu nhìn vẻ mặt vố thố của Cố Úc Diễm cùng bộ dáng muốn nói lại không dám cự tuyệt mình, lập tức tâm tình xấu đi, ý cười ẩn ẩn trong mắt cũng biến mất.
Tùy ý chọn món gì đó, nhìn phục vụ lui ra, Tần Thanh Miểu nhìn bộ dáng Cố Úc Diễm bắt đầu ngẩn người, không rõ chính mình giờ phút này rốt cuộc ảo não vì cái gì, đơn giản đứng dậy hướng về buồng vệ sinh.
Vì thế Cố Úc Diễm một mình ngồi ở đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tràn ngập mê hoặc, nhìn Tần Thanh Miểu đi xa, lại nhận thấy nàng giống như lại sinh khí.
Đang nghĩ đến có phải hay không mình đã làm phiền đến Tần Thanh Miểu, nguyên bản tại vị trí Tần Thanh Miểu lại xuất hiện một nam nhân, còn đánh giá chính mình.
Nhăn mi lại, Cố Úc Diễm muốn làm cho đối phương đứng lên, lại nghe người nọ mở miệng, trên khuôn mặt lộ ra một chút xem thường: "Cố Úc Sâm là gì của cô?"
Ở nơi này bỗng nhiên nghe được tên anh, Cố Úc Diễm giống như bị điện giật nhìn nam nhân kia, nửa ngày cũng chưa hồi phục tinh thần.
"Này. Tôi đang nói chuyện với cô." Nam nhân thấy nàng không đáp, dường như hơi tức giận: "Có nghe thấy không?"
Phục hồi tinh thần, nghe được lời nói không lễ phép của nam nhân, Cố Úc Diễm không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Là anh tôi, xin hỏi anh..."
"Quả nhiên cùng tên thô thiển kia có quan hệ." Nghe Cố Úc Diễm trả lời, nam nhân khinh khi nở nụ cười: "Quả nhiên đều là người từ nông thôn đến, Cố Úc Sâm là cái dạng gì, thì cô cũng..."
"Ào." Một tiếng đánh gãy lời nói của nam nhân, hành động vô cùng bình thản, nam nhân vừa mới tràn đầy khinh miệt kia trên người đầy rượu, mà người động thủ, cũng tức giận đến phát run nhìn Cố Úc Diễm.
Ngơ ngác ngửa đầu nhìn Tần Thanh Miểu trong tay mang theo ly rượu cao cao, Cố Úc Diễm trong nháy mắt có chút ngây dại.
Nam nhân bị hất rượu cũng lập tức ngây người, sinh khí đứng lên, nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của nữ nhân kia, sắc mặt thay đổi nhanh chóng: "Tần Thanh Miểu".
"Anh có thể cút." Đem ly rượu thả lại trên bàn, Tần Thanh Miểu thản nhiên nói xong, sau đó quay người đối diện người phục vụ nói: "Đưa một bình rượu như thế đến nơi của hai vị tiểu thư kia, nói là tôi mời."
Hai người ngồi bàn đối diện cách vách liếc nhìn nhau, người tóc nhắn nhẹ nhàng cười: "Không cần, tôi nghĩ ly rượu kia thực thích hợp đối với vị tiểu thư đã cống hiến sức lực này."
Nói xong, lại nhếch miệng nhìn người mặc áo sơ mi quần tây nhìn có vẻ thực giỏi giang xinh đẹp ngồi ở đối diện, rộ nụ cười sáng lạn: "Đúng không, học tỷ".
Nữ nhân kia oán trách liếc nàng một cái, mới quay sang Tần Thanh Miểu nói: "Không cần để ý".
Hơi hơi sửng sốt, tiếp theo nhẹ nhàng gật đầu, Tần Thanh Miểu nhìn nàng: "Cảm ơn"
"Ừ... không có gì"
Nam nhân kia sớm đã tức giận đến xám ngắt mặt, lại nhìn Tần Thanh Miểu cư nhiên cũng mấy người cách vách nói mấy lời vô nghĩa, sinh khí, lại không dám làm gì Tần Thanh Miểu, mà người bốn phía cũng đang nhìn hắn, chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc Cố Úc Diễm đang ngồi một cái, bước đi nhanh như bay.
Thấy bóng dáng nam nhân kia dần biến mất, Tần Thanh Miểu nói người phục vụ đổi một cái ghế khác mới ngồi xuống, nhìn người đối diện kia đang kinh ngạc nhìn mình, lạnh lùng phun ra vài từ: "Lần sau đừng có ngốc như vậy nữa".
Cúi đầu, hai ngón tay có chút bối rồi quấn vào nhau, biểu tình Cố Úc Diễm thoạt nhìn có chút khổ sở, cũng không dám nhìn Tần Thanh Miểu, sau một lúc, thanh âm có chút run run: "Anh em... trước kia..."
Nói được một ít, rốt cuộc không nói được nữa, hô hấp Cố Úc Diễm có chút dồn dập, hai tay nắm chặt thành quyền, rất lâu sau đó cũng chưa ngẩng đầu, cũng không phát ra một thanh âm nào.
"Con người vốn không hoàn mỹ." Lúc này phục vụ đưa thịt và rượu đến, Tần Thanh Miểu cầm lấy ly uống rượu, vẻ mặt có chút ảm đạm, bất qua lại rất nhanh khôi phục sự lãnh đạm: "Sẽ có vài người nói em cái gì đó.... Em nên cảm thấy may mắn khi bị đề cập đến xuất thân, mà không phải là nhân phẩm, năng lực hay là gì khác."
Tuy rằng biểu tình Tần Thanh Miểu trước sau như một mà lạnh lùng, ngữ khí cũng không có cảm xúc gì, nhưng Cố Úc Diễm cảm thấy cô đang an ủi mình, đầu nâng lên, nhìn về phía Tần Thanh Miểu, trong lòng một trận rung động.
"Ăn cơm đi". Tâm tình tốt từ ngày hôm qua đến giờ liền trở thành hư không, Tần Thanh Miểu lãnh nghiêm mặt, cầm lấy dao nĩa cắt thịt.
Cúi đầu nhìn miếng thịt bò trước mặt, Cố Úc Diễm lại nhịn không được liếc nhìn Tần Thanh Miểu một cái, cái loại cảm giác khác thường lại bắt đầu rục rịch trong đầu, làm cho nàng có chút mê mang.
Cảm giác ấy cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua.
Hai nữ nhân cách vách tựa hồ đã dùng xong, đối với hai nữ nhân này, Tần Thanh Miểu vẫn cảm thấy có vài phần hảo cảm, thấy các nàng đứng dậy, liền đi qua, đến lúc đối diện thì nhẹ nhàng gật đầu.
Mà người vừa mới bị lời nói của nam nhân kia làm hạ cảm xúc, thế nên không chú ý đến cuộc nói chuyện của Tần Thanh Miểu cùng hai nữ nhân kia, Cố Úc Diễm tò mò ngẩng đầu nhìn các nàng.
Mỹ nhân tóc ngắn mang theo vẻ đẹp trung tính lại có điểm hiên ngang tà khí, mà người tóc dài thì mang vẻ đạm đạm, làm cho nàng cảm thấy cùng Tần Thanh Miểu có điểm giống, nhưng lại có chút bất đồng.
Ngô, hẳn là bởi vì thời điểm ánh mắt nhìn nữ nhân tóc ngắn kia đều rất ôn nhu a...
Nhức đầu, nhìn hai người rời đi, tầm mắt lại đảo đến ngón áp út đều đeo nhẫn trên tay hai người, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, lại tiếp tục nhìn miếng thịt bò của mình, cảm thấy có chút không cam lòng nói thầm.
Thoạt nhìn rất trẻ tuổi... cư nhiên đã kết hôn...
"Lần sau, nhìn thấy Vệ Minh Khiêm, không cần để ý tới." Tần Thanh Miểu vẫn không nói gì giờ phút này lại mở miệng, mà lời nói lại làm cho Cố Úc Diễm có chút ngây người, lập tức ý thức được lời nàng rằng "Vệ Minh Khiêm" là chỉ ai.
Chính là như vậy, Cố Úc Diễm ý thức được, Tần Thanh Miểu lộ ra khuôn mặt băng lãnh cùng hơi thở băng hàn trực tiếp hất rượu vào Vệ Minh Khiêm, tự hồ cũng bởi vì lời nói của Vệ Minh Khiêm mà sinh khí.
Cho nên... nàng có thể phẫn nộ như vậy tất cả cũng vì anh hai.
Nghĩ đến điểu này, Cố Úc Diễm liền thấy có chút cảm động, Tần Thanh Miểu đối với chỉ duy nhất anh hai mà bảo hộ.
Nhưng ngoài cảm động, lại không hiểu trái tim có chút không thích hợp, ê ẩm, rầu rĩ.
Không biết đây là cảm giác gì, cũng không tiếp tục theo đuổi vì sao có cảm giác này, Cố Úc Diễm nhìn xuống dưới, sau đó mở miệng, vẻ mặt thật sự nghiêm túc: "Cảm ơn chị".
Những lời này, nàng luôn muốn nói với Tần Thanh Miểu, nhưng vẫn không nói nên lời. Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy phải nói, cho dù không phải vì chính mình, cũng là thay anh trai nói một câu.
Động tác cắt thịt dừng một chút, Tần Thanh Miểu không ngẩng đầu nhìn nàng mà tiếp tục động tác trên tay, Cố Úc Diễm thấy thế, vốn tưởng rằng nàng không để ý đến mình, thật lâu sau bỗng nhiên nghe được thanh âm lạnh như băng kia: "Em là người của tôi, muốn khi dễ, tự nhiên cũng chỉ có thể để một mình tôi khi dễ".
Những lời này, lại làm cho Cố Úc Diễm lâm vào trạng thái dại ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu từ đâu một trận nóng bỏng truyền đến, Cố Úc Diễm thẳng tắp nhìn Tần Thanh Miểu, đầu óc tựa hồ ngưng hoạt động. Mãi cho đến khi Tần Thanh Miểu nguyên bản không để ý đến nàng nhưng thật sự chịu không nổi cái loại ánh mắt này liền ngẩng đầu trừng nàng, lúc này mức vội vàng cúi đâu. "Nga".
Mà trái tim nguyên bản đang đập vững vàng giờ lại nhảy với tần suất cao. Cảm giác rầu rĩ phía trước, cũng không tồn tại được lâu.
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên xe, Tần Thanh Miểu vẫn chưa lái xe về nhà mà lại hướng ra ngoại ô, chạy đến tòa nhà trên đoạn quốc lộ cao nhất, dừng lại mở cửa xe đi xuống,
Đã là tháng mười một, ngay cả X thị ở phía nam cũng rất lạnh, mà giờ này cũng đã chiều, ở đây trên núi, gió vẫn lớn hơn một ít.
Tuy rằng không biết vì sao Tần Thanh Miểu lái xe đến đây, Cố Úc Diễm ngồi ở ghế phụ do dự một hồi, cũng đi theo mở cửa xe, đứng phía sau Tần Thanh Miểu mà nhìn thân ảnh quá mức mảnh khảnh kia hồi lâu, cởi áo khoác ra.
Nhưng vừa mới đi vài bước, liền nghe được nữ nhân đang ôm ngực kia bỗng nhiên mở miệng, không hề có cảm xúc: "Mặc trở về".
Một tay còn cầm áo khác, một tay vò đầu, Cố Úc Diễm nhất thời dừng bước, nhưng cũng không nghe lời mặc áo khoác.
"Lại không nghe lời sao?." Tần Thanh Miểu không xoay người nhìn nàng, lại liệu đến động tác của nàng: "Mặc vào"
"Ngô..."
Lưu loát xoay người, đi đến trước mặt Cố Úc Diễm, cũng không thèm liếc tới áo khoác trên tay nàng, tay Tần Thanh Miểu nhấc cằm của nàng lên, ánh mắt mị mị, khóe môi có chút tà mị cong lên: "Thực nghĩ mình là nam nhân?"
"..." Cố Úc Diễm nhất thời không nói gì.
Không ấn lẽ thường ra bài nữ nhân, hỉ nộ vô thường nữ nhân cái gì...... Quả nhiên là...... Thực làm cho người ta bất đắc dĩ a.