Nhuận Kỳ vô cùng kinh ngạc nhìn về phía người áo đen vừa xuất hiện. Người lạ này là ai, vì sao lại có thể hoá giải chưởng lực tiêu tốn bảy phần công lực của hắn một cách dễ dàng như vậy?
Trong lúc Nhuận Kỳ còn lưỡng lựa chưa biết chuyện gì xảy ra thì Mặc Cảnh và Mộc Hải đã theo sát đến chỗ Thuỵ Miên và Đắc Di. Mặc Cảnh lại gần xem xét Thuỵ Miên một lượt, ánh mắt toát lên vẻ hoảng loạn trước nay chưa từng thấy. Trong tay Đắc Di là viên Vọng Nguyệt Ước vẫn đang loé sáng một màu đỏ rực.
Nhuận Kỳ nhìn sang phía đám thuỷ binh đã bị đánh tan tác hơn phân nửa, lại nhìn về phía đám người Mật Ngư Nhĩ đã sắp bại trận dưới tay của bọn người Cát Uy.
Hắn quay lại đối diện với hắc y nhân, thận trọng dò hỏi: “Ngươi là ai, sao lại chen vào việc của ta?”
Hắc y nhân chậm rãi rút mạng che mặt ra. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, dưới mạng che mặt là một nữ tử tướng mạo mỹ bất thắng thu (1), nhưng lại xa cách ngão nghễ. Tuy xinh đẹp kiều diễm, nhưng nét mặt cũng như hình dáng nàng ta như sương khói, không thể dùng từ nào cụ thể chính xác để diễn tả. Nhuận Ngọc ngỡ ngàng khẽ gọi: “Nhuận Trân muội muội”.
(1) Mỹ bất thắng thu: đẹp không sao tả xiết
Nhuận Kỳ cũng thay đổi sắc mặt, hắn nhìn Nhuận Trân chằm chằm. Nhuận Trân là tam công chúa lãnh cảm của bộ tộc nhân ngư. Trừ lúc hồi nhỏ huynh muội họ đã từng gặp mặt, Nhuận Kỳ mấy trăm năm nay không thèm để nàng ta vào mắt. Nhuận Trân nổi tiếng tinh thông y thuật, nhưng lại không thích giao thiệp với bất cứ ai. Hắn coi người muội muội này như không tồn tại; người như vậy, chắc chắn không thể tranh giành cũng không thể giúp củng cố địa vị của hắn.
Nhuận Kỳ dè chừng quan sát nữ tử vừa đến rồi lên tiếng: “Nhuận Trân, sao ngươi lại tới đây? Ta đang có việc, ngươi nên tránh ra, đừng làm phiền, cẩn thận chuốc họa vào thân.”
Nhuận Trân liếc mắt nhìn Nhuận Kỳ khinh thường không trả lời. Nàng chắp hai tay lại, hoá ra một dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng cuốn lấy Đắc Di. Thuỵ Miên hoảng sợ muốn ngăn cản nhưng không kịp. Nàng nhớ lại cảnh dòng nước mạnh mẽ dập tắt chưởng lực hung bạo của Nhuận Kỳ ra sao, lo lắng Đắc Di sẽ tan xương nát thịt. Tuy nhiên, dòng nước ấm chỉ cuộn quanh người Đắc Di, lúc sau liền tan biến, vết thương đang chảy máu trên lưng hắn đã liền miệng, chỉ để lại một vết xước màu đỏ hồng.
Đắc Di dần tỉnh táo lại, dưới sự trợ giúp của Thuỵ Miên, hắn ngồi dậy, trên tay vẫn giữ viên ngọc đang phát ra ánh sáng màu đỏ rực.
Lúc này Cát Uy và hai cận vệ của Đắc Di cùng với Thiết Ảnh và người của hắn đã tụ tập bao vây lấy Nhuận Kỳ. Nhuận Kỳ nhìn không chớp mắt pháp thuật trị thương mà Nhuận Trân vừa thi triển, vẻ mặt hắn ánh lên chút dè chừng cùng ngạc nhiên.
Nhuận Trân quay đầu nhìn Đắc Di, cất giọng mờ ảo hỏi: “Ngươi là rồng trong loài người?” Giọng nói của nàng ta êm ái, lanh lảnh lại xuyên thấu lạnh lùng, tản mác tan vào trong không khí.
Cát Uy liền trả lời: “Đắc Di huynh là hoàng tử Kỳ quốc, chảy trong người chính là dòng máu hoàng tộc.”
Nhuận Trân gật đầu nói: “Vọng Nguyệt Ước là vì cảm nhận được dòng máu tôn quý nhất mà phát ra năng lực nhận diện.”
Thuỵ Miên đã hiểu tại sao lúc nàng chạm vào, viên ngọc không hề có bất kỳ phản ứng gì. Chỉ đến khi Đắc Di chạm bàn tay đã dính máu của hắn vào bảo vật, Vọng Nguyệt Ước từ một viên ngọc bình thường liền đổi màu biến sắc, trở thành kỳ trân vật bảo, ánh sáng phát ra lung linh hút hồn.
Nhuận Kỳ tức tối nhìn viên ngọc trong tay Đắc Di, lại nghe nói trong người nam nhân này chảy dòng máu vương tử, điên tiết hét lên: “Nhuận Trân, nếu ngươi còn cản đường ta, đừng trách ta không kiêng nể ra tay dứt khoát.”
Trái với sự đe dọa của Nhuận Kỳ, Nhuận Trân lại nói: “Ngươi hãy đi đi, ta tha chết cho ngươi.” Nàng ta chỉ nhìn về phía Đắc Di và Thuỵ Miên, không thèm ngó hắn lấy một cái, coi lời Nhuận Kỳ như ruồi muỗi bên tai.
Nhuận Kỳ vừa bực vừa ngượng, hắn là hoàng tử bộ tộc nhân ngư, là thần cai quản bộ tộc Mật Ngư Nhĩ, từ trước đến nay, chưa từng có ai dám vô lễ với hắn như vậy. Trong thoáng chốc, cơn giận làm hắn mờ mắt, Nhuận Kỳ đen mặt vận lực đánh ra thêm một chưởng nữa, lần này dùng đến chín phần công lực: “Vậy thì ngươi cũng phải chịu chung số phận với lũ phàm nhân này.”
Chưởng lực màu tím sẫm xuất phát từ tay của Nhuận Kỳ lao đi như chớp về phía Nhuận Trân. Nhuận Trân vẫn không quay đầu, cũng không mảy may tránh né. Nàng ta đứng im, ung dung nhẹ nhàng vung tay, chưởng lực liền trong tích tắc ngoan ngoãn như một con thú nuôi, nghe lời chủ nhân đích thực mà đổi hướng, bay ngược lại về phía Nhuận Kỳ.
Nhuận Kỳ không ngờ đến phản lực, liền hứng trọn chưởng lực chín phần công lực của chính mình. Hắn rú lên một tiếng, ngay khi ánh tím xuyên qua người, Nhuận Kỳ đổ gục trên mặt đất, từ mồm hắn ộc ra dòng máu xanh lam vô cùng kinh hãi. Phía ngực áo nơi chưởng lực xuyên qua lúc đầu chỉ lấm tấm vài giọt máu xanh, một vài giây sau đã lan rộng ra thành từng mảng loang lổ.
Nhuận Trân lúc này tiến lại gần Nhuận Kỳ, lạnh nhạt nói: “Ngươi là tự mình hại mình. Ta đã muốn cho ngươi con đường sống, nhưng ngươi từ chối, chỉ có thể tự trách mình mà thôi.”
Nhuận Kỳ trợn mắt đau đớn, trước khi chết còn cố nói: “Ngươi, ngươi thật sự là ai?”
Nhuận Trân cúi xuống, nhìn Nhuận Kỳ rồi nói nhỏ vào tai hắn, không ai nghe thấy được nàng ta nói gì.
Nhuận Kỳ gương mặt sửng sốt, nghe thấy Nhuận Trân nói ra thân phận, máu trong mồm liền ộc ra dữ dội, hai mắt mở lớn kinh hoàng, cứ thể trợn mắt gục xuống mà tiêu vong.
Nhuận Trân giơ tay biến ra một dòng nước, cuốn Nhuận Kỳ vào đó, hoá thành một tảng băng đông cứng. Cả tảng băng và Nhuận Kỳ chỉ một khắc sau đã tan vỡ thành muôn vàn mảnh vụn như bụi thuỷ tinh, tan vào không khí, hoá thành hư không.
Thuỷ binh và bộ tộc Mật Ngư Nhĩ thấy Nhuận Kỳ đã chết, lại thấy Nhuận Trân lạnh lùng siêu phàm, liền ba chân bốn cẳng đè lên nhau mà chạy trốn. Đám người Thiết Ảnh cũng không vội đuổi theo. Tàn quân bại trận bỏ về khu vực lều trại của tộc Mật Ngư Nhĩ, trong khi những thuỷ binh còn mạng rủ nhau lao xuống Dục Ngư hồ, nhốn nháo chạy loạn.
Nhuận Trân quay lại phía Nhuận Ngọc, dùng giọng vô cảm hỏi: “Giờ Nhuận Kỳ đã chết. Ngươi muốn thế nào?”
Nhuận Ngọc nhìn Nhuận Trân, trả lời: “Ta sẽ rời đi, ta không muốn ở lại Dục Ngư hồ cùng tộc Nhân Ngư nữa. Ta muốn sống như phàm nhân, tự do đi khắp nhân gian, nhìn ngắm thế thái nhân tình.”
A Tảo nhìn Nhuận Ngọc như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “Nhuận Ngọc công chúa, người có biết, là phàm nhân, tức là người chỉ có thể sống được vài chục năm. Đời người chỉ ngắn ngủi như gió thoảng mây bay?”
Nhuận Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cuộc sống vô định có gì hay để người ta tham muốn chứ. Thời gian chính là công cụ để con người lấy hữu hạn mà làm những điều vô hạn. Có giới hạn mới làm người ta luôn vươn lên cố gắng.”, nói rồi nàng quay sang Thiết Ảnh: “Chẳng phải đây cũng là điều mà Giang Hàn và các ngươi mong muốn sao?”
Thiết Ảnh trả lời: “Đúng là Giang Hàn huynh vẫn luôn nhắc tới việc rời khỏi Mật Ngư Nhĩ, được tự do chu du khắp nơi.”
“Được. Viên thuốc này sẽ giúp người thành toàn.” Nhuận Trân vừa nói vừa giơ ra một viên thuốc màu xanh trao cho Nhuận Ngọc.
Nhuận Ngọc nhìn Nhuận Trân cảm tạ: “Cảm ơn muội.” Không trần trừ, nàng ta nhận lấy viên thuốc uống ngay vào. A Tảo mặt mày ủ dột kèm mất mát, liên tục lắc đầu không tin.
Nhuận Trân mở lời: “Đi theo ta.”
Nhuận Trân như có sức hút mãnh liệt, mỗi bước đi của nàng ta thanh thoát nhẹ nhàng như đang lướt trên mặt nước, bộ y phục màu đen tung bay uốn lượn phiêu dật như làn nước mát. Nhuận Ngọc dìu A Tảo vẫn bị thương còn Đắc Di được Thuỵ Miên và Cát Uy đỡ hai bên, cùng mọi người im lặng đi theo.
Nhuận Trân sải bước trên con đường quen thuộc, chính là lối đi dẫn đến nơi ở của Giang Hàn. Nàng ta vung tay, cửa lều được một sức mạnh vô hình cuộn lên, Nhuận Trân tiến vào, Nhuận Ngọc theo sát ngay phía sau.
Khi cùng mọi người vào trong, Thụy Miên ngỡ ngàng thấy nằm trên giường là một nam tử y hệt Giang Hàn, bằng xương bằng thịt. Thiết Ảnh cũng không giấu được vẻ bất ngờ, đứng sững ra nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhuận Ngọc vẫn không nhúc nhích, nhìn Giang Hàn nằm đó không chớp mắt, mãi lúc sau mới khẽ hỏi Nhuận Trân, trong giọng nói run rẩy không giấu nổi nghi ngờ: “Nhuận Trân muội muội, Giang Hàn đã chết rồi. Người này là ai?”
Nhuận Trân trả lời với giọng điệu đều đều vang vào trong không khí: “Giang Hàn ngươi nhìn thấy đúng là đã bị Nhuận Kỳ giết chết, biến thành cát bụi. Nhưng người đó không phải là Giang Hàn. Nam nhân nằm kia mới chính là Giang Hàn của ngươi.”
Nhuận Ngọc nghe thấy thế, bỏ đi nghi hoặc, vội vã lao đến bên nam tử đang nằm trên giường, nắm lấy tay của hắn, tự mình cảm nhận được hơi ấm của hắn. Nàng quay lại nhìn Nhuận Trân, như vẫn chưa tin sự việc trước mắt: “Vậy, nếu Giang Hàn còn ở đây, ai là người Nhuận Kỳ đã giết hại?”
“Là Cố Yên. Ta đã bắt Cố Yên trong lều trại của hắn tại Mật Ngư Nhĩ, dùng thuật dịch dung làm hắn thành Giang Hàn, lại đem yểm bùa, nhốt hắn vào thẩm cung của Nhuận Kỳ, tráo đổi cứu Giang Hàn thật ra và để hắn ở đây, chờ ngươi đến.” Nhuận Trân kể lại, giọng nói không có cảm xúc.