Hội Tam Bảo lập tức khởi hành trong đêm hôm đó. Dưới sử chỉ điểm của Hạ Thư Sính và thêm một người mà hắn tin tưởng đi cùng để phụ giúp, chuyến đi diễn ra suôn sẻ. Đoàn người nhanh chóng đi qua một ngọn núi xa dần khỏi Mãn thành đến một con sông lớn địa hình uốn éo.
Hạ Thư Sinh dùng ngân lượng Lê Ba phân phó, mua một con thuyền nhỏ, cùng với hạ nhân mà hắn thuê chèo thuyền đưa mọi người vượt sông.
Ngày thứ hai đi trên thuyền, Hội Tam Bảo quyết định cặp bến bên một thị trấn cạnh bãi sông để mua thêm đồ ăn thức uống. Thị trấn này tên là Tưởng Trấn. Thuỵ Miên cùng Thuý Như được hộ tống bởi Lê Ba và Lý Tư xung phòng vào thành đi chợ mua đồ, những người còn lại ở trên thuyền tránh nhiều người đi lại gây thêm sự chú ý.
Trên đường trở về thuyện, Thuỵ Miên thấy giữa chợ là một ngôi miếu khói hương bay nghi ngút, Thuý Như thấy vậy thì nói: "Muội muốn vào cầu bình an, cho chuyến đi thuận buồm xuôi gió." Thuỵ Miên cùng theo nàng ta đi vào. Lê Ba và Lý Tư đứng bên ngoài chờ đợi.
Bên trong miếu có lác đác vài người đang dâng hương cúng bái. Trong lúc Thuý Như thành tâm cầu khấn thì Thuỵ Miên lại để ý đến một bảng miêu tả về lịch sử của thị trấn, tò mò, nàng liền chăm chú tiến lại đọc.
Trên bảng có ghi về sự tích vị tiên nhân năm xưa có công cứu tế với dân làng, diệt ma trừ yêu, lập nên thanh bình cho ngôi làng này. Vì vậy mà dân làng quyết chí lập nên linh vị thờ cúng để tỏ lòng biết ơn đến vị tiên nhân ấy.
Thuỵ Miên ngắm nhìn xung quanh, bất ngờ khi thấy bức tượng tạc vị thần trấn miếu. Nàng nhận ra người này có khuôn mặt trông có nét giống với Mặc Cảnh. Nàng tò mò lại gần, quỳ xuống bên cạnh Thuý Như, cũng lẩm bẩm cầu khấn: “Kính xin ơn trên phù hộ độ trì cho Hội Tam Bảo, giúp đỡ chúng ta trên đường có thể chuyển nguy vi an(1), tả hữu phùng nguyên(2).”
(1) Chuyển nguy vi an: chuyển nguy thành an
(2) Tả hữu phùng nguyên: gặp được thuận lợi
Ra gần cổng miếu, thầy bói ngồi trước cửa thấy Thuỵ Miên và Thuý Như, thì cất giọng nhìn hai người nói: “Hai cô nương xin dừng chân, hai người chắc là từ nơi khác đến. Hãy vào đây xem một quẻ bói, không những có thể biết được duyên số, lại cũng có thể đoán được vận hạn.”
Thuý Như đưa mắt nhìn Thụy Miên tha thiết, thấy nàng gật đầu liền nhanh nhẹn ngồi xuống, hưng phấn trả lời: “Được, vậy phiền lão nhân.”
Thầy bói giở quẻ tre mà Thuý Như bốc được lên, trên đó có viết một chữ “Lang”, gật gù nói: “Ta nhìn thấy trong tương lai không xa của cô nương là bình an viên mãn. Tướng công của cô nương là người tốt, dù cô nương có đi xa, thì hắn cũng một lòng chờ đợi chỉ hướng đến mình cô nương. Cô nương sắp tới là kiếp đào hoa, sẽ được sớm thoả ước mong.”
Thuý Như ngượng ngùng nhưng trong mắt không giấu được niềm vui. Thuỵ Miên nhìn thẻ tre của nàng ta, hỏi nhỏ: “Lang chẳng phải là Mễ Lang ca ca của muội sao?”
Thuý Như lí nhí nói: “Tỷ đừng trêu ta nữa. Tỷ cũng thử đi.”
Thuỵ Miên miễn cưỡng ngồi xuống xúc xắc hộp đựng que bói rồi đưa cho lão nhân que số mình lấy được. Lão nhân nhăn mặt xem xét một lúc, trần trừ nói: “Cô nương có số kiếp thật kỳ lạ. Tại hạ hổ thẹn, không thể đọc được thiên số của cô nương. Tuy nhiên, ta nhìn thấy sự biến đổi lớn ở số mạng của nàng, cuối đường tưởng là tiêu tán nhưng lại là tái sinh. Ta không thể nhìn xa hơn, chỉ có thể nắm bắt được đến vậy.”
Thuỵ Miên thấy lời thầy bói thật rối rắm khó hiểu nhưng vì cũng không quá tin vào vận số, nên nghe vậy mà không thắc mắc thêm.
Nàng hỏi lão nhân: “Người được thờ cúng trong miếu là người đã có công tạo ra làng trấn?”
“Đúng vậy, trước đây chỗ thung lũng non nước này có đám yêu tộc hoành hành. Nghe nói nghìn năm trước yêu ma bị giới tiên nhân thu phục, bắt nhốt toàn bộ đuổi khỏi lục giới. Tuy nhiên vẫn có những yêu quái tu vi cao thâm thoát thân được, trốn khỏi sự truy lùng trục xuất của tiên giới. Chúng trà trộn vào phàm giới sống cùng loài người, đã thoát được kiếp nạn. Chúng tụ tập ngay tại nơi đây, dưới chướng của Bạch Dần ma vương, lập thành một vùng lãnh thổ do yêu ma cầm đầu. Nhân giới qua đây không bị mổ bung phanh thây ăn thịt thì cũng bị bắt về hang động để chúng luyện tu vi.
Thế rồi xuất hiện một vị anh hùng tiên nhân, người ra tay dẹp yên đám yêu quái, đánh chúng tan tác, làm chúng hồn siêu phách tán, giải phóng phàm trần khỏi yêu ma, vậy nên cục diện mới yên ổn trăm năm qua như vậy. Tổ tiên của chúng ta biết ơn vị anh hùng khi xưa đã cứu giúp, lập nên miếu này tỏ lòng kính bái. Ngôi làng này được đặt tên là Tưởng trấn, chính là nhằm để tưởng nhớ công đức của vị tiên nhân ấy.” Lão nhân trả lời.
Sau khi đã mua sắm đầy đủ, Thuỵ Miên và mọi người liền trở về thuyền. Nàng không nhin được kể với Mặc Cảnh việc trong trấn có đền thờ vị anh hùng của ngôi làng, người này có diện mão rất giống với hắn. Mặc Cảnh không những không ngạc nhiên mà lạnh nhạt nhận xét: “Người giống người, có gì là lạ.”
Thuỵ Miên tiu nghỉu vì phản ứng có phần không hứng thú của hắn.
Mọi người lên đường không ngừng nghỉ, chỉ có điều, sức khỏe của Hạ Thư Sính xuống sắc thấy rõ. Hắn liên tục ho ra máu, lại ốm mệt liên miên. Dù Thuỵ Miên đã cố công dùng châm cứu chữa, nhưng vì bao năm chịu nhiều khổ cực và hành hạ, thân thể hắn đã đến cực điểm kiệt quệ. Dù nàng có thần thông quảng đại cũng không thể giúp người sắp chết trở nên khỏe mạnh bình thường.
Cả đoàn người đi mất thêm ba ngày ba đêm vượt qua con sông lớn và một ngọn núi nhỏ khác, thoáng cái đã đến thung lũng Dục Lạc. Hội Tam Bảo đến nơi vào buổi tối, xung quanh lại heo hút, nên quyết định tìm chỗ thích hợp mà qua đêm, chờ trời sáng rõ đường sẽ đi tiếp. Lê Ba và Lý Tư tìm được một ngọn đồi cao hơn những chỗ khác, thích hợp cho việc quan sát tốt mọi thứ xung quanh, nên cả đoàn quyết định sẽ dựng lều trú tạm tại đây.
Tối nay cũng là đêm cuối cùng Thuỵ Miên trị liệu cho Mộc Hải. Tiên sinh ngồi im lặng với vô vàn mũi kim gắn trên cơ thể, dưới ánh nến lập loè trong túp lều dựng tạm. Nàng có thể thấy rõ sự thay đổi của Mộc Hải, cơ thể võ tướng của tiên sinh đã quay về vẻ cứng rắn, khí lực cùng võ công gần như đã hoàn toàn khôi phục, không còn vẻ tiều tuỵ yếu ớt khi trước.
Thuỵ Miên vừa rút từng cây kim ra, vừa căn dặn Mộc Hải: “Mặc dù đêm nay là đêm cuối cùng châm cứu, ta vẫn muốn kiểm tra lại tình hình sức khỏe của tiên sinh sáng mai ra sao. Tiên sinh nên nghỉ ngơi dưỡng sức, cơ thể trong đêm có thể đau nhức do nội lực được giải phóng sẽ trở về hoàn toàn. Nếu có gì bất thường, tiên sinh hãy báo ngay cho ta biết.”
Mộc Hải nói: “Đa tạ cô nương. Ta sẽ tự liệu.”
Thuỵ Miên nhìn Mộc Hải, băn khoăn: “Đêm nay hay ngày mai khi tiên sinh phục sức, đồng nghĩa với việc tiên sinh chỉ còn vỏn vẹn tám tháng để sống. Tiên sinh liệu có ân hận?”
Mộc Hải dõng dạc trả lời: “Chưa bao giờ. Thuỵ Miên cô nương có nhớ ta đã từng nói với cô nương là nếu ta có hài tử, chắc cũng bằng tuổi cô nương?”
Thuỵ Miên gật đầu trả lời: “Ta nhớ, lúc đó tiên sinh còn ngồi trong phòng mình tại Bửu Phủ, tay vẫn cầm cây trâm hải đường. Tiên sinh có còn đem cây trâm theo bên người?”
Mộc Hải mỉm cười lấy từ trong ngực áo ra: “Nhân vong vật tại(1). Trâm cài hoa hải đường luôn luôn bên ta, không rời một bước. Nếu nàng còn sống, giờ này chúng ta ắt phải là một gia đình con cháu đông đúc vui vẻ.”
(1) Nhân vong vật tại: Vật còn người đã mất
Thuỵ Miên thấy Mộc Hải ánh mắt đầy tư lự đang ngắm nhìn cây trâm trên tay, nàng tự thấy bứt rứt mất mát.
Mộc Hải thấy nàng băn khoăn, liền nói: “Đa tạ Thuỵ Miên cô nương đã giúp ta khỏi bệnh, cô nương không biết nàng đã cho ta nghị lực thế nào. Ta đã từng lo sợ mình sẽ tử bất minh mục(2). Nhưng nhờ cô nương mà đời này kiếp này, Mộc Hải ta có cơ hội có thể hoàn thành ước nguyện, có thể hiên ngang mà gặp lại nàng khi nhắm mắt xuôi tay.”
(2) Tử bất minh mục: chết không nhắm mắt
Nói xong Mộc Hải nở một nụ cười mãn nguyện rồi rời đi làm Thuỵ Miên lấn cấn trong lòng nỗi mất mát.
Cũng trong tối hôm đó, Hạ Thư Sính đổ bệnh nặng, thều thào trăng trối nằm trên giường. Thuỵ Miên đến để giúp hắn bớt phần đau đớn. Hạ Thư Sính nước mắt ngưng tròng, cố nói: “Tại hạ có lỗi vì không cùng đưa mọi người đến hồ Dục Ngư được. Ta đã sức càn lực kiệt. Ta chỉ có thể trao lại tấm bản đồ này cho các người. Trên đây là lối đi cùng chỉ dẫn cẩn thận cách để đến Dục Ngư.”, tay hắn run rẩy đưa ra một mảnh giấy cho Thuỵ Miên, rồi nói: “Ngay cả khi nằm mơ ta cũng không bao giờ quên mất con đường này. Trương thiếu gia có khi nào vẫn đang ở đó chờ ta…” Hạ Thư Sính không kịp nói hết câu, liền rơi vào mê sảng.