Thụy Du Thiên Miên

Chương 62: Phương Kiếm Phái




Hội Tam Bảo trải qua một đêm ủ rũ sầu não. Thuỵ Miên cũng như mọi người, đều có một giấc ngủ chập chờn không yên. Đắc Di cả đêm không chợp mắt, liên tục nhìn ra ngoài cửa xuyên qua màn tuyết đang rơi, như đang đợi Cát Uy xuất hiện.



Sáng sớm hôm sau, Bửu Toại nói: “Ta muốn đưa Ưng Nhãn đi tìm Cát Uy một lần nữa. Ưng nhãn có giác quan nhạy bén, hy vọng có thể tìm ra dấu vết của Cát Uy.”



Lê Ba xin được đi cùng, Đắc Di không đồng ý, cử Lý Tư đi theo hỗ trợ Bửu Toại: “Lê Ba, ngươi đã mệt mỏi cả đêm qua, trên người bị thương cũng không ít. Hãy cố dưỡng thương cho khỏe hẳn. Cát Uy mệnh lớn, chắc chắn không hề gì. Khi đệ ấy quay lại, đừng quên ngươi còn phải đi theo bảo vệ.”



Lê Ba xúc động gật đầu đầy cảm kích: “Cảm ơn chủ tử.”



Qua mấy canh giờ, Lý Tư và Bửu Toại vội vã trở về, Ưng Nhãn trên vai, trên lông nó vẫn phủ bụi tuyết. Bửu Toại lắc đầu nhìn Đắc Di nói: “Ưng Nhãn không tìm được bất cứ dấu vết nào của Cát Uy, nhưng trên đường chúng ta quay về, nó phát hiện ra hai người đã đi rất gần về hướng này. Ta và Lý Tư vội chạy về đây để thông báo với mọi người. Chúng ta không có đủ thời gian để rời đi, tốt nhất là nên chuẩn bị ứng chiến.”



Nghe Bửu Toại thông báo, mọi người liền chuẩn bị tâm lý để đón địch. Thuỵ Miên không biết hai người này đến đây là có ý đồ gì. Trên vùng núi hoang vắng chỉ có Phương Kiếm phái, vậy hai người này có khả năng là người của môn phái, liệu có phải họ tìm đến hỏi tội xâm nhập vào môn phái tối qua? Mặc Cảnh đứng trước che chắn cho Thuỵ Miên, Thuý Như bên cạnh không rời. Theo lời của Lê Ba, người trong Phương Kiếm phái võ thuật cao cường, khiến ai nấy đều lo lắng dè chừng.



Ngoài cửa động im lặng như tờ, tuyết vẫn nặng nề rơi như một tấm màn dày đặc làm mọi người không thể nhìn thấy gì. Bỗng có tiếng rào rạo bước chân người đang đi trên tuyết, ngày một rõ hơn, tiến về hướng bọn họ. Xuất hiện ở cửa động là hai ni cô mặc trang phục màu ghi, đầu đội mũ cùng màu, trên vai quấn một lớp áo choàng cũng màu ghi, cả thân toát ra vẻ đạm mạc thanh tịnh.



Hai ni cô nhìn đoàn người trong động, một trong hai người tiến lên phía trước, thái độ nhã nhặn nói: “Ta là sư đồ của Phương Kiếm phái. Sư tôn của chúng ta biết các người đang ở đấy, muốn mời mọi người lên phái gặp mặt.”



Hội Tam Bảo bất ngờ trước sự việc, đưa mắt nhìn nhau hoài nghi. Ni cô còn lại mỉm cười, đọc được sự phân vân trong mắt đoàn người liền nói: “Xin yên tâm, chuyện tối qua trưởng môn đã biết. Người đang đợi các người trên phái.”



Đắc Di càng thêm khó hiểu, giữ phép hỏi: “Xin hỏi, sư tôn của kiếm phái sao lại biết chúng ta đang ở đây?”



Ni cô trả lời: “Mọi chuyện đều đợi về đến môn phái rồi sẽ rõ. Xin mời.”



Hội Tam Bảo quyết định cùng theo hai ni cô lên đường, ở lại thêm cũng không có kết quả gì, đã vậy thì nên đến nơi để tìm hiểu thêm tin tức về bảo bối bí ẩn. Trước khi đi, Đắc Di phân phó cho Lý Tư: “Ngươi hãy ở lại đây chờ đợi, nếu Cát Uy có quay lại, hãy cùng đệ đệ đến sau.”



Một trong hai ni cô lúc này liền nói: “Việc các người đang tìm người, sư tôn cũng đã biết. Sư tôn đã có sắp xếp, xin cứ tin tưởng tất cả cùng đi theo ta.”



Thuỵ Miên nghe vậy thì càng thêm tò mò. Trưởng môn của Phương Kiếm phái là nhân vật nào mà lại có năng lực thần cơ diệu đoán, không những biết bọn họ đang ở hang động mà còn đoán được họ đang tìm kiếm Cát Uy.



Đường đi tuy không xa, nhưng tuyết rơi ngày càng dầy, làm Thuỵ Miên vốn không quen với thời tiết lạnh, gặp nhiều khó khăn khi di chuyển. Nàng không muốn làm chậm chân người khác, cố gắng kiên cường bám theo. Khi đến được Phương Kiếm phái đã qua thêm hai canh giờ.



Phương Kiếm phái ngự trên một ngọn núi băng, xung quanh tuyết tuyết phủ rét căm, nhuộm khung cảnh thuần một màu trắng. Hội Tam Bảo dừng ở nơi cửa lớn đã được ngụy trang cùng màu với không gian xung quanh. Hai ni cô tiến tới hai bên sư tử đá, đưa tay ấn vào một số chỗ trên hai bức tượng, cửa lớn liền từ từ mở ra. Thuỵ Miên cùng mọi người đi vào, ngỡ ngàng với khung cảnh bày ra trước mắt.



Thuỵ Miên cảm giác như mình đang bước vào một thế giới khác. Cảnh tượng bên trong võ phái đối lập hoàn toàn với gió rét lạnh lẽo bên ngoài. Thời tiết nắng ấm chan hoà, không có lấy một hạt tuyết rơi. Phía trên bầu trời đáng nhẽ phải mưa tuyết trắng xoá lại là những tia nắng nhẹ nhàng soi rọi, ráng chiều hồng rực cả một mảng trời.



Trước khung cảnh tươi tắn rực rỡ, trong lòng mọi người cũng bớt cảnh giác. Bao quanh sân viện rộng rãi là ba toà nhà lớn với mái đình cong mang màu đỏ nguy nga chói lọi. Thay vì những cột nhà bằng gỗ vững chãi, thì các cột chống trong ba viện đều là những cột băng trong suốt. Nắng ấm chiếu rọi, không những không làm cột băng tan chảy mà còn khiến ánh sáng xuyên qua chúng lấp lánh bảy sắc cầu vồng.



Thuỵ Miên cùng mọi người cởi áo khoác ngoài ra, vắt trên tay, vừa đi vừa ngỡ ngàng ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh. Cảnh tượng huyền ảo như mộng như thực làm Thụy Miên lo sợ mình và mọi người đang rơi vào một ảo giác khác. Nàng đưa ngón tay đến bên miệng Bạch Hồ, nói nhỏ: “Ngoạm một phát xem nào, nhẹ thôi đấy.” Cảm giác tê tê truyền tới làm Thuỵ Miên yên tâm chắc chắn đây không phải là tự nàng tưởng tượng.



Càng đi sâu vào trong, khung cảnh càng trở nên thanh bình yên ả. Khắp nơi cây cối xanh tươi mọc um tùm, hoa thơm nở rung rinh trong làn gió ấm, hương thơm nhẹ nhàng bay xa. Thuỵ Miên thầm nghĩ, chỉ cần có thêm mấy cây đào tiên, nơi này chắc hẳn không khác gì chốn tiên cảnh. Mộc Hải bên cạnh bỗng lẩm bẩm nói khẽ: “Cây hoa hải đường? Nơi đây trồng thật nhiều cây hoa hải đường.”



Ni cô dẫn đường liền nói: “Là do sư tôn chúng ta cho trồng, người đặc biệt yêu thích hoa hải đường.”



“Sư tôn của các người là nhân vật thế nào?” Thuỵ Miên dò hỏi, cố gắng kiềm chế biểu hiện tò mò trên khuôn mặt mình.



Ni cô chỉ mỉm cười, trả lời: “Sư tôn đang đợi mọi người trong sảnh chính, mời đi lối này.”




Ni cô dẫn mọi người đi lên mấy bậc thang bằng băng dẫn lối vào sảnh. Bên trong là nhiều bộ bàn ghế được bố trị gọn gàng hai bên trái phải. Sảnh chính rộng rãi nhìn thẳng ra sân viện, không gian thoáng đãng trang trọng. Cuối sảnh là một bộ bàn ghế đặc biệt tinh xảo, bên cạnh là hai trường kỷ ở trên có thêm hai chậu hoa hải đường hồng rực đang đua nhau khoe sắc.



Ngồi trên ghế lớn giữa sảnh là một lão bà mặt mày phúc hậu. Lão bà tuổi trung niên, mộ thân phục y đơn giản, đang nhìn đoàn người tiến vào. Tóc của lão nương là hai màu đen trắng xen kẽ, hai bên mai tóc là hai dải màu trắng như tuyết được vén gọn gàng lên búi tóc trên đỉnh đầu, trên đó cài một cây trâm có hình bông hoa hải đường xinh xắn. Gương mặt lão bà tuy đã đứng tuổi, nhưng ánh mắt sáng ngời, thông tuệ minh mẫn, nụ cười hào sảng và sống mũi cao làm người ta phải trầm trồ diện mạo thoát tục phong tư thước ước(1).



(1) Phong tư thước ước: phong thái tao nhã



Ni cô dẫn họ lại gần, gập người cung kính nói: “Phương trưởng môn, đây là đoàn người mà trưởng môn cho ta đi đón về.”



Ni cô nói xong liền tiến lên đứng đằng sau Phương trưởng môn. Lão bà mỉm cười nhưng vẫn giữ nét trang nghiêm, giơ tay chỉ sang hai dãy ghế bên cạnh, nói: “Các người đã vất vả, hãy ngồi xuống đi.”



Hội Tam Bảo không ai bảo ai lần lượt an toạ sang hàng ghế ở hai bên sảnh. Một ni cô bê lên những cốc trà nóng hổi toát ra hương thơm thanh nhã đặt lên mặt bàn. Phương trưởng môn đợi mọi người ổn định rồi từ tốn nói: “Tối qua là người của các ngươi đến dò la tin tức trong Phương Kiếm phái?”



Đắc Di đứng lên, chắp tay làm lễ nói: “Tối qua đã mạo phạm, xin trưởng phái thứ tội.”



“Ngươi tên gì?” Phương trưởng môn hỏi Đắc Di, không tỏ thái độ nóng giận hay trách móc.



“Tại hạ tên Tiểu Luân.” Phương trưởng môn nghe Đắc Di nói, quan sát hắn với ánh nhìn xuyên thấu rồi cất lời: “Đã đến Phương Kiếm phái, không cần phải ngụy trang. Ngươi hãy cởi bỏ mặt nạ dịch dung xuống.”



Đắc Di ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đưa tay gỡ bỏ mặt nạ xuống, cung kính không bằng vâng lệnh: “Phương trưởng môm tinh anh, không gì qua mắt được người. Tại hạ là Đắc Di đến từ Kỳ Quốc.”



Phương trưởng môn lúc này nhìn Hội Tam Bảo một lượt, ánh mắt đặc biệt dừng lại lâu hơn trên người Mộc Hải, quay lại hỏi Đắc Di: “Còn những người này?”




“Đây là Mộc Hải tiên sinh, còn đây là Bửu Toại công tử, người này là Mặc Cảnh, đây là Thuỵ Miên và Thuý Như. Hai người Lê Ba và Lý Tư là thân tín của tại hạ.” Đắc Di thay mặt giới thiệu danh tính của mọi người.



Lão nương gật đầu rồi hỏi: “Các người đến đây là vì bảo bối tương truyền?”



Đắc Di không chần chừ, thật thà trả lời: “Đúng vậy. Trưởng phái là người tinh nhuệ, chỉ cần nhìn là đã biết. Ta không dám giấu giếm, chúng ta đến đây quả thật muốn tìm Huyền Bích Kiếm. Lời đồn trong giang hồ rằng Phương Kiếm phái đang giữ bảo kiếm, không biết việc này có phải là thật?”



“Huyền Bích Kiếm? Thanh bảo kiếm được đồn đoán cất giấu trên tảng băng ngàn năm núi Nam Cư? Thanh kiếm có sức mạnh phi thường trong truyền thuyết, cùng với Vọng Nguyệt Ước ở Dục Lạc, Thiên lí nhãn và Thuận phong nhĩ ở Kỳ quốc, hợp lại có thể thống nhất thiên hạ?” Phương trưởng môn từ tốn nói.



Toàn bộ mọi người trong Hội Tam Bảo đều ngỡ ngàng khi thấy lão bà lại có thể biết chính xác nội dung về ba bảo vật với chỉ dẫn đầy đủ nơi chúng được cất giấu, những chỉ dẫn này chỉ có trong bản đồ bí mật của Ấn Không đại sư.



Đắc Di không khỏi khó hiểu thắc mắc: “Phương trưởng môn biết về các bảo bối?”



“Tam bảo bối thống nhất thiên hạ, có ai mà chưa nghe qua chứ?” Phương trưởng môn trả lời vắn tắt, mỉm cười ung dung đưa cốc trà lên từ từ thưởng thức.



Đặt cốc trà xuống, Phương trưởng môn dùng ánh mắt thông suốt nhìn Hội Tam Bảo hỏi, giọng nói có sức thôi miên, lại có sự uyên thâm nhất định, làm người khác không dám tính toán mà chỉ có thể trả lời chân thật: “Các người muốn tìm nó để làm gì?”



“Ta muốn dùng bảo bối, thống nhất tam quốc, cứu dân chúng thoát khỏi lầm than.” Đắc Di bình tĩnh dõng dạc trả lời, không chút ngại ngần lo sợ.



“Bảo kiếm quả thật có thể cho đi, chỉ cần là cho đúng người, đúng thời điểm.” Phương trưởng môn nghe xong gật đầu thư thả nói.



Đắc Di hỏi: “Trao bảo kiếm đi? Vậy lời đồn là thật, Phương Kiếm phái đang giữ Huyền Bích Kiếm?”




“Điều đó còn tuỳ thuộc vào tài nghệ của ngươi. Bảo kiếm chỉ hợp với người thuần phục được nó, hãy chờ xem liệu ngươi có làm nó khuất phục mà theo.” Phương trưởng môn vẫn từ tốn trả lời.



“Xin trưởng môn nói rõ hơn.” Mộc Hải tiên sinh mở lời.



Phương trưởng môn lúc này rời mắt khỏi Đắc Di, nhìn Mộc Hải chằm chằm, ánh mắt có chút khác lạ, nói: “Hãy đợi ta gọi nữ tử của ta đến giải thích cho ngươi rõ.” Nói rồi lão bà nhìn sang ni cô bên cạnh, căn dặn: “Hãy gọi Cảnh Lan ra đây cho ta.”



Ni cô liền gật đầu vâng mệnh rồi rời đi.



Trong lúc đợi người nữ tử tên Cảnh Lan đến, Đắc Di đứng lên lễ phép thưa chuyện: “Thưa Phương trưởng môn, tối qua là do chúng ta đã mạo phạm, xin hãy nhận lễ tạ tội của ta. Nhưng đệ đệ của ta là Cát Uy sau khi đi khỏi Phương Kiếm phái đã bị rơi xuống vực tuyết. Giờ này chưa có tin tức gì. Khi đưa chúng ta đến đây, ni cô đã cho chúng ta biết trưởng phái đã có phân phó chuyện này. Vậy, xin hỏi có phải trưởng phái có tin tức gì về đệ đệ Cát Uy của ta?”



“Hắn cả gan xông vào cấm cung của môn phái, dò la tìm kiếm bảo bối. Hắn không phải người đầu tiên, càng không phải người cuối cùng nhận được hình phạt thích đáng. Phương Kiếm phái không phải là nơi có thể ra vào thoải mái, như chốn không người.” Lão trưởng môn tuy nói những lời răn đe nhưng thái độ ôn hòa.



Thuỵ Miên thấy không khí có phần căng thăng, liền tìm cách xoa dịu: “Phương trưởng môn, chúng ta đã vất vả đi tìm bảo vật mấy tháng nay, chẳng qua là sốt ruột không suy nghĩ thấu đáo mà hành động lỗ mãng.



Cũng do lời đồn đại về việc môn phái không chấp nhận kẻ lạ xâm phạm, nên chúng ta không dám tuỳ tiện đến gõ cửa, đành hành động thất sách. Xảy ra sự việc tối qua, chúng ta chỉ có thể dẫn cửu tự trách(1).



(1) Dẫn cửu tự trách: tự nhận lỗi



Cát Uy chẳng qua chỉ là muốn đến nghe ngóng tin tức, xem có thật là Huyền Bích Kiếm được giữ ở nơi này hay không. Tuyệt đối hắn không cố ý gây ra cớ sự, cũng không dám làm gì tổn thất đến môn phái.



Nếu chúng ta biết người rộng rãi lại hào sảng phóng khoáng thế này, tuyệt đối sẽ đường đường chính chính đến xin diện kiến, không hấp tấp mà tìm cách do thám như đêm qua. Đúng là không thể tin được lời đồn nhảm trong thiên hạ. Mong người rộng lượng bỏ qua, cho chúng ta biết tin tức về Cát Uy.”



Phương trưởng môn nhìn Thuỵ Miên rồi nói: “Được, ta coi như ngươi ăn nói lễ độ, biết phải trái. Việc này, coi như bỏ qua. Còn Cát Uy, hắn ta vẫn bình an, lát nữa các ngươi sẽ rõ.”



“Đa tạ Phương trưởng môn rộng lượng.” Thuỵ Miên lễ phép cung kính.



Đắc Di kìm nén thắc mắc, chấp nhận tin tức.



“Dù gì đây cũng không phải tin xấu. Cát Uy còn sống, hắn vẫn bình an.” Thuỵ Miên nhìn sang phía Đắc Di, nói nhỏ trấn an.



Nàng thấy thái độ của lão bà hoà nhã, trong lúc chờ đợi cũng muốn lấy chuyện làm quà, bèn nói: “Phương trưởng môn, nơi đây thời tiết và khí hậu thật khác với bên ngoài, đúng là diệu bất khả ngôn(1). Vì đâu trong Phương Kiếm phái lại khác với bên ngoài như vậy?”



(1) Diệu bất khả ngôn: kỳ diệu không diễn tả bằng lời được



Phương trưởng môn trả lời: “Ngươi là Thuỵ Miên? Đúng là tên cũng như người, số kiếp là một giấc mộng dài.”



Đắc Di và Mặc Cảnh cùng quay sang nhìn Thuỵ Miên, nàng cũng không hiểu ẩn ý của lão bà là gì, ngạc nhiên hỏi lại: “Ý của trưởng môn là?”



“Không có gì, ta chẳng qua là tán thưởng ý nghĩa tên của ngươi mà thôi.”, Phương trưởng môn nói: “Nơi đây thật ra không khác biệt gì so với bên ngoài, chẳng qua là do ta đã dùng phép thuật biến hoá, làm am viện quanh năm ấm áp, tránh khỏi tuyết rơi đông lạnh. Phương kiếm phái nằm trên đỉnh núi Nam Cư, bên ngoài rét mướt khắc nghiệt, đường đi khó khăn, cũng là để tránh cho môn phái bị làm phiền bởi những vị khách không mời.”



Thuỵ Miên gật đầu nói: “Thì ra là thế. Trưởng phái quả thật là tài hoa cái thế. Ta đây vô cùng ngưỡng mộ.”



Thuỵ Miên vừa dứt lời thì phía ngoài cửa xuất hiện ni cô lúc nãy đi tìm người đã quay lại, theo sau nàng ta là một nữ nhân một thân hồng y, khác hẳn với các ni cô khác. Trên đầu hồng y nữ tử là một khóm hải đường hồng nhạt vô cùng xinh đẹp.