Thụy Du Thiên Miên

Chương 90: Nội Gián




Từ sau khi Thuỵ Miên biết việc Mộ Dung Mao đã có được tin tức về Vọng Nguyệt Ước, lại có thích khách vào phủ muốn cướp Huyền Bích Kiếm, nàng càng cảnh giác phòng bị. Việc Đắc Di giao cho nàng Vọng Nguyệt Ước như tín vật, không phải ai cũng biết. Vậy nên, nàng càng phải giữ bảo vật an toàn, giúp giảm bớt gánh nặng cho Đắc Di. Hơn nữa, tình hình mọi việc đang gấp rút, khiến nàng càng thấp thỏm mong mỏi tin tức về cặp bảo vật cuối cùng.



Một buổi chiều, Lý Tư đến tìm Thuỵ Miên, chắp hai tay cung kính nói: “Thuỵ Miên cô nương, Đắc Di công tử cho ta đến đón cô nương. Công tử đang đợi cô nương ở rừng tre hôm trước. Công tử đã có tin tức về cặp bửu bối ở Kỳ quốc, muốn mời Thuỵ Miên cô nương đến gặp.”



Thuỵ Miên vui mừng, cuối cùng cũng có tin tức khả quan. Nàng liền cùng Lý Tư lên xe rời phủ. Trước khi đi, Thuỵ Miên lục từ trong hòm của nàng, mở một ngăn mật thất, lôi ra hộp gấm đựng Vọng Nguyệt Ước. Bảo ngọc có linh cảm với những bảo bối còn lại. Nếu Đắc Di cần dùng nó để xác nhận cặp bảo bối kia, Thuỵ Miên nên chuẩn bị sẵn mang theo. Nàng không quên dặn dò Thuý Như ở nhà đợi mình về.



Đường đi xóc nẩy đồng điệu với tâm trạng đang háo hức phấn chấn của Thuỵ Miên. Lý Tư nhanh chóng phi xe ngựa chở nàng đến điểm hẹn.



Khi đến nơi, Lý Tư nói với nàng: “Công tử Đắc Di đang đợi cô nương ở chỗ hôm trước, hạ nhân sẽ ở đây canh gác.”



Thuỵ Miên mỉm cười nói: “Cảm ơn ngươi.”, rồi một mình đi đến nơi bìa rừng hôm trước nàng và Đắc Di đã đứng trò chuyện, cũng chính là nơi hắn đã trao nàng bảo vật Vọng Nguyệt Ước, thề nguyền một đời bên nhau. Nàng gần đến nơi thì thấy thấp thoáng bóng dáng của một người đang đợi phía trước, nàng nhanh chóng mỉm cười tiến lại gần.



Lấy tay vạt nhánh cây để bước ra bìa rừng thoáng đãng nơi vách núi, Thuỵ Miên vui vẻ gọi: “Đắc Di, ta đã đến.”



Thuỵ Miên ngỡ ngàng không hiểu. Đứng quay lưng về phía nàng không phải Đắc Di mà là một nữ nhân một thân hồng y, nàng ta quay người lại nhìn Thuỵ Miên. Khuôn mặt nữ tử xinh đẹp đoan trang, dù trang điểm nhẹ nhàng vẫn toát lên nét yêu kiều diễm sắc.



Thuỵ Miên bất ngờ nói: “Vân Mai cô nương, cô nương làm gì ở đây?”



Vân Mai nở nụ cười tươi nhìn Thuỵ Miên, nói: “Thuỵ Miên cô nương, cô đã tới. Sao, cô có chút thất vọng khi nhìn thấy ta?”



“Cô nương nói gì ta không hiểu?” Thuỵ Miên nhìn Vân Mai mỉm cười lạ lùng, trong lòng dấy lên cảnh giác.



“Cô nương chẳng phải tới đây để gặp Đắc Di hay sao?” Vân Mai nói, khi nhắc đến tên của Đắc Di, trong mắt nàng ta ánh lên ánh sáng kỳ lạ.



Thuỵ Miên thắc mắc: “Cô nương biết ta đến đây để gặp Đắc Di? Thật ra là có chuyện gì? Không phải Đắc Di mà là cô nương gọi ta đến đây?”



Vân Mai quay lưng nói như đang hồi tưởng: “Đây là nơi mà Đắc Di công tử thường tìm đến mỗi khi có chuyện gì cần suy tính giải quyết. Ta và chàng cũng đã từng gặp nhau mấy lần ở nơi này. Trước nay dù vào sinh ra tử ta cũng không chối từ, chỉ cần đó là việc chàng giao phó.”



Nàng ta quay lại nhìn Thuỵ Miên, đổi giọng hằn học: “Ta chưa từng thấy Đắc Di chàng đối xử với nữ nhân nào như vậy. Thuỵ Miên ngươi tuy là xinh đẹp, nhưng sao có thể vì Đắc Di mà làm mọi việc như ta? Vậy thì dựa vào đâu, người chàng yêu lại là người?”



Thuỵ Miên nghe Vân Mai nói, đầu óc choáng váng.



Vân Mai nhìn nàng cay độc, vẻ đoan trang trên gương mặt giờ đã biến mất. Nàng ta lạnh lùng nói: “Từ bé ta đã theo Đắc Di. Chàng bảo ta làm cái gì, ta hết mình làm cái đó, vì chàng đã bao lần hy sinh không tiếc thân. Ta biết mình không xứng đáng với chàng, nhưng ta không thể ngờ chàng lại chọn ngươi, trong lòng chàng chỉ có mình ngươi. Ngươi hơn gì ta chứ? Ta cứ nghĩ nếu Đắc Di công tử không thể để ai lọt mắt, ta nguyện sẽ bên chàng, vì chàng mà cả đời này cúc cung tận tụy(1).”



(1) Cúc cung tận tụy: dốc hết lòng hết sức làm trọn bổn phận



Thuỵ Miên cố gắng lấy lí lẽ nói với nàng ta: “Cô nương Vân Mai, cô nương bình tĩnh, cô nương hiểu lầm rồi. Điều quan trọng bây giờ là hỗ trợ Đắc Di làm đại sự, mọi việc để sau hẵng nói.”




“Ngươi mới là người đã hiểu lầm. Ta vẫn sẽ giúp chàng hoàn thành đại nghiệp. Nhưng vì chàng có ngươi mà không còn trân trọng ta nữa. Chàng không giành tình cảm cho ta, cũng không thể giành tình cảm cho ngươi. Chỉ cần ngươi biến mất, ta nhất định có thể tiếp tục ở bên chàng. Chàng rồi sẽ biết ta mới là người dốc hết tâm ý với chàng.” Vân Mai hai mắt đã long lên xòng xọc, nàng ta rút từ trong áo ra một đoản đao sắc nhọn, vừa nhìn Thuỵ Miên vừa nói.



Thuỵ Miên lùi bước, toát mồ hôi lạnh. Vân Mai là trợ thủ đắc lực của Đắc Di, đã bao năm hành tẩu giang hồ, làm mật thám cho hắn, võ công của nàng ta chắc chắn không phải hạng vừa. Thuỵ Miên so về võ thuật với Vân Mai, chỉ như châu chấu đá voi.



Vân Mai xông vào, tay cầm đoản đao thoăn thoắt chĩa về phía Thuỵ Miên. Ngay lúc này, từ trong rừng tre phi ra một thân ảnh, người này chặn ngang mũi đao của Vân Mai. Thuỵ Miên nhìn thấy người vừa đến, vui mừng gọi: “Lý Tư.”



Lý Tư chặn đoản đao của Vân Mai lại, nói to với nàng ta: “Nàng làm gì vậy?”



Vân Mai phát điên nói: “Sao lại ngăn cản ta, nàng ta phải chết, chỉ có vậy, Đắc Di mới để ý đến ta.”



Lý Tư nói: “Điều này không được.”



Lý Tư không đánh trả Vân Mai, chỉ dùng kiếm hất đoản đao của nàng ta ra. Thuỵ Miên đứng phía sau lưng hắn.



Vân Mai nói: “Chẳng phải ngươi từng nói sẽ vì ta làm mọi việc sao? Chẳng phải ngươi khao khát ta ư? Nữ tử này chết, sẽ làm ta rất vui mừng, ngươi có thể làm thế vì ta không?”



Thuỵ Miên nghe thấy những điều Vân Mai vừa nói, tự động bước lùi xa ra khỏi Lý Tư, nhìn hắn ta ngỡ ngàng.




Lý Tư đau khổ trả lời: “Ta đúng là có thể làm mọi việc vì nàng. Vì nàng mà ta trái lời chủ tử, để nàng gặp mặt Thuỵ Miên. Nhưng tướng quân đã căn dặn, phải bằng mọi giá bắt nàng ta còn sống. Nàng hãy đợi, đến khi chủ tử tra khảo nàng ta xong, ta sẽ giúp nàng toại nguyện, có được không?”



Vân Mai ánh mắt điên loạn, nhìn Lý Tư gào thét: “Không, ta bắt buộc phải xử lí nàng ta ngay tại đây, nàng ta còn sống ngày nào, ta càng xa cách Đắc Di công tử ngày đó.”



Lý Tư nặng nề nói: “Cuối cùng cũng chỉ vì Đắc Di. Nàng luôn chỉ có hắn trong tim, đối với nàng, ta thật không có một chỗ đứng nào cả.”



Vân Mai không quan tâm đến vẻ sầu khổ của Lý Tư, nhanh nhẹn ra tay đả thương vào vai hắn, làm rách áo trên vai hắn. Lý Tư không phòng bị, bị đánh lùi về sau mấy bước. Lợi dụng Lý Tư không chắn lối giữa mình và Thuỵ Miên, Vân Mai cầm đoản đao một lần nữa lao vào quyết tặng cho Thuỵ Miên một đòn chí tử. Lý Tư vội vàng xông tới cố chặn.



Bỗng từ trong rừng một thanh kiếm chẻ tre bay tới, găm trúng ngực của Vân Mai, làm nàng ta ộc máu từ khoé miệng, rơi xuống đất, một thân bất động. Lý Tư thấy vậy liền lao đến bên cạnh nàng ta, nhấc thân trên của Vân Mai lên, ra sức mà lay, giọng nói hoảng loạn: “Vân Mai muội, Vân Mai, tỉnh lại đi.”



Nhưng Vân Mai đã chết, không chút phản ứng, hai mắt nàng ta trợn tròn, nhưng vẫn toát lên vẻ quyết tâm như lúc nàng ta muốn lấy mạng Thuỵ Miên. Lý Tư một tay ôm chặt lấy Vân Mai, một tay rút thanh kiếm đang nằm trong lồng ngực nàng ta ra, vứt xuống mặt đất. Máu từ vết thương chảy thấm đẫm vạt áo, không ngừng tuôn đỏ cả mặt đất và hai tay của Lý Tư.



Lúc này bước chậm rãi từ trong rừng tre ra là một hắc y nhân y phục phủ đen từ đầu đến chân. Người này bước đi bước nào, thân thể toát ra vẻ u ám lãnh khí đến đó. Thuỵ Miên vẫn còn sợ hãi bất động, chỉ cảm thấy cơn rùng mình ớn lạnh đang bao phủ. Người này chính là hắc y nhân bí ẩn mà Đắc Di lẫn Mộc Hải tiên sinh phải dè chừng.



Hắn bước ra khỏi rừng tre, bễ nghễ nhìn xuống Lý Tư đang ôm lấy Vân Mai mặt mày đau khổ. Hắn mở miệng nói, giọng nói the thé cao vút, khiến Thuỵ Miên cảm tưởng như từng lời từng chữ của hắn khi tuôn ra gặp không khí liền cắt xé không thương tiếc. Gió lạnh trên núi Nam Cư cũng không đủ sức khiến nàng run rẩy như khi nghe giọng của hắn.



Hắn nói đều đều không ngữ điệu: “Nữ tử không biết lượng sức mình, dám có ý đồ làm hỏng kế hoạch của đại nhân.” Lý Tư nghe thấy giọng nói của hắc y nhân, từ từ đặt cơ thể Vân Mai xuống đất, nghiêm trang nghênh đón, quỳ xuống cúi đầu nói: “Chủ tử, người đã đến.”




Hắc y nhân nhìn Lý Tư, lạnh lùng hỏi: “Ngươi còn nhớ đại nhân đã dặn dò những gì?”



Lý Tư trấn tĩnh lại, trả lời: “Phải mang nữ nhân của Đắc Di, Thuỵ Miên còn sống nguyên vẹn đến.”



Hắc y nhân im lặng rồi bất ngờ đánh ra một chưởng về phía Lý Tư, để lại một vết cắt rỉ máu rên má trái của hắn. Lý Tư không dám chống đỡ, đứng nguyên chịu trận. Vết cắt tuy không sâu, nhưng máu đang nhỏ giọt đầy trên mặt hắn, cả người hắn máu me hỗn độn.



Hắc y nhân thấy Lý Tư im lặng chịu tội, lạnh lùng ra lệnh: “Lần này ta tha cho ngươi. Mau chóng giải quyết mọi việc ở đây, đưa nàng ta đến gặp đại nhân.”



Lý Tư gật đầu: “Vâng, thưa chủ tử.”



Hắc y nhân nghe xong lập tức phi thân đi mất.



Lý Tư không dám chậm trễ, huýt sáo một tiếng, một đám hắc y nhân khác liền xuất hiện. Hắn ra lệnh: “Mang nữ tử này đến chỗ đại nhân.”



Thuỵ Miên cố bình tâm lại, nhìn Lý Tư thắc mắc: “Lý Tư, chuyện này là thế nào?”



Lý Tư cúi xuống nhẹ nhàng bế Vân Mai lên, nói: “Chuyện thế nào, ngươi là nữ tử thông minh, nhìn cũng đã rõ.”



Thuỵ Miên giật mình nhìn cánh tay Lý Tư đang ôm xác của Vân Mai. Nơi bả vai hắn bị Vân Mai lúc nãy đả thương đã làm rách một mảnh vải, trên đó là một hình xăm quen thuộc. Thuỵ Miên nhớ đã từng thoáng nhìn thấy hình xăm này trên bả vai hắn trong lúc hắn tỷ thí võ đài ở Phương Kiếm phái. Nàng lúc đấy không hề để tâm. Giờ nhìn thấy vết xăm hình ám tiêu đen, giống hệt như hình xăm trên cổ tay của Đoản Ngã và trên người Bất Phục, nàng chợt nhận ra Lý Tư từ trước đến nay chưa bao giờ là người của Đắc Di.



Nàng nói: “Ta không ngờ ngươi lại phản bộ Đắc Di. Chẳng phải Hữu Bình Dương đã căn dặn ngươi trông nom Đắc Di? Sao ngươi dám ăn cháo đá bát?”



Lý Tư nói: “Ta là người của chủ tử, từ bé đã theo Ám Tiêu phái của chủ tử. Chủ tử căn dặn điều gì, hạ nhân ta chỉ biết nghe theo. Việc theo sát làm cận vệ của Đắc Di cũng chính là việc chủ tử giao phó.”



Thuỵ Miên thấy mình thật ngốc nghếch vì đã tin tưởng đi theo Lý Tư, tự đầu la cương(1). Nàng giờ mới thấy khi Lý Tư đến tìm mình đã có thật nhiều điểm bất thường. Nếu quả thật Đắc Di cần gặp nàng, sao lại bảo nàng đến đây, trong khi hắn đã căn dặn nàng kỹ càng về việc nếu không có hắn đi cùng, phải hạn chế ra khỏi phủ trong thời gian này, nhất là khi Mộ Dung Mao đã càng thêm nghi ngờ bọn họ. Hơn nữa, nếu có đi ra ngoài, chẳng phải lần nào Thuỵ Miên cũng có nhiều người đi kèm bảo vệ hay sao, nếu không cũng phải là Đắc Di tự thân đi cùng. Thuỵ Miên tự trách mình đã quá mất cảnh giác.



(1) Tự đầu la cương: tự mình để bị bắt đi



Nàng bị đám hắc y nhân trói quặt tay ra đằng sau, vẫn cố giãy giũa nói: “Đắc Di là người quân tử trung nghĩa, hắn thực thi chính nghĩa, làm việc tốt cho đời, ngươi đi theo hắn bao lâu, phải tự biết chọn chủ tốt mà theo chứ?”



Lý Tư nhìn Thuỵ Miên, hai mắt nhíu lại nói: “Hắn là người quân tử trung nghĩa? Vì nghĩa lớn làm việc tốt? Thuỵ Miên ngươi liệu có chắc việc hắn chưa bao giờ giấu giếm lừa gạt ngươi điều gì? Hãy nhớ lại việc xảy ra ở Dược Trang thành.”



Thuỵ Miên chưa kịp nói gì thêm thì một chiếc túi đã chùm qua đầu nàng. Nàng chợt nghe thấy có tiếng chim kêu trên bầu trời phía trên, tiếng kêu tự do khác hẳn với hoàn cảnh hiểm trở nàng đang đối mặt. Đúng lúc này ai đó đã ra tay đánh một chưởng vào gáy khiến nàng mê man bất tỉnh.