Trải qua một đêm đầy sóng gió, Thuỵ Miên mở mắt dậy mà trong đầu nhức nhối ong ong. Nàng gặp Thuý Như, kể lại cho nàng ta nghe chuyện xảy ra tối qua. Thuý Như vỡ lẽ: “Muội cũng biết tỷ đã về đêm qua. Bửu Khang, Mễ Lang và muội vừa về đến phủ đã được lính gác cổng báo là tỷ cùng Đắc Di và Mộc Hải tiên sinh trước đó đã hồi phủ. Giờ nghe tỷ kể muội mới biết, chuyện đêm qua thật là kinh hãi.”
“Bửu Toại không đi cùng bọn muội về ư?” Thuỵ Miên không thấy Thuý Như nhắc đến Bửu Toại, liền tò mò hỏi.
“Bửu Toại công tử nhất quyết đứng đợi tỷ ở bờ sông, bảo Mễ Lang đưa ta và Bửu Khang về trước, sợ tỷ đến mà không tìm thấy ai.” Thuý Như trả lời, tay bưng bát cháo gà đưa đến cho Thuỵ Miên.
Thuỵ Miên thấy hổ thẹn; tối qua gặp chuyện nên nàng đã quên mất bọn họ, cứ tưởng không thấy mình thì mọi người sẽ về phủ. Nàng nhanh chóng ăn sáng rồi sửa soạn, đến gặp Bửu Toại.
Đến thư phòng của hắn, nàng nghe có tiếng ho nhẹ từ trong vọng ra. Thuỵ Miên gõ cửa, tự xưng: “Bửu Toại huynh, là ta.”
Nàng nghe Bửu Toại mời vào mới nhẹ nhàng tiến vào trong. Bửu Toại đang ngồi uống một bát thuốc màu đen, bên cạnh là mứt sen ăn cho đỡ đắng. Hắn nhìn Thuỵ Miên cười nói: “Muội ngồi xuống đi.”, rồi đưa mấy viên mứt sen sang cho nàng.
Thuỵ Miên liền quan tâm hỏi: “Bửu Toại huynh, huynh bị cảm lạnh ư? Có cần ta bắt mạch tái khám?”
“Không sao, chỉ là cảm lạnh hơi sương, uống bát thuốc nằm ngủ sẽ đỡ ngay thôi, muội đừng lo lắng.” Bửu Toại trả lời.
“Bửu Toại huynh, hôm qua phiền huynh đứng đợi ta lâu như vậy, huynh đừng trách ta nhé. Đông người chen chúc nên ta bị lạc, xin lỗi huynh.” Thuỵ Miên không kể với Bửu Toại về việc Đắc Di bị hắc y nhân ám sát, cũng như đã giấu kín giùm việc tượng tự của Cát Uy.
Bửu Toại nhìn Thuỵ Miên một lúc lâu sau mới nói: “Thuỵ Miên muội tối qua cùng về với Đắc Di công tử? Muội gặp công tử trên đường hay là đã hẹn tối qua gặp gỡ?”
“Chẳng nhẽ Bửu Toại huynh đã nghe ngóng được gì?” Thuỵ Miên chợt nhấp nhổm, lo lắng việc xảy ra tối qua đã truyền đi trong thành.
Bửu Toại nhìn Thuỵ Miên nói: “Muội sao lại lo lắng thế kia? Chẳng nhẽ muội và Đắc Di công tử thực sự có chuyện không muốn người khác biết?”
Nàng nhanh chóng giải thích: “Không, là tối qua ta bị trộm đồ, bất chợt gặp Đắc Di trên đường ra tay giúp ta lấy lại. Ta không biết đường về, liền nhờ huynh ấy dẫn đường, chỉ vậy thôi.”
Bửu Toại lại dùng ánh mắt xuyên thấu âm trầm nhìn Thuỵ Miên, ậm ừ: “Chỉ vậy thôi ư?” Nàng gật đầu, tiện tay bốc một hạt sen ăn cho đỡ ngứa cổ.
Thuỵ Miên muốn phá vỡ sự im lặng, bèn đi ngay vào vấn đề chính: “Bửu Toại huynh, hôm nay muội đến là muốn hỏi huynh một số vấn đề. Việc hôm trước chúng ta nghe thấy trong Thuyết thư lầu, tuy Thuyết nhân tiên sinh không nói rõ việc xảy ra ở đâu hay tên tuổi của các nhân vật ra sao, nhưng có phải tiên sinh nói về hoàng cung nước Kỳ?”
Bửu Toại gật đầu xác nhận, nhìn Thuỵ Miên khích lệ để nàng tiếp tục nói.
“Ta nghe Phó Kiện Đàm kể chuyện khi ngao du qua nước Kỳ đã chứng kiến cảnh đẹp nơi đó, tài vật phong phú, người dân đa tài cỡ nào. Trong ba nước hiện nay, đúng là chỉ có Kỳ quốc mới giống như những lời Thuyết nhân tiên sinh nói.”
Bửu Toại chỉ im lặng ngồi nghe.
“Vậy câu chuyện này, hai huynh đệ H công tử của Thái Uý nước Kỳ, chẳng phải là Hữu Đắc Di và Hữu Cát Uy công tử đang ở phủ sao?”
Bửu Toại gật đầu: “Đúng vậy, hai huynh đệ họ chính là mang họ Hữu của Thái Uý nước Kỳ.”
Bửu Toại nhìn nàng đăm chiêu, Thụy Miên chìm trong suy nghĩ: “Huynh có thể nói rõ hơn về thế cục hiện giờ không? Ngoài Thổ Quốc và Kỳ quốc thì hiện tại như thế nào?”
Bửu Toại nhìn ánh mắt tha thiết muốn biết chuyện của Thuỵ Miên, lòng vội mềm nhũn, không giấu gì giảng giải cho nàng.
“Hiện nay ba nước là Kỳ, Mãn và Thổ đang là tam túc đỉnh lập(1). Vì để cân bằng lực lượng, không có quốc gia nào muốn xâm chiếm lẫn nhau, sợ sẽ có một bên đục nước béo cò. Kỳ Quốc là quốc gia hùng mạnh nhất, lại sung túc tài nguyên. Thổ Quốc là quốc gia khô cằn khan hiếm nhưng lại rộng lớn, vì khắc nghiệt, nên để thích ứng và sinh tồn, các loài động thực vật đã sản sinh ra muôn loại độc tính. Mãn quốc nằm phía Bắc Tử Lâm, là quốc gia đất đai màu mỡ trù phú, nơi đây là quốc thổ của văn thơ ca phú.
(1) Tam túc đỉnh lập: thế ba chân vạc
Dược Trang thành của chúng ta tuy nằm gần các nước, nhưng không phụ thuộc vào nước nào, lại là nơi nổi danh có núi tiên phù trợ, nên không có quốc gia nào dám mạo phạm. Thuỵ Miên muội ở nơi đây thấy bình yên nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần muội ra khỏi Dược Trang thành, sẽ thấy tình hình bên ngoài không phải như vậy.
Ngoài mặt tuy dĩ hòa vi quý, nhưng ba nước liên tục hằm hè, thỉnh thoảng các cuộc xung đột nhỏ vẫn xảy ra, lao dân thương tài(2).
(2) Lao dân thương tài: khổ dân chúng mà lại mất tiền nhà nước
Nhiều người đã từng mong nghĩ đến thế sự hoà hợp, ba nước cùng thống nhất, tránh cho chúng sinh rơi vào thảm cảnh. Không biết có phải vì vậy mà xuất hiện lời đồn đoán về ba món Tiên Linh bảo vật giúp thống nhất tam quốc.”
Thuỵ Miên chen ngang: “Ba món Tiên linh bảo vật?”
Bửu Toại nói: “Đúng, tức là ba món bảo vật có sức mạnh vô song. Và ba món bảo vật này được phân chia đều cho ba nước. Mỗi nước hiện đang cất giữ một món bảo vật. Ai nắm trong tay được cả ba món bảo vật này, ắt sẽ thành người thống nhất tam quốc, lập ba nước thành một.
Nước Kỳ được nói là nơi cặp báu vật Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ được cất giấu. Nước Mãn được đồn là nơi giữ Vọng Nguyệt Ước. Huyền Bích Kiếm, bảo vật được tin là lưu lạc ở nước Thổ.”
“Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ chẳng phải là nhìn được trăm dặm và nghe được vạn sự sao?” Thuỵ Miên hỏi.
“Đúng vậy, Thiên lý nhãn và Thuận Phong nhĩ tức là cặp báu vật quan sát được trăm dặm và nghe được vạn sự trên đời.” Bửu Toại gật đầu trả lời.
Thuỵ Miên hỏi “Còn Vọng Nguyệt Ước và Huyền Bích Kiếm là hai báu vật có tác dụng gì?”
Bửu Toại chia sẻ: “Có người nói Vọng Nguyệt Ước trong truyền thuyết có khả năng chữa trị được bệnh tật, có người nói nó là bảo bối có thể thực hiện được nguyện vọng của người sở hữu nó, chính là giúp chủ nhân của nó thâu tóm được tâm tư của người khác. Huyền Bích Kiếm là thanh kiếm có năng lực hô phong hoán vũ, có thể thu phục lòng người, kêu gọi đồng tâm hiệp lực. Điều kỳ lạ là, những bảo vật này chỉ có thể dùng bởi phàm nhân, và chúng chỉ có tác dụng khi cùng quy phục dưới trướng một phàm nhân duy nhất.
Lúc đầu khi lời đồn truyền ra, giang hồ liền kháo nhau đi tìm, nhưng quả thật là mò kim đáy bể, bao năm nay chưa từng ai biết thông tin báu vật được cất ở nơi nào hay tìm nó ra sao. Tuy nhiên, cũng không tránh được nhiều kẻ ôm vọng tưởng dòm ngó, nuôi hy vọng mình sẽ là người may mắn, thống lĩnh được giang sơn. Những kẻ này điên loạn ngông cuồng, không những không tìm được bảo vật mà còn chịu kết cục tử vong.”
“Ba nước tranh bá như vậy, Đắc Di và Cát Uy lại là người của Kỳ quốc, ở tại Bửu phủ liệu có vấn đề gì không?” Thuỵ Miên thắc mắc.
Bửu Toại lắc đầu nói: “Ai cũng biết là Cát Uy và Đắc Di công tử đến đây là để du ngoạn ngắm cảnh. Dược Thành cũng không tham gia vào chiến sự ba nước, lại có Tử Lâm tiên núi bảo hộ, không nước nào không tự định lượng lợi hại mà dám ra tay gây sự. Hai người họ ở đây năm bữa nửa tháng cũng không tổn hại gì.”
Thuỵ Miên còn đang nghiên cứu những thông tin mình vừa nghe được thì Bửu Toại liền hỏi nàng: “Muội có cảm tình đặc biệt với Hữu Đắc Di?” nói rồi nhìn Thuỵ Miên chằm chằm “Ta nghe bọn nô tài nói tối hôm trước trong ngự hoa viên muội và hắn… hẹn hò? Nay lại thấy muội quan tâm đến chuyện của hắn như vậy, lẽ nào lời đồn là thật?”
Thuỵ Miên bất ngờ nhìn Bửu Toại: “Muội không có, huynh đừng nghĩ nhiều, hôm trước chỉ là chuyện hiểu nhầm. Đắc Di là công tử háo sắc lăng nhăng. Muội đây hiện giờ không nghĩ gì đến tư tình, nhưng nếu có, sẽ không bao giờ lấy một nam tử như vậy. Muội không chịu nổi đồng sự nhất phu(1), chỉ có thể chấp nhận một vợ một chồng.”
(1) Đồng sự nhất phu: nhiều phụ nữ chung một chồng
Bửu Toại thấy Thuỵ Miên phản ứng mạnh mẽ, trong lòng tự nhiên có luồng gió xuân cuốn phăng đi cục đá đang đè nặng trong lồng ngực hắn từ tối qua đến giờ, bát thuốc đắng bỗng hóa ngọt ngào.
Hắn liền mỉm cười nhìn nàng mà nói: “Thuỵ Miên muội là người thông minh, ta biết muội không thích bị người khác nói nên làm gì và không nên làm gì. Ta chỉ muốn muội cẩn thận, Đắc Di công tử tuy thân phận cao quý, nhưng tính khí trăng hoa ong bướm, đã nổi danh từ lâu. Nghe đồn hắn còn tự mình bao thầu nguyên một lầu xanh tại Kỳ Quốc, không những làm ăn phát đạt, mà còn tự mình vui vẻ đêm ngày.”
Thuỵ Miên không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ gật đầu khẳng định thêm với Bửu Toại: “Ta biết huynh là quân tử nghĩa hiệp, không đành lòng để ta chịu thiệt thòi. Nhưng huynh yên tâm, con người của Đắc Di ra sao, ta nhất mục liễu nhiên (1). Ta càng không phải là nữ tử chỉ vì nghe vài lời bùi tai là đã đồng ý xuống đò. Đa tạ huynh quan tâm.”
(1) Nhất mục liễu nhiên: nhìn thấy rõ
Bửu Toại hài lòng gật đầu.
Thuỵ Miên xin lui đi, không quên dặn dò: “Giờ ta có việc xin cáo lui. Huynh nhớ giữ sức khỏe, đừng ra ngoài đi gió nhiều.”