Khi mọi người lên đến nơi, tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn chưa dứt. Diệu Hoàn đang cùng Đoản Ngã đấu tay đôi. Trên người Đoản Ngã đã chi chít vết thương lớn bé. Lê Ba, Lý Tư và Bửu Toại cùng binh lính của Diệu Hoàn đang bắt sống nốt đám người phe chống đối. Ngay khi Đoản Ngã nhìn thấy Khiết Liệt cùng Thổ Vương bị dẫn giải ra, hắn liền mất tập trung, trúng ngay một đòn của Diệu Hoàn, ngã lăn ra đất. Đoản Ngã ngoan cố không bỏ cuộc, vẫn cố sức chống tay đứng dậy, nhưng vết thương trên ngực hắn khiến hắn đau đớn qụy ngã một lần nữa.
Diệu Hoàn cầm đao dí vào cổ Đoản Ngã, kéo hắn đến bên Đắc Di, bẩm báo: “Nô tài đã bắt sống được Đoản Ngã, chờ chủ tử định đoạt.”
Đoản Ngã không những không sợ hãi, mà còn nhe răng cười lớn: “Rồi các ngươi sẽ đại bại, chống lại chủ tử của ta, các ngươi đừng mong chiến thắng.”
Đắc Di lại gần nhìn vào cổ tay của Đoản Ngã, thấy hình xăm phi tiêu đen, liền nói: “Người là cùng đoàn với đám hắc y nhân tấn công chúng ta trên núi Nam Cư?”
Thuỵ Miên chợt nhớ ra: “Trên người của Bất Phục và trên ngựa của hắc y nhân bí ẩn tấn công chúng ta đều có hình xăm này.”
Cát Uy cũng bất ngờ nói: “Đúng vậy, huynh nói ta mới để ý, không chỉ vậy mà trên người bọn sát thủ đến Tử Lâm núi hành thích chúng ta, đều có những dẫu vết này.”
Đoản Ngã im lặng quay mặt không trả lời. Đắc Di nói tiếp: “Dựa vào hình xăm trên tay ngươi và việc ngươi nói về việc chủ tử của ngươi từ Kỳ Quốc, ta đã đoán được. Ngươi chính là người của Mộ Dung Mao? Mộ Dung Mao là người đứng đằng sau tất cả? Hắn đã phái đám người hắc y nhân đến hành thích và theo dõi chúng ta?”
Đoản Ngã không phục, kiêu ngạo nói: “Muốn chém muốn giết cứ ra tay, đừng nhiều lời.”
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn kèm với một làn khói trắng lan toả trên mặt đất, một thân ảnh hắc y vụt qua trước mặt mọi người. Diệu Hoàn và Lê Ba đã nhanh chóng tới bên cạnh Đắc Di hộ giá. Cát Uy và Đắc Di cũng nhanh nhẹn lùi về phía sau; Đắc Di nắm lấy tay Thuỵ Miên không buông.
Khi làn khói trắng đã dần tan, Thuỵ Miên nhìn thấy đứng trên nóc cung điện là một hắc y nhân trên tay đang giữ lấy Đoản Ngã, dìu hắn bên cạnh. Hắc y nhân đứng trên cao nhìn về phía Đắc Di và mọi người ở dưới, hất tay tung ra một chưởng, theo đó hàng trăm phi tiêu đen lao xuống, tấn công về chỗ Hội Tam Bảo đang đứng.
Cảnh Lan và Cát Uy đồng loạt múa kiếm hất tung một loạt phi tiêu ra, đồng thời kéo Thổ Vương và Khiết Liệt tránh xa khỏi chỗ các mũi tiêu đang xông đến. Lê Ba, Lý Tư và Bửu Toại cùng hợp lực bảo vệ Đắc Di và Thuỵ Miên. Đắc Di ôm lấy nàng che chở trong vòng tay. Mộc Hải toàn tâm bảo vệ Hải Đường.
Cảnh Lan trúng tiêu vào chân trái, kêu lên đau đớn. Cát Uy đi lên chắn ngay phía trước người nàng ta. Mộc Hải và Hải Đường vội vàng nhìn sang lo lắng. Hải Đường giục dã: “Huynh mau ra xem nữ nhi.” Mộc Hải gật đầu phi thân đi trước.
Đúng lúc này, một lớp phi tiêu nữa liền bay đến, Hải Đường do không có võ thuật nên di chuyển chập chạm, đứng ngay trong tầm ngắm của chục mũi phi tiêu sắc nhọn. Mộc Hải muốn quay lại ứng cứu cũng đã muộn, những mũi tiêu chỉ cách người Hải Đường trong gang tấc. Bỗng một thân ảnh màu xanh lá lao đến chắn ngay trước người Hải Đường, giơ tay che chắn cho nàng ta.
Các phi tiêu đã ngừng, hắc y nhân cùng Đoản Ngã trong nháy mắt cũng biến mất.
Mộc Hải lại gần Hải Đường, thấy người đứng ra chắn loạt phi tiêu cho nàng ta, chính là Kiến Dũng. Trên người hắn lúc này găm đầy ám khí, máu đã thấm qua vạt áo, hoà cùng màu y phục xanh xẫm. Hắn ngã xuống đất, trên gương mặt nhăn nhó lúc này giãn ra thanh thản, hai hàng nước mắt dần tràn ra.
Hải Đường và Mộc Hải ngỡ ngàng nhìn Kiến Dũng. Lúc này hắn đã mơ hồ, vẫn gắng gượng nói: “Ta chỉ có thể làm thế này, ta hận ngươi Kiến Trung, nhưng ta không ân hận…” Mắt hắn đã căng lên, không nói thêm được lời nào, hắn bất động, ánh sáng trong đôi mắt đen láy cũng đã tắt ngóm.
Mộc Hải và Hải Đường im lặng nhìn kết cục của Mộc Kiến Dũng. Người mà hai người bọn họ căm hận nhất lại là người chọn cái chết để cho họ có được cơ hội thứ hai. Mộc Hải không nói gì, nhắm chặt mắt nén đau lòng, cúi xuống đưa tay khép mắt cho Kiến Dũng.
Bửu Toại cùng mọi người tụ tập, nói: “Hắc y nhân bí ẩn vừa xuất hiện đã kịp cứu Đoản Ngã đi, người này thân thủ phi phàm.”
Đắc Di nói với Cát Uy: “Kiến Dũng đã chết, chúng ta không thể dùng hắn làm bằng chứng. Cũng không hề gì, chỉ cần đệ đệ khiến Khiết Liệt kể lại rõ ràng từng việc, cả những việc liên quan đến Kiến Dũng nữa, ắt hẳn mọi chuyện sẽ sáng tỏ trước văn võ bá quan.”
Đắc Di cho Diệu Hoàn đi mời Vương Gia Tôn Chỉ và triều thần vào thượng triều, đồng thời cho người đưa Thuỵ Miên, Hải Đường, Mộc Hải, Cảnh Lan và Bửu Toại về tệ xá trước, không quên nhờ Bửu Toại để mắt coi chừng mọi việc.
Thuý Như đón bọn họ trở về, trên mặt lem luốc đầy khói bếp. Trong lúc chờ đợi, nàng ta đã sắp sẵn đồ ăn đầy bàn mừng thắng lợi của cả bọn. Thuỵ Miên kể lại những chuyện xảy ra trong Thổ cung, khi nàng kể đến đoạn mẫu cổ chui ra từ hốc mắt của Khiết Liệt, không ai còn muốn động đũa nữa.
Trong hoàng cung Thổ Quốc, Đắc Di đích thân gặp riêng với Tôn Chỉ, kể lại mọi chuyện và giao phó cho Tôn Chỉ một số việc trong triều. Tôn Chỉ tỏ ra ngưỡng mộ và cung kính, thành tâm nói: “Đắc Di công tử đúng là danh phó kỳ thật(1). Văn võ bá quan và dân chúng Thổ Quốc nhờ công cứu quốc của công tử. Tại hạ xin được ra sức, hết lòng góp phần thống nhất tam quốc.”
(1) Danh phó kỳ thật: có tài thực sự
Lúc thượng triều, Cát Uy ra lệnh cho Khiết Liệt và Thổ Vương kể lại mọi việc cho văn võ bá quan. Ai cũng ngỡ ngàng nhìn thấy Thổ Vương tiều tuỵ sau bao tháng ngày ẩn thân, lại thấy Khiết Liệt mù loà nhận hết tội lỗi. Thổ Vương nhường lại ngôi báu cho Tôn Chỉ. Vương gia liền cho người đưa Thổ Vương vào cung cấm, còn Khiết Liệt lĩnh án chu di tam tộc. Triều thần ai cũng hỉ hả mãn nguyện.
Tối hôm đó, Thuỵ Miên đến phòng tìm Mộc Hải. Tiên sinh ở một mình trong phòng, mở cửa mời Thuỵ Miên vào trò chuyện. Nàng nói: “Tiên sinh, việc tiên sinh nhờ, ta đã cố thành toàn, nhưng giờ tiên sinh đã tìm lại được Hải Đường và Cảnh Lan muội, thù riêng cũng đã trả xong, tiên sinh có dự tính cho họ biết mọi chuyện?”
Mộc Hải trả lời: “Chuyện của ta đã làm phiền quá nhiều đến Thuỵ Miên cô nương rồi. Không những cô nương giúp ta chữa bệnh, lại giữ bí mật giùm ta. Ta sẽ cố sắp xếp mọi chuyện cho ổn thoả, chỉ xin cô nương tạm thời đừng để lộ tin tức về bệnh tình của ta với hai mẫu tử bọn họ. Ta muốn dần dần chuẩn bị tâm lý cho họ.”
“Nhưng liệu như thế, có công bằng với Hải Đường phu nhân và Cảnh Lan?” Thuỵ Miên hỏi.
Mộc Hải trả lời: “Ta muốn cùng hai người bọn họ thoải mái sống trong quãng thời gian còn lại, không phải lo nghĩ. Ta hạnh phúc khi gặp lại Hải Đường, nhưng ta không muốn nàng ấy thương hại ta. Chúng ta gia đình vừa sum họp, ta không muốn Hải Đường và Cảnh Lan vì ta mà phải sống trong đau khổ mấy tháng tới.”
Thuỵ Miên thở dài, gật đầu đồng ý, nàng đứng dậy định rời khỏi phòng Mộc Hải thì cửa phía sau chợt mở tung ra. Hải Đường đứng bên ngoài, nhìn Mộc Hải, hai mắt phu nhân đã đỏ rực, khuôn mặt hoảng hốt.
Hải Đường vừa bước vào liền vội vàng hỏi: “Chàng bị bệnh gì mà cần chuẩn bị tâm lí cho ta và Cảnh Lan? Chàng còn giấu ta chuyện gì, hãy nói ra đi.”
Mộc Hải im lặng chỉ lắc đầu thở dài. Hải Đường thấy bắt tiên sinh không nói, liền lại gần Thuỵ Miên, run rẩy mở lời: “Thuỵ Miên cô nương, ta biết cô nương chữa trị lại che giấu bệnh tình của Kiến Trung, xin cô nương hãy nói cho ta biết chàng bị sao. Chúng ta đã chia cách mười mấy năm, nhất trường xuân mộng(1), ta không muốn một lần nữa phải rời xa huynh ấy, Cảnh Lan một lần nữa lại mất đi phụ thân.”
(1) Nhất trường xuân mộng: sự đời biến ảo không ngờ
Thuỵ Miên đau lòng, không biết nói sao, chỉ đành an ủi: “Xin phu nhân bình tĩnh, phu nhân, ta…”
Mộc Hải cắt ngang: “Thuỵ Miên cô nương, xin cô nương để ta và Hải Đường ở một mình, để ta tự mình nói cho nàng biết mọi chuyện.”
Thuỵ Miên gật đầu lui đi. Nàng ra đến ngoài cửa, liền nghe Mộc Hải nói với Hải Đường: “Ta bị bệnh, chỉ còn sáu tháng nữa để sống.”
Nàng nghe thấy tiếng người ngồi phịch trên mặt đất. Thụy Miên thương xót cho Mộc Hải và Hải Đường, họ đã tìm lại nhau sau mười mấy năm đằng đẵng. Thời gian gặp lại chưa lâu, Hải Đường hẳn những tưởng có thể bù lại quá khứ đã mất bằng những tháng ngày sau này còn dài bên nhau. Ai ngờ người tính không bẳng trời tính.
Thuỵ Miên không muốn thấy cảnh đau lòng, liền nhanh chóng rời đi, nhưng trong lòng nàng lại ngổn ngang tâm sự, muốn tìm người nói chuyện. Nàng đến tìm Đắc Di, hắn lại ở trong cung xử lí mọi việc cùng Cát Uy, Lê Ba và Lý Tư chưa về.
Nàng thở dài, quay lại phòng mình, thì nhìn thấy Bạch Hồ đang ở trên giường nàng. Nó đang chơi đùa với con chấu chấu làm bằng lá tre Thúy Như làm cho nó. Thụy Miên nhớ lại, trên đường đến Mãn quốc, vì Bạch Hồ thích chơi với con châu chấu này, mà Mặc Cảnh phải ngậm ngùi nhường cho nó. Nàng mỉm cười nhìn Bạch Hồ, tự nghĩ nếu có Mặc Cảnh ở đây để trò truyện, quả thật tốt biết bao. Dù hắn ít nói lãnh đạm, nhưng ở bên hắn, Thuỵ Miên luôn có cảm giác an toàn thoải mái.
Nàng mê man trôi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong mơ, nàng thấy một thân ảnh bạch y đứng trong rừng tre. Khuôn mặt người này mờ ảo không rõ, Thuỵ Miên chỉ cảm thấy hắn rất thân quen. Hắn đưa tay ra nắm lấy tay nàng, Thuỵ Miên buột miệng gọi mà không suy nghĩ: “Mặc Cảnh?”.
Nam nhân không trả lời, ngập ngừng buông tay nàng ra, lặng lẽ bỏ đi mất. Nàng cố lại gần đuổi theo thì đúng lúc Thuý Như gọi nàng dậy, khiến nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thuý Như nói: “Tỷ mau dậy đi, Đắc Di công tử sáng nay mới về đến tệ xá. Vừa về tới đã đến đây thăm tỷ. Thấy tỷ đang ngủ say, liền dặn ta để tỷ nghỉ ngơi thêm một chút rồi hãy gọi tỷ dậy. Chúng ta sẽ xuất phát lên đường đi Kỳ Quốc ngay trong sáng nay.”
Thuỵ Miên còn đang ngái ngủ, vừa ngáp vừa mặc quần áo, trong đầu đã quên mất giấc mơ kỳ lạ vừa rồi.