Ráng chiều buông xuống dần nhuộm đỏ cả một vùng sơn trại. Thuỵ Miên lo lắng thấp thỏm, chờ đợi đoàn người Đắc Di và Mặc Cảnh. Nàng đang bồn chồn ở trong phòng tính toán đến các khả năng có thể xảy ra tối nay trong tiệc rượu thành thân của hai trại chủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nhạc Tiểu Mễ đi cùng hai a hoàn tiến vào để giúp đỡ Thuỵ Miên chuẩn bị xiêm y.
Nhạc Tiểu Mễ tề thanh tề khí(1): “Thuỵ Miên cô nương, chúng ta chưa từng chính thức giới thiệu. Ta là Nhạc Tiểu Mễ, là thứ thiếp của Mạnh Giác tướng quân. Sau tối nay, chúng ta là người một nhà. Cô nương có gì cần giúp đỡ, xin đừng ngại cứ nói.”
(1) Tề thanh tề khí: Giọng nói rụt rè dịu dàng
Thuỵ Miên nhẹ nhàng thở phào. Khi nhìn thấy Nhạc Tiểu Mễ đi vào, biết nàng ta là tiểu tam(2) của Mạnh Giác, Thuỵ Miên liền tưởng tượng ngay đến một màn đánh ghen gió tanh mưa máu. Nàng không ngờ thái độ của Nhạc Tiểu Mễ lại hoà nhã như vậy.
(2) Tiểu tam: kẻ xen vào quan hệ vợ chồng của người khác
Thuỵ Miên muốn thử vận may của mình lần nữa, bổn cũ soạn lại, lắc đầu bi thương nói: “Cảm ơn Tiểu Mễ cô nương. Ta quả thật không có ý định tranh giành làm thiếp thê gì của Mạnh Giác tướng quân. Ta và Tiểu Uy là bị bắt mới rơi vào hoàn cảnh này. Nếu có thể thoát khỏi đây…”
Thuỵ Miên chưa nói hết câu thì Nhạc Tiểu Mễ đã bình thản ngắt lời: “Làm gì có nữ tử nào cam chi như di(3) trong chuyện chia sẻ tướng công của mình với người khác? Nhưng nam nhân có năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình. Nếu không phải là cô nương, cũng sẽ là người nữ tử khác mà thôi.”
(3) Cam chi như di: cam tâm tình nguyện
Thuỵ Miên ngỡ ngàng nghe Nhạc Tiểu Mễ nói. Nếu không phải nàng đã nhìn thấy Tiểu Mễ lao vào lấy thân mình chắn trước đoản đao của Tử Huyền để bảo vệ Mạnh Giác, nàng còn có cảm giác Tiểu Mễ dường như không có chút tình cảm gì với tướng công mình cả. Nữ tử nào lại có thể nói về việc đồng phu một cách nhẹ nhàng như vậy. Hay nàng ta vì yêu quá mà hoá mù quáng? Hai người phụ nữ của Mạnh Giác là Tử Huyền và Nhạc Tiểu Mễ phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau. Một người thì yêu hận rõ ràng, một người lại âm thầm điềm tĩnh chấp nhận.
Nhạc Tiểu Mễ cho một a hoàn đang giúp Thuỵ Miên buộc dây áo phu thê lui ra, tự tay cầm lấy vạt áo, ân cần nói với Thuỵ Miên: “Để ta giúp cô nương. Ta thấy cô nương ở cùng với một con hồ ly hai đuôi, sao không thấy nó ở trong phòng?”
Thuỵ Miên giật mình nhìn Nhạc Tiểu Mễ, tìm cách giải thích: “Tiểu Mễ cô nương, nó là con thú nhỏ của ta, chắc lại chạy lung tung ra ngoài rồi, từ trước đến giờ nó vẫn thế.”
“Vậy ư?” Nhạc Tiểu Mễ nói: “Trông nó thật đáng yêu.”
Thuỵ Miên nhìn Nhạc Tiểu Mễ thái độ tự nhiên bình thường, nàng tự trấn an rằng mình chỉ đang lo xa; nàng ta chẳng qua là muốn đến gặp mặt tình địch của mình, một là có thể răn đe, hai là có thể tìm đồng đội, cùng chung chiến tuyến chống lại Tử Huyền chính thất.
Thuỵ Miên đã được mặc lên người bộ quần áo tân nương màu đỏ; Nhạc Tiểu Mễ mỉm cười nhìn nàng nhận xét: “Y phục thật hợp với mỹ nhân. Ta quả thật mong đợi một kết cục đẹp tối nay.” Nàng ta nói rồi cùng a hoàn rời đi.
Thuỵ Miên nghe vậy càng đứng ngồi không yên một mình trong gian phòng. Nàng lo lắng nghĩ về việc mình đã giao phó cho Bạch Hồ.
Chiều nay khi Ưng Nhãn vừa rời đi, Thuỵ Miên đã giở trò khích bác với Bạch Hồ, muốn giao cho nó đem thuốc mê đi hạ vào trong rượu và đồ ăn chuẩn bị cho tiệc tối. Con hồ ly này lúc mới đến được giao cho Lưu Thúc trông nom ngay cạnh nhà bếp, nên đường đi nó chắc chắn nắm rõ.
Ngặt nỗi Bạch Hồ có chứng sợ gà, nó sẽ không dám xung phong quay lại nhà bếp, nên Thuỵ Miên đành phải dùng kế khích tướng. Nàng ra sức khen ngợi Ưng Nhãn mà chê bai Bạch Hồ, lại vừa đấm vừa xoa, tâng bốc nịnh nọt nó: “Nếu chuyến này ngươi đi thành công, hạ độc được trong đồ ăn thức uống của sơn trại, làm bọn chúng mê man, tối nay chúng ta sẽ thoát được, công của người chính là lớn nhất. Từ giờ không ai có thể nói ngươi mễ trùng(1), lại chắc chắn ca ngợi người làm việc hiệu quả gấp trăm lần Ưng Nhãn. Người mới chính là thần thú lợi hại nhất.”
(1) Mễ trùng: kẻ lười biếng, chỉ biết hưởng thụ
Bạch Hồ khinh khỉnh nhìn Thuỵ Miên không thèm chấp, lờ tịt đi lời hoa mỹ của nàng. Cuối cùng nàng đành phải nói: “Thôi được rồi, ta sẽ chờ Ưng Nhãn quay lại rồi giao cho nó việc này vậy. Ưng Nhãn mới thật là thần thú tinh anh. Từ giờ trở đi, ai ai cũng sẽ biết Ưng Nhãn tài giỏi cỡ nào, tất cả mỹ thực từ giờ ta sẽ giành hết cho nó, coi như để tưởng thưởng.”
Bạch Hồ nghe vậy thì rít ầm lên phản đối, cuối cùng cũng bất đắc dĩ uất ức mà đi. Ngậm một túi thuốc bên miệng, nó liếc mắt đầy oán hận về phía nàng. Thuỵ Miên không quên dặn nó đi mau chóng về, nói với theo: “Chỉ cần ngươi làm xong việc này, từ giờ ngươi chính là hồng côn(2) chân chính nhất của ta.”
(2) Hồng côn: kim bài hạ thủ, tay chân đắc lực nhất
Gần đến giờ tiệc tối diễn ra mà đám người Mặc Cảnh và Đắc Di mãi cũng chưa thấy đến, Bạch Hồ cũng chưa quay lại; đúng lúc này thì hai lính canh đến phòng Thuỵ Miên, hộ tống đưa nàng đi.
Ra đến bên ngoài, Thuỵ Miên liền nhìn thấy từ cửa gian phòng bên cạnh đi ra một nam tử bị trói hai tay phía đằng sau, trên người cũng mặc y phục tân lang màu đỏ. Trên đầu hắn còn đội một chiếc khăn trùm đầu cùng màu; hắn đang bị thúc ép lôi đi bởi hai lính canh khác. Thuỵ Miên liền nhận ra ngay đó là tiểu thiếp Cát Uy, hắn ra sức phản kháng nhưng không thốt ra được lời nào.
Nàng muốn đánh tiếng cho Cát Uy biết về việc mình đã sắp đặt, liền hắng giọng nói: “Hôm nay dù ta có đói đến mấy cũng không có lòng dạ nào ăn uống, bị gả đi làm thiếp thế này, tốt nhất là phải tuyệt thực để tỏ sự bất khuất.” Cát Uy đi bên cạnh, khăn đỏ trùm đầu, làm Thụy Miên không thể nhìn ra liệu hắn đã hiểu ý nàng hay chưa.
Thuỵ Miên liền nhắc lại một câu y hệt. Lời vừa dứt thì bị tên cận vệ bên cạnh nhắc nhở: “Hừ, người nói vớ vẩn gì vậy? Được làm thê thiếp của trại chủ và quân sư là phúc kiếp của các ngươi đó. Còn nói linh tinh nữa, ta khiến ngươi á khẩu giống hắn bây giờ.”
Thuỵ Miên im lặng không dám nói thêm câu nào, trong lòng hy vọng Cát Uy thông thái sẽ hiểu được ám hiệu của mình.
Thuỵ Miên và Cát Uy lần lượt được dẫn đến phòng của Mạnh Giác và Tử Huyền. Cát Uy càng chống cự, càng bị thúc ép kéo đi. Hắn được đưa vào thư phòng của Tử Huyền. Thuỵ Miên cũng bị đẩy vào phòng ngay bên cạnh, khăn đỏ lúc này được một người trùm lên đầu, dẫn nàng về phía giường ngồi xuống. Một trong hai tên lính canh cửa lớn tiếng dặn dò: “Mạnh Giác quân sư sẽ nhanh chóng về phòng thôi, ngươi cứ ở đây ngoan ngoãn mà đợi.”
Ngay khi cửa phòng khép lại, Thuỵ Miên đã giật khăn hỷ trùm đầu xuống. Trong lòng nàng nóng như lửa đốt. Bao nhiêu câu hỏi không có đáp án chảy qua đầu Thuỵ Miên, nàng run rẩy ngồi trên giường suy nghĩ. Tại sao đoàn người Đắc Di và Mặc Cảnh vẫn chưa đến? Tại sao Bạch Hồ chưa quay về báo cáo kết quả? Hay là có chuyện gì xảy ra với Bạch Hồ rồi? Nếu không, sao đến giờ này thuốc mê nàng để nó hạ vào đồ ăn thức uống vẫn chưa phát huy tác dụng?
Thời gian chậm chạp trôi qua. Thuỵ Miên đã hai lần mở cửa phòng thò đầu ra ngoài, một lần lấy lí do muốn đi nhà xí, thì bị đưa cho một cái hũ và đuổi thẳng vào trong. Lần khác là nàng kêu đói muốn đi xuống nhà bếp thì ngay lập tức được phục vụ một khay thịt chó trong phòng. Nhìn bát thịt chó mà nghĩ tới Bạch Hồ chưa quay lại, Thuỵ Miên không còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa.
Một lúc nữa trôi qua, Thuỵ Miên nghe có tiếng Phi Lú ở bên ngoài. Hắn đang đỡ Mạnh Giác đã say mềm vào phòng, đặt hắn nằm lên giường. Phi Lú mặt cũng đã đỏ bừng, đóng cửa nở nụ cười ngốc nghếch nhìn Thuỵ Miên rồi lui ra ngoài.
Phi Lú cầm một bình rượu đưa cho hai tên lính gác bên ngoài, lớ ngớ nói: “Tiểu Sơn đã đỡ Tử Huyền về phòng rồi. Hai chủ soái tối nay thi nhau uống rượu, thật vô cùng náo nhiệt. Các người, híc, cũng uống cùng vui đi.”
Hai tên lính gác thấy Mạnh Giác trại chủ đã vào động phòng, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, liền vui vẻ nhận lấy bình rượu của Phi Lú, ba người ngồi ngoài cửa chén anh chén tôi, quên trời quên đất. Thuỵ Miên nhìn Mạnh Giác ngủ say, được một lúc thì tiếng cười nói bên ngoài cửa phòng cũng im bặt.
Nàng khẽ khàng hé mở cánh cửa, bên ngoài không khoá. Ba nam nhân đang nằm im trên mặt đất ngay bậc cửa, ngáy từng hồi nhịp nhàng khe khẽ. Nàng dũng mãnh lấy chân đạp vào người tên lính canh lúc trước bưng cho nàng bát thịt chó, lại ray thật mạnh người Phi Lú, cả ba người này đều im lặng không phản ứng lại.
Thuỵ Miên mừng thầm vì thuốc mê đã phát huy tác dụng, điều này có nghĩa là Bạch Hồ đã thành công. Nàng phải đi tìm Cát Uy và Bạch Hồ, cùng nhau ra khỏi nơi này. Nàng nhớ đến Cát Uy đang bị trói gô trong phòng Tử Huyền bên cạnh, liền nhanh chân chạy sang. Cửa phòng Tử Huyền lúc này mở toang, Tiểu Sơn đang nằm xõng xoài trên mặt đất, Tử Huyền nửa người nằm trên mặt bàn. Cốc rượu đổ lênh láng làm nước theo mép bàn tích tắc chảy từng giọt xuống mặt đất.
Thuỵ Miên nhìn Cát Uy bị trói chân tay ngồi trên giường đối diện với cửa phòng, khăn trùm đầu đã bị hắn vo xuống từ bao giờ. Cát Uy nhìn thấy Thuỵ Miên, rối rít mừng rỡ. Nàng nhanh chóng tiến lại gần, loay hoay tìm cách cởi dây trói thì Cát Uy lúc này ú ớ ngày càng mạnh mẽ, cả người oặt ẹo làm nàng càng khó khăn cởi nút thắt. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, gắt lên: “Người có chịu ngồi im không thì bảo? Ngọ nguậy như con sâu thế này, ta làm sao mà cởi được chứ.”
Cát Uy không những không dừng lại mà càng phản kháng dữ dội. Hắn đang rối rít lắc gật liên tục về phía cánh cửa, nàng đọc được trong mắt hắn sự cảnh báo. Thuỵ Miên vội quay ngoắt người nhìn về phía cửa, đứng đó là Nhạc Tiểu Mễ đang giữ chặt Bạch Hồ trong tay.