Nhuận Kỳ y lời với Nhuận Ngọc, từ lúc bỏ đi đến hôm sau cũng không quay lại quấy rầy Thuỵ Miên. Nhưng nàng lại phát hiện nhất cử nhất động của mình luôn bị theo dõi bám sát. Cứ mỗi lần nàng muốn ra ngoài, ngay cả đi nhà xí cũng đều có cận vệ kè kè bên người.
Thuỵ Miên toạ lập bất an(1) trong tẩm cung, mong ngóng tin tức từ Nhuận Ngọc. Nàng ta đã hứa sẽ đến tìm Nhuận Trân tam công chúa xin thuốc giải độc cho Mặc Cảnh và Đắc Di, giúp bọn hắn phục hồi sức lực.
(1) Toạ lập bất an: đứng ngồi không yên
Chỉ cần có thuốc giải độc trong tay, Thụy Miên sẽ nhờ A Tảo mang đến giao cho Đắc Di và Mặc Cảnh. Nàng tin tưởng với việc hoàn toàn lấy lại được sức mạnh, hai người bọn họ hoàn toàn có khả năng đối phó với Nhuận Kỳ.
Tuy nhiên, A tảo đến tìm nàng lại mang theo tin tức không khả quan.
A Tảo thông báo: “Thuỵ Miên cô nương, Nhuận Ngọc công chúa đã đến tìm Nhuận Trân tam công chúa hai lần, một lần thì bị lính canh từ chối do Nhuận Trân công chúa ban lệnh không tiếp khách, lần thứ hai thì lính canh lại báo rằng tam công chúa đã đi khỏi. Nhuận Ngọc công chúa thành thực xin lỗi vì đã không giúp đỡ được cô nương.”
Thuỵ Miên trong lòng thất vọng, nhưng vẫn biết ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của Nhuận Ngọc: “A Tảo cô nương xin chuyển lời cảm tạ của ta đến Nhuận Ngọc công chúa. Dù không gặp được Nhuận Trân, nhưng công chúa vẫn hết lòng ra sức giúp đỡ. Ta thành thực trân trọng ân tình.”
Thuỵ Miên lúc này lo lắng cho Mặc Cảnh và Đắc Di, vì nàng biết, hai người họ vì để cứu mình hay để tìm ra Vọng Nguyệt Ước, đều phải đến được thuỷ cung của tộc Nhân Ngư. Với tính cách của họ, nhất định sẽ không từ bỏ. Nhưng không có võ lực, việc tìm xuống đấu với Nhuận Kỳ và binh lính đông đảo ở thủy cung đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết.
Thuỵ Miên nhớ lại cuộc đối thoại với Nhuận Ngọc liên quan đến vấn đề thứ hai nàng muốn nhờ vả.
“Cảm tạ lòng tốt của Nhuận Ngọc công chúa. Việc thứ hai ta muốn hỏi, chính là về Vọng Nguyệt Ước.”
“Ta tin tưởng Thuỵ Miên cô nương sẽ không dùng viên ngọc vào điều bất nghĩa, có thể cho ta biết các người định làm gì với Vọng Nguyệt Ước?” Nhuận Ngọc thắc mắc.
Thuỵ Miên thật thà thể hiện thành tâm: “Chúng ta muốn dùng viên ngọc để thực hiện đại nghĩa. Công chúa là người có lòng tư bi, chuyện nhân gian, chắc nàng cũng nghe nói đến. Hiện nay thế cục phân tranh, nhân thế lầm than. Người nam nhân tên Đắc Di đi với ta chính là hoàng tử của nước Kỳ, là người có khả năng thống nhất tam quốc, lập nên thế thời hoà bình thịnh trị. Nhưng muốn làm điều này, hắn phải có được Vọng Nguyệt Ước. Công chúa cũng vừa nói, bảo bối này là viên ngọc không tốt lành, vì nó mà bộ tộc Nhân Ngư và Mật Ngư Nhĩ ngày càng lấn sâu vào tội ác. Viên ngọc nếu được Đắc Di sử dụng, ta tin chắc sẽ giúp thay đổi thế vận, mang lại điều tốt lành. Ta cầu mong công chúa chỉ cách để có thể lấy được Vọng Nguyệt Ước, giúp chúng ta mang nó đi khỏi đây.”
Nhuận Ngọc đứng im lặng nghe, một lúc sau khẽ nói: “Thuỵ Miên, ta đọc được sự chân thật trong mắt ngươi. Ngay việc vì muốn hoàn thành lời đã định với Giang Hàn mà các người quay lại đã chứng tỏ các người có nhân phẩm tốt. Được, ta sẽ chỉ cho cô nương cách để lấy được Vọng Nguyệt Ước. Tuy nhiên, bảo vật được canh gác cẩn thận, lấy được nó phải vượt qua hiểm nguy không lường. Thành công lấy được viên ngọc hay không còn phải tuỳ vào khả năng của cô nương và bằng hữu của nàng đến đâu.”
“Cảm tạ Nhuận Ngọc công chúa đồng ý toại nguyện, xin nàng chỉ điểm.” Thuỵ Miên lễ phép nói.
“Viên ngọc được cất giữ tại Bảo Tàng Cung của Nhuận Kỳ, ở ngay trong tẩm cung của hắn. Nơi đây không những luôn có thuỷ lính canh gác cẩn mật, đường đi ngoằn nghèo khúc khuỷu, khó dò dễ lạc, lại còn có trấn thú canh giữ. Trấn quái này pháp lực vô song, là linh thú được Nhuận Kỳ chính tay nuôi dưỡng, chỉ nghe lời một mình hắn.” Vừa nói, Nhuận Ngọc vừa vẽ đường dẫn đến Bảo Tàng Các trên một tấm vải, rồi trao nó cho Thuỵ Miên.
Thuỵ Miên cảm tạ sự tương trợ của Nhuận Ngọc, cầm mảnh giấy chỉ đường nghiên cứu thật kỹ. Từ lúc nàng ở thủy cung, không lúc nào ngừng suy nghĩ về sự an toàn của mọi người phía trên. Nếu nàng không thể tìm ra giải dược cho Đắc Di và Mặc Cảnh, nàng phải ra sức tìm được Vọng Nguyệt Ước.
Nằm trên giường sầu não nghĩ kế, Thuỵ Miên đột nhiên quán thông, trong đầu nhanh chóng hiện lên hai từ: “Sắc dụ”.
Nàng vội ra ngoài cửa nơi có thuỷ lính đang canh giữ. Quân lính vừa thấy nàng đã cung kính bái lậy mà thưa: “Nương nương, người muốn đi đâu?”
Thuỵ Miên thầm mắng: “Nương nương cái đầu người, ta đây dù có được cho vàng bạc đá quý cũng cóc thèm làm vợ của con cá trê Nhuận Kỳ đấy.”
Nàng rặn một nụ cười trên mặt, kiềm chế suy nghĩ trong đầu rồi nói với thuỷ lính: “Ngươi mau đi báo với Nhuận Kỳ hoàng tử, ta muốn gặp chàng có chuyện.”
Chỉ một lát sau khi thuỷ lính rời đi, đã có hai thuỷ binh khác đến đón nàng: “Nương nương, Nhuận Kỳ hoàng tử đang đợi nương nương ở tẩm cung của ngài. Mời.” Thuỵ Miên lên đường, nắm chặt túi áo trong đó có bộ kim châm mà nàng luôn giữ theo người.
Khi Thuỵ Miên đến tẩm cung của Nhuận Kỳ, nàng vừa vào đã nhìn thấy hắn oai vệ ngồi trên ghế giữa sảnh lớn, hai bên là hai cung nữ nàng gặp hôm qua. Một người đang mớm rượu cho hắn, một người ưỡn ẹo ngồi vào lòng hắn mà vuốt ve mặt mũi, nàng ta gục đầu trên vai Nhuận Kỳ cười khúc khích. Đứng hai bên trái phải trong sảnh là hai hàng mỹ tỳ, ăn mặc phóng túng, người nào người nấy mỹ mạo như hoa.
Nhuận Kỳ thấy Thuỵ Miên đến, thì mỉm cười nói với đám cung tần: “Các người lui hết xuống cho ta.”
Thuỵ Miên nhìn cảnh trước mắt liền nghĩ đến chuyện Đắc Di từng phải ép mình thành công tử ăn chơi để che mắt thiên hạ. Nàng lắc đầu, cố rũ bỏ hình ảnh hắn đang ngồi giữa đám tỳ nữ cung nhân ngả ngớn khúc khích nói cười.
Nhuận Kỳ nhanh chóng bước xuống, tiến lại gần Thuỵ Miên, giọng nói đa tình, dùng nhãn dục(1) nhìn nàng đầy thèm muốn: “Thuỵ Miên mỹ nhân, nàng thương nhớ nên đến tìm ta?”
(1) Nhãn dục: ánh mắt đầy dục vọng
Thuỵ Miên cố nén cơn buồn nôn nói: “Đúng vậy, từ ngày hôm qua chàng rời đi liền không quay lại thăm ta. Ta buồn bã cô đơn, đành cọc đi tìm trâu. Thật ngượng ngùng cho nữ tử ta.”
Nhuận Kỳ cười ha hả đắc ý: “Nàng quả thật ngày càng làm ta khoái chí, hôm qua còn lạnh lùng hung dữ, hôm nay lại thẹn thùng e ngại, không ngờ nàng lại là một cô nương nhiệt tình đến vậy. Ta thật càng thêm thích thú.” Nói rồi một tay kéo Thuỵ Miên vào lòng mình, tay còn lại nắm chặt eo nàng mà lần tới.
Thuỵ Miên lúc này trong tay đã thủ sẵn kim châm to nhọn nhất mà mình có, vận lực bất ngờ đâm vào huyệt ở lưng của Nhuận Kỳ. Trong chớp mắt, Nhuận Kỳ liền bất động, hai mắt ánh lên ngạc nhiên cùng hoảng sợ. Hắn lắp bắp nói: “Nàng, nàng đã làm gì ta?”
Thuỵ Miên nhìn hắn đã bị khống chế tê liệt, liền giơ kim ngay sát cổ hắn, hùng dũng đe dọa: “Ta đây vốn là thần y, nếu ngươi dám làn càn, ta liền một châm làm đứt kinh mạch ngươi, cho ngươi cả đời tàn phế, nhất là phần dưới của ngươi, hết đường dùng tới.”
Nhuận Kỳ liền run rẩy nhìn Thuỵ Miên mà nói: “Vậy, nàng là muốn cái gì?”
Thuỵ Miên phấn khởi vì kế sách của mình diễn ra thuận lợi, ra lệnh cho hắn: “Mau đưa lão nương đến Bảo Tàng Các, giao cho ta Vọng Nguyệt Ước, sau đó cho người đưa ta lên phía trên.”
Trước sự bất ngờ của Thuỵ Miên, Nhuận Kỳ đột nhiên phá lên cười, cử động hắn nhanh nhẹn, nắm chặt lấy tay nàng, tự nhấn cây kim trên tay Thuỵ Miên thật sâu vào cổ mình. Chỗ kim châm đến trên da hắn chảy ra một dòng nước màu xanh sẫm. Thuỵ Miên sợ hãi rút tay ra, cả người lùi về phía sau. Cây kim vẫn còn cắm trên cổ Nhuận Kỳ.
Nhuận Kỳ lúc này mới đưa tay từ từ rút cây kim ra, ném xuống mặt đất, vết thương đang rỉ máu xanh ngay lập tức lành lại, không để lại dấu vết. Hắn nhìn Thuỵ Miên mà nói: “Ta chỉ đùa với nàng một chút. Hoá ra đúng như Cố Yên nói, nàng và đồng bọn đến Dục Ngư là vì Vọng Nguyệt Ước. Nàng có thể áp dụng chiêu này với phàm nhân, nhưng nàng quên ta là hoàng tử nhân ngư tộc, sao có thể giống đám sâu bọ ở trên được chứ?”
Thuỵ Miên nghe hắn nói vậy, càng thấy mình ngu ngốc vô cùng: “Sao lại bất cẩn không nghĩ ra chứ. Vừa tốn kim châm, lại vừa để lộ mất mục đích của cả bọn, phen này mất cả chài lẫn chì.”
Nhuận Kỳ tiến lại gần nàng, ánh mắt gian xảo, đưa tay lên cầm áo của nàng xé rách. Thuỵ Miên kinh hãi nhìn bả vai của mình đã lộ ra mồn một. Nàng dùng tay che trước ngực áo, lùi sâu hơn về phía sau. Nhuận Kỳ cười ha hả, càng thêm khoái chí, định tiến tới gần nàng thì quân lính bên ngoài chạy vào tán loạn cấp báo: “Thưa hoàng tử, bên ngoài có đám người xông vào ngư thành, thuỷ lính không đủ sức chống chọi, đã thương vong vô số.”
Nhuận Kỳ nghe thấy vậy liền bộc phát tức giận. Hắn ta hét lên: “Là ai? Kẻ nào lại dám xông vào ngư thành của ta? Ai có thể chống chọi lại sức chiến đấu của thuỷ lính nhân ngư?”
Thuỷ lính lắp bắp: “Dạ bẩm, là đám người Mật Ngư Nhĩ.”
“Lũ sâu bọ dám làm càn? Thả ngay Tuộc Quỷ ra nghênh chiến.” Nhuận Kỳ ngỡ ngàng bực tức ra lệnh.
Thuỷ lính run sợ, nhanh chóng ra ngoài truyền lệnh. Nhuận Kỳ quay lại nắm chặt cổ tay Thuỵ Miên xiết mạnh: “Nàng biết điều thì hãy trở về tẩm cung chờ đợi. Ta xong việc sẽ quay lại tìm nàng, nhất định phải làm nàng thuần phục. Đám bằng hữu của nàng, đã tự chọn cho chúng con đường chết.”
Nói rồi hắn liền bỏ ra ngoài. Đám lính căng thẳng bám đuôi theo. Thuỵ Miên vô cùng bất an lo lắng, nghĩ đến hai người Đắc Di và Mặc Cảnh: “Lẽ nào hai người ấy đến cứu ta? Không thể, bọn họ đều đã mất hết võ lực, lại làm thế nào tìm được đường xuống đây, như vậy khác nào tự sát?”
Nàng không tìm ra được đáp án, trong lòng rối bời. Lúc này, hai mỹ tỳ ban nãy đang ân ái với Nhuận Kỳ thì bị Thuỵ Miên xen ngang bước vào sảnh. Hai nàng lững thững bước đi, áo tụt xuống hờ hững để lộ bờ vai ngần trắng nõn. Hai nàng đi xung quanh người Thụy Miên, quan sát phán xét rồi nói, cố ý cho nàng nghe được: “Nữ tử chỉ được ngoại hình dễ nhìn. Chúng ta vốn có thể biến hóa xinh đẹp lung linh gấp vạn lần. Ta không hiểu Nhuận Kỳ hoàng tử nhìn thấy gì ở nàng mà lại nhất định muốn có?”
Người kia liền tiếp lời: “Nàng ta chỉ là nữ tử phàm nhân thấp kém.”
Thuỵ Miên biết đây là chuyện tranh sủng giành vinh, liền tìm cách xoa dịu nói: “Đúng vậy, ta cũng không hiểu vì sao mắt nhìn của Nhuận Kỳ lại kém đến thế. Ta chỉ là nữ tử phàm phu, hồng nhân dịch lão, phương hoa khoảnh khắc (1), tuyệt không muốn tranh giành sủng ái với các nàng. Ta chỉ mong có người giúp mình thoát khỏi nơi này, không biết hai mỹ nhân có thể giang tay cứu giúp?”
(1) Hồng nhân dịch lão, phương hoa khoảnh khắc: người đẹp sẽ già, hoa thơm cũng chỉ trong khoảnh khắc
Hai nữ nhân nhìn nhau, trên mặt thoáng chút nghi hoặc. Thuỵ Miên liếc mắt nhìn họ, đoán chừng hai nàng đã trúng kế, liền bi thương nói tiếp: “Hai cô nương dung mạo song toàn, đức tính hiền thục hoa lệ có thể thương tình, để ta một con đường thoát thân được không? Ta sẽ tự đi khỏi, tìm cách ra khỏi đây, tuyệt không làm liên luỵ đến hai người. Khi Nhuận Kỳ về đến, nếu có hỏi về ta, các người chỉ cần trả lời là ta nhân lúc rối loạn đã bỏ chạy, các người không biết gì hết, có được không? Ta xin hứa sẽ cao chạy xa bay, biến mất mãi mãi. Chỉ cần ta đi khỏi, ắt các người sẽ có lại được sự sủng ái của Nhuận Kỳ.”
Hai nữ tử nhăn trán suy nghĩ một lúc, dù gì Thụy Miên cũng là nữ tử phàm nhân, có phần mới mẻ, nên mới được Nhuận Kỳ hết mực yêu thích. Tuy việc Nhuận Kỳ thay đổi nữ nhân như cơm bữa là chuyện thường tình, nhưng hai mỹ tỳ các nàng sao có thể chịu nổi việc chia sẻ sủng hạnh của mình cho một người mới đến. Cuối cùng hai nàng cũng gật đầu nhìn nhau quay lưng về phía cửa sảnh. Thuỵ Miên biết ý, liền một hơi vận sức chạy với tốc độ kinh thiên.
Thụy Miên lợi dụng thời cơ, nhanh chóng hành động, bất kể là ai đang quấy phá ở đây, cũng đều đang làm ngư thành rối loạn. Trấn thú trông giữ bảo tàng các đã được cử đi để dẹp loạn, Nhuận Kỳ cũng không có mặt. Nàng đang ở trong tẩm cung của hắn, lại có bản đồ của Nhuận Ngọc chỉ nơi cất giữ Vọng Nguyệt Ước. Giờ chính là lúc thuận lợi nhất để có thể lẻn vào Bảo Tàng Các tìm bảo vật.
Thuỵ Miên đi được một lúc theo hướng dẫn của bản đồ, thì đến được trước cửa của một khu tường bao quanh vũng chãi, trên đó có treo biển ghi Bảo Tàng Các. Đúng như nàng phán đoán, toàn bộ thuỷ lính đã bỏ đi trấn thủ thuỷ cung. Nàng tiến đến muốn mở cửa thì bỗng thấy có hai bóng người lao ra chặn trước mặt mình, chính là hai cung nữ vừa rồi. Tim Thuỵ Miên thót lên lại nhảy xuống, tiếng chuông cảnh giác vang bên tai. Hai nàng ta đã đồng ý để nàng đi, giờ xuất hiện ở đây là có ý gì?
Một mỹ tỳ liền nói: “Hừ, nữ tử điêu ngoa nhà ngươi suýt chút nữa đã lừa được bọn ta.”
Nàng kia phụ hoạ: “Nhuận Kỳ hoàng tử là người tinh anh, chuyện gì người cũng biết. Nếu ngươi bị bắt về, chúng ta thoát không khỏi tội danh. Lúc nãy ta cũng nghe được ngươi có ý đồ muốn cướp Vọng Nguyệt Ước. Nếu Nhuận Kỳ hỏi tới, chúng ta chỉ còn biết nói rằng ngươi cố tình nhân lúc không có ai canh gác mà giở trò muốn cướp bảo vật, bọn ta một lòng trung thành, trong lúc ngăn cản mà nhỡ tay, làm người tiêu tán, không hề chủ đích. Đã làm thì làm tới cùng, để bọn ta giúp ngươi thực hiện ý muốn, giúp ngươi mãi mãi biến mất.”
Khi nói chuyện, hai nàng đã ép Thuỵ Miên đi xa khỏi Bảo Tàng Các, ra đến ngoài sân trải cát vàng mịn. Hai mỹ tỳ trong lúc nói chuyện tiện tay bẻ một nhành san hộ sắc nhọn, dứt lời liền lao về phía Thuỵ Miên tấn công. Thuỵ Miên sợ hãi tránh sang một bước, va người vào cột gắn đầy những nhánh san hô rực rỡ, xước hết một bên tay. Nàng bất giác mò mẫm trong túi áo, lấy ra đoản đao mà lúc trước Bửu Toại đã tặng nàng để phòng thân, giơ lên tự vệ.
Hai ả tiếp tục lao vào, Thuỵ Miên luống cuống đưa đao lên chống đỡ, may mắn rạch được một đường đao lên má của một trong hai ả. Ả ta rú lên đau đớn, trên vết thương bên gò má mịn màng giờ hiện lên lấm tấm vảy xanh. Hai tỳ nữ này chính là hai con cá tu luyện thành tinh.
Thuỵ Miên cảm thấy phấn chấn, không ngờ đao pháp của mình lại lợi hại đến thế. Nàng lấy thế đứng tấn, một tay cầm đoản đao, giơ bàn tay kia vẫy vẫy hai ả cá tinh mời xuất chiêu. Hai ả nhìn nhau trao đổi; ả cá tinh gương mặt lành lặn liền đưa tay lên, đánh ra một chưởng, hất văng đoản đao của Thuỵ Miên xuống đất. Thuỵ Miên kinh hãi, phút chốc tự kiêu vì đao pháp của nàng liền biến mất cũng nhanh như khi đoản đao rời tay.
Nàng giơ tay làm hoà: “Từ từ nào, chúng ta bình tĩnh nói chuyện đã nhé.”
Hai ả cá tinh không chần chừ, cùng nhau xông vào, giơ rặng san hô lên, bổ xuống đầu Thuỵ Miên.