Tiểu hồ ly có chút ngập ngừng nhìn nam nhân vừa mới xuất hiện cứu mình. Người này dáng vẻ cao nhân tuấn dật, lại có sức mạnh kinh thiên. Tiểu hồ ly đã quen với sự cô quạnh, mẫu thân của nó cũng đã mất, nó không còn chỗ nào khác để đi. Mặc Cảnh xuất hiện cứu nó một mạng, nó cảm nhận sự che chở bảo vệ, ý nghĩ non nớt của con trẻ thúc dục nó bám theo ân nhân.
Mặc Cảnh nhìn tiểu hồ ly, nói: “Ngươi còn không mau quay về nhà. Nếu ta không đến kịp lúc, ngươi chắc đã bị con rết yêu đấy hại chết rồi.”
Tiểu hồ ly run lập cập, nhưng quyết không rời đi. Nó lết cái chân đang chảy máu đến bám chặt lấy mỗi bước đi của Mặc Cảnh. Hắn thấy kỳ lạ, một tay xốc tiểu hồ ly lên quan sát, nhìn nó thắc mắc: “Ngươi không có nhà để đi? Ta trông ngươi là dòng dõi của hồ tiên. Ngươi còn bé tuổi thế này, phụ mẫu người đâu?”
Tiểu hồ ly lắc lắc cái đầu trông như túm lông trắng nhỏ xinh, hai chiếc tai hồng cụp xuống, khoé mắt nó chảy ra hai dòng nước vô cùng tội nghiệp. Mặc Cảnh thở dài nói: “Ngươi có một mình? Phụ thân ngươi đã mất?”
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn gật đầu. Mặc Cảnh nhẹ lắc đầu, cuối cùng nói: “Ta không thể giữ ngươi bên cạnh, ta còn có việc phải làm, hiểm nguy rình rập. Ngươi phải tự lo liệu.”
Đúng lúc này, Phó Kiện Đàm xuất hiện. Lão tử thở dốc, giọng điệu hờn dỗi nói với Mặc Cảnh: “Mất công ta đi theo muốn trợ giúp, ngươi phi thân cũng thật nhanh quá đi, chẳng thèm quay lại xem lão đại tiên ta thế nào. Chuyện gì xảy ra thế này?” Phó Kiện Đàm nhìn xung quanh, ngỡ ngàng thấy xác của ba con yêu thú.
“Ngươi đã từng nghe đến Cốt Tán Nhuyễn? Bạch Dần bắt giữ nam nữ trong làng là để luyện thuật này.” Mặc Cảnh hỏi, không quan tâm đến vẻ mặt sửng sốt của Phó Kiện Đàm.
“Cốt Tán Nhuyễn là thuật dùng cơ thể phàm nhân luyện nên thân thể mới. Chẳng phải năm xưa Bạch Dần đã bị thương sao? Có thể hắn vẫn chưa thể hồi phục, muốn dùng nam nữ thiếu niên trong làng để tu luyện. Nếu có thân phận mới, hắn có thể thực hiện việc chuyển hoá tinh lực, phục hồi lại như trước. Nhưng để tu luyện thành công, yêu quái ngoài việc sẵn có nội công thâm hậu còn phải chịu đủ khổ sở giày vò. Chỉ cần bị quấy rầy mất tập trung trong lúc tu luyện, bất cứ yêu quái nào cũng sẽ mất mạng không thể siêu thoát.” Phó Kiện Đàm nhăn mặt, thái độ không vui trả lời.
Mặc Cảnh gật đầu, nói: “Ra là vậy.”
“Ngươi tìm được cái cục gì trắng phau thế kia?” Phó Kiện Đàm lúc này mới để ý đến tiểu hồ ly đang bám chặt dưới chân Mặc Cảnh.
“Đây là tiểu lục vỹ hồ tiên, ta vừa mới cứu nó. Nếu ngươi muốn, hãy giữ lấy mà chăm sóc.” Mặc Cảnh tuy lạnh lùng nói, nhưng lại tận tay đưa tiểu hồ ly cho Phó Kiện Đàm chăm sóc.
“Ồ, ngươi giao nó cho ta? Trông nó thật mũm mĩm đáng yêu. Lão nhân ta rất thích. Nếu nó không có nơi nào để đi, nó có thể ở với ta.” Lão nhân hào sảng nói.
Tiểu hồ ly thấy người vừa tới là bằng hữu của ân nhân mình, lại muốn nhận chăm sóc nuôi dưỡng nó, nó liền vui mừng dịu đầu vào người lão tiên, ra vẻ yếu ớt đáng thương.
Phó Kiện Đàm thương hại nói: “Ngươi bị thương? Thật tội nghiệp tiểu hồ ly. Để đại tiên ta xem cho ngươi.” Nói rồi lão nhân liền ngồi xuống, xem xét rồi băng bó chân chó nó.
Lão nhân vuốt ve đầu tiểu hồ ly, bế nó lên nói: “Ta là Phó Kiện Đàm nổi danh thiên hạ. Từ giờ gọi ngươi là Bạch Hồ. Còn hắn, nam tử lạnh lẽo vô tình bỏ mặc bằng hữu kia là Mặc Cảnh.”
Mặc Cảnh thấy Phó Kiện Đàm đã băng bó xong cho Bạch Hồ, liền nhìn hắn mà hỏi: “Ngươi đã xác định được nơi hang động của Bạch Dần ma vương chưa?”
Phó Kiện Đàm lắc đầu: “Ta chưa thể dò la ra gì. Xung quanh đây đồng không mông quạnh. Có thể vì là nơi trú ẩn cuối cùng, mà đám yêu ma che giấu hang động vô cùng kỹ càng.”
Bạch Hồ nghe vậy liền rít lên, hai bàn chân lành lặn phía trước quẫy đạp liên hồi. Phó Kiện Đàm nhìn nó rồi nói: “Ngươi biết sơn động của Bạch Dần đại vương?”
Bạch Hồ gật đầu xác nhận.
Mặc Cảnh lại gần tiểu hồ ly nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có thể dẫn bọn ta đến đó được không?”
Bạch Hồ trượng nghĩa quả quyết nhận lời. Nam nhân tên Mặc Cảnh vừa ra tay cứu nó một mạng; việc trả ơn ân công, nó ắt sẽ lược tẫn miên lực(1).
(1) Lược tẫn miên lực: cố hết sức nhỏ bé mà làm
Bạch Hồ chuyển qua vai Mặc Cảnh ngồi, dẫn hai người đến nơi trú ngụ của Ma Vương Bạch Dần và đồng bọn. Con đường đến sơn động lắt léo; phải đi sâu vào trong rừng; khu vực này âm u héo úa, ám khí ngút ngàn. Bạch Hồ nhảy từ trên vai của Mặc Cảnh xuống, tiến đến trước một tảng đá lạnh lẽo có âm khí lớn vởn.
Nó lấy mõm gỡ bỏ băng cuốn xung quanh tay ra, rít lên lấy dũng khĩ, cắn vào tay mình, lấy máu vừa chảy thêm ra bôi lên tảng đá chắn đường, vẽ lên đó ký hiệu giống như một phi tiêu màu đen. Cửa động kêu răng rắc, tảng đá lớn từ từ tách đôi ra, để hở một hang động sâu hoắm không đáy phía dưới. Từ cửa động nhìn xuống, Mặc Cảnh và Phó Kiện Đàm chỉ thấy ánh sáng tím leo lét cùng với âm khí nặng nề.
Bạch Hồ đi trước dẫn đường. Mặc Cảnh không chùn bước, tiến về phía trước. Phó Kiện Đàm đi ngay phía sau.
Khi xuống đến nơi, ra nghênh đón bọn họ là lũ yêu quái đủ mọi hình dạng. Thấy có người lạ, lại là phàm nhân xuất hiện trong hang động, chúng yêu xuất hiện khắp nơi, ma khí dầy đặc. Bạch Hồ cả người run rẩy, Mặc Cảnh lặng lẽ bế nó lên, đặt nó vào trong túi áo trước ngực mình.
Một con thỏ yêu mắt đỏ như máu, đứng phía trên cao, cầm đầu đám yêu quái, hống hách nói: “Lũ phàm nhân các ngươi là ai mà cả gan xông xuống sơn động của Bạch Dần ma vương?”
Phó Kiện Đàm thủng thỉnh trả lời: “Bọn ta tới đây là muốn tìm người, thả người ra, chúng ta sẽ rời đi. Không thả người, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Lũ yêu quái rủ nhau cười phá lên sặc sụa. Thỏ yêu nói: “Khen cho khẩu khí của ngươi. Chết đến nơi rồi mà còn to mồm. Yêu binh, xông lên.”
Thỏ yêu vừa dứt lời, hai yêu quái đứng gần nhất với chỗ Mặc Cảnh và Phó Kiện Đàm liền nhe răng trắng ởn xông vào. Nhưng bọn chúng múa may chưa được bao nhiêu thì Mặc Cảnh liền đánh ra một chưởng lực màu trắng, khiến hai tên này ngã lăn xuống mặt hang động, im lặng xuội lơ.
Đám yêu quái đứng xung quanh có phần hoảng hốt, chen nhau lùi lại. Chúng nhìn Mặc Cảnh vừa ra tay, chỉ với một chưởng lực giản đơn mà hai tên yêu quái đã đi đời.
Thỏ yêu quan sát Mặc Cảnh, ánh mắt loé lên ngạc nhiên cùng tức giận, hắn quát: “Tất cả cùng xông lên.”
Phó Kiện Đàm không tốn thời gian, một mình ở giữa tả xung hữu đột. Mặc Cảnh tiến lên phá vòng vây, phi thân về nơi thỏ yêu đang đứng. Phó Kiện Đàm bình thường ma men rượu chè, nhưng lúc này lại vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh. Những chưởng lực của lão tiên đánh ra trông đều nhẹ tựa lông hồng, nhưng nặng tựa ngàn cân. Tốc độ ra đòn Phó Kiện Đàm chóng vánh đến mức lão tiên tạo thành một vòng tròn sáng màu liên tục di chuyển, đánh tan tác từng đợt yêu quái đang điên loạn xông đến.
Thỏ yêu vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, từ ngạo mạn khinh khi đến sợ hãi lo lắng khi thấy đám yêu quái đã bị hạ gục gần hết. Nó nói: “Các ngươi cứ đợi đấy, ta đi bẩm báo với đại vương, các người cứ chờ chết đi.”
Hắn lùi vào phía trong hang động trong khi Phó Kiện Đàm và Mặc Cảnh đang đánh phá tưng bừng. Mặc Cảnh không tốn chút thời gian, nhanh chóng hạ gục một loạt yêu quái khác để bám theo thỏ yêu, trước khi rời đi, hắn nói với Phó Kiện Đàm: “Người giải quyết đám tiểu yêu này, ta theo thỏ yêu. Ai xong việc ở đây trước thì đi tìm những người bị giam giữ, mau chóng đưa họ ra khỏi đây, không cần chờ đợi, gặp nhau phía trên.”
Mặc Cảnh dễ dàng dẹp đám yêu quái đang cản đường, đuổi sát theo thỏ yêu đến khi nó đến trước một nhánh động to nhất. Thỏ yêu vừa chạy vừa hổn hển thở gấp, nó dương ánh mắt đỏ quạch nhìn Mặc Cảnh đang đến ngày càng gần.
Đường trong hang động khúc này được trang trí bằng háng tá xương người và động vật chồng chất lên nhau. Âm khí nơi đây nặng nề ngút ngàn, là nơi ảm đạm nhất trong sơn động.
Đến trước một cánh cửa lớn có màu đỏ như máu, thỏ yêu đứng từ xa, nhìn về phía Mặc Cảnh đe dọa: “Đại vương sẽ cho ngươi biết tay.”, dứt lời nó liền mở cửa lách người vào bên trong.
Mặc Cảnh dừng chân trước cửa động, nhấc Bạch Hồ từ túi áo ra, nói với nó: “Ngươi biết về sơn động này, vậy người giúp ta một việc có được không? Ta cần ngươi tìm nơi giam giữ các phàm nhân, nếu có thể, hãy giúp họ gặp được Phó Kiện Đàm, tìm đường ra ngoài.”
Bạch Hồ dù còn sợ hãi những vẫn cố gắng gật đầu. Nó nhìn Mặc Cảnh dụi dụi đầu vào tay hắn như muốn dặn dò hắn phải cẩn thận, rồi hướng một ngã rẽ khác mà đi mất.
Mặc Cảnh bình tĩnh lại gần cánh cửa gác động, vận sức đá tung cánh cửa đá ra, tiến vào bên trong. Phía giữa căn phòng là một quả cầu hình tròn tím ngắt, ánh sáng toả ra từ quả cầu yếu ớt nhạt nhoà. Nằm ngay dưới chân của quả cầu hình tròn là thỏ yêu, máu chảy ra từ vết cắt dài trên ngực hắn đang nhuộm đen một khoảng đất dải đầy xương trắng.
Quả cầu dần dần tắt đi ánh sáng tím, hiện nguyên hình là một chiếc lồng được kết thành từ muôn vàn mảnh xương lớn nhỏ. Mặc Cảnh nhìn thấy một bóng đen đang từ trong quả cầu bước ra, tiếng gầm gừ dội vào vách đá trong hang động vang lên: “Kẻ nào làm phiền ta trong lúc ta tu luyện, kẻ đó phải chết.”
Mặc Cảnh rút bạch ngọc sáo ra, nắm nó sẵn sàng trong tay. Cảm nhận được nguy hiểm, bạch ngọc sáo dần trở nên trong suốt, toả ra ánh sáng màu xanh như màu lá tre.
Ngay khi bóng đen bước ra sàn hang động lãnh lẽo, cả quả cầu bằng xương xụp đổ ầm ầm phía sau.
Bóng đen lúc này hiện rõ là một quái nhân dáng người dị hợm to lớn. Trên chóp đầu hắn là một chiếc sừng to đùng nhọn hoắt, từ đỉnh đầu hắn chổng ngược lên một hàng lông màu trắng chạy dọc xuống sống lưng. Trên mặt hắn vằn vện đầy những vết đen trắng lẫn lộn. Ánh mắt hắn toàn lòng đen soi rọi chút ánh sáng yếu ớt trong hang động. Cả thân người hắn khắp nơi nổi đầy những chiếc sừng lớn bé. Giữa ngực hắn là một vết thương lớn vẫn chưa lành. Vết thương sâu hoắm chỉ được bao bọc bởi làn da mỏng, có thể nhìn thấy từng mạch máu và trái tim màu đen xì đang đập bình bịch bên trong. Trên khoé miệng hắn chảy ra một dòng hắc huyết đang sủi bọt lăn tăn.
Quái nhân nhìn Mặc Cảnh, lạnh lùng giơ tay tung ra một chưởng lực màu tím sẫm. Mặc Cảnh phi thân tránh được, nhìn chưởng lực của ma vương lao đi đã cắt ra một rãnh lớn trên vách đá hang động.
Quái nhân hỏi: “Ngươi là ai? Tránh được chưởng lực của ta, tuyệt không phải phàm nhân tầm thường.”
“Ta là Mặc Cảnh, đến đây để thay trời hành đạo. Bạch Dần ma vương ngươi đã gây ra nhiều chuyện ác, giờ đền tội của ngươi đã đến.” Mặc Cảnh đáp.
Bạch Dần giơ tay lên chùi vết máu đen nơi khoé miệng, đưa ra trước mắt nhìn, vẻ mặt thấu hận nói: “Ngươi đã phá hỏng quá trình tu luyện của ta, chỉ còn một chút nữa thôi, ta có thể sẽ có được thân thể hoàn thiện mới. Giờ ta không thể hồi phục, ngươi cũng đừng hòng ra khỏi đây toàn thây.”
Trong chớp mắt, hắn tiến đến đối diện với Mặc Cảnh. Vết thương trên ngực hắn giờ càng rõ hơn, trái tim đen ngòm bên trong vội vàng đập. Bạch Dần vận nội công, liên tiếp đánh ra những chưởng lực màu tím, chưởng sau mạnh hơn chưởng trước. Với mỗi một chưởng lực, máu đen từ khoé miệng và vết thương trên ngực hắn càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn.
Mặc Cảnh lấy bạch ngọc sáo chống đỡ, hất chưởng lực của hắn liên tiếp đánh tới sang hai bên, khiến vách đá trong hang động nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ.
Mặc Cảnh vận hết sức lực, tập trung khí lực trên ngọc sáo, làm cây sáo đổi từ màu lá tre non thành màu xanh đậm. Đúng lúc này, âm khí trong hang động xuất hiện dày đặc, hồn ma vất vưởng của những nạn nhân bị Bạch Dần giết hại, từ đống xương tàn trên sàn đất, đồng loạt hiện lên. Các bóng đen hình thù kỳ lạ bâu lấy xung quanh Bạch Dần, làm hắn rối loạn, vẻ mặt càng thêm tím tái.
Mặc Cảnh nắm bắt thời cơ, bất ngờ phi thân đến bên Bạch Dần, tung ra một chưởng từ bạch ngọc sáo, tạo thành một vết cắt lớn trước ngực hắn, mở toang vết thương sẵn có của hắn ra. Trái tim đen tối của Bạch Dần bị một đòn của Mặc Cảnh rạch vào sâu hoắm, ộc ra dòng máu đen ngòm hôi thối.
Bạch Dần khuỵu người trên mặt đất. Hắn thều thào cắn răng giận dữ nói: “Chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa là ta sẽ tu luyện thành công, có được cơ thể bất tử. Ngươi đã phá hoại thuật Cốt Tán Nhuyễn của ta. Ta nguyền rủa ngươi…ta sẽ trở lại, ta sẽ tìm ngươi…hãy đợi đấy, Mặc Cảnh…”
Bạch Dần dứt lời liền nhắm mắt ngừng thở, cả người toát ra hắc lân, hoá thành một con hổ to màu trắng nằm giữa hang động. Thân thể hắn sau đó liền bốc lên ngọn lửa xanh lét.
Bỗng Mặc Cảnh cảm thấy dấu vết hình cánh hoa trên cổ tay mình đang nóng lên, vết cánh hoa phát ra ánh sáng màu vàng dịu dàng trong hang động u tối, chỉ trong khoảng khắc rồi bất ngờ vụt tắt.
Mặc Cảnh bồn chồn tự hỏi: “Là nàng? Nếu là nàng, sao ta lại không cảm nhận được khí tức của Điệp Sâm Đan tiên hoa?”
Trong lòng ngổn ngang thắc mắc, đã qua bốn trăm năm, cuối cùng hắn mới cảm nhận được chút manh mối có thể liên quan đến nàng. Mặc Cảnh nhìn quanh, như thể có thể thấy ngay được người mà hắn hằng mong đợi. Nàng đã xuất hiện, hắn phải mau chóng lên đường tìm kiếm. Dù cơ hội mong manh, hắn cũng sẽ không để vụt mất.
Hắn vội vàng rời khỏi hang động tu luyện của Bạch Dần, tìm đường lên trên. Khi ra đến khoảng hang mà hắn và Phó Kiện Đàm cùng Bạch Hồ tiến vào lúc đầu, hắn thấy khắp nơi la liệt xác yêu quái. Phó Kiện Đàm đã giải quyết nhanh gọn, lão nhân làm việc rất quyết đoán chính xác.
Xác của đám yêu quái dần dần bị ngọn lửa màu xanh giống như của Bạch Dần bao lấy ngấu nghiến. Hắn bỗng nhìn thấy chuyển động, là một yêu nhện đang la hét chói tai, cả người ả bị cuốn trong làn lửa màu xanh lét, bên cạnh đó là một bọc kén lớn, cũng đang bốc cháy ngùn ngụt.
Mặc Cảnh nhìn xung quanh, hắn không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của phàm nhân nào trong sơn động của yêu quái, đoán được những người mình đến cứu đã bình yên thoát đi. Hắn phi thân về phía cửa hang, ra đến bên ngoài, gặp được Phó Kiện Đàm, Bạch Hồ và một đám thiếu niên túm tụm vẻ mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.
Bạch Hồ vui mừng khi thấy Mặc Cảnh ra khỏi sơn động, nó rít lên lao về phía ân nhân. Hắn vỗ đầu nó nhẹ nhàng nói: “Ta không sao.”
Phó Kiện Đàm mỉm cười nhìn Mặc Cảnh: “Người đã giải quyết xong Bạch Dần rồi?”
Mặc Cảnh gật đầu xác nhận.
Phó Kiện Đàm lão hoài an lòng(1) nói: “Làm tốt lắm, giờ hãy cùng ta đưa những người này về làng của họ.”
(1) Lão hoài an lòng: cảm xúc hài lòng của người già với người trẻ
Mặc Cảnh nói: “Được, chúng ta hãy nhanh chóng rời đi. Ta còn có việc phải hoàn thành.”
Phó Kiện Đàm bí ẩn nói: “Ngươi có chắc người ngươi tìm không có ở trong làng?”
Mặc Cảnh nhìn Phó Kiện Đàm thắc mắc: “Sao ngươi biết ta đang tìm người?”
“Thiên cơ bất khả lộ, chẳng phải ta có thần cơ diệu đoán sao?” Phó Kiện Đàm vuốt chòm râu hoa râm tự minh đắc ý(2) nói.
(2) Tự minh đắc ý: bộ dạng của người cao cao tự đắc
Mặc Cảnh biết Phó Kiện Đàm là lão nhân tự kiêu vô sỉ, nên không muốn tranh cãi, cùng hắn đưa mọi người trở về. Bạch Hồ bị thương ngồi trên vai Mặc Cảnh không rời, im lặng hưởng thụ cảm giác được bế bồng chăm sóc.