Thụy Du Thiên Miên

Chương 12: Công Tử Háo Sắc ở Liễu Ngọc Bích




Bửu Toại và Thuý Như đã từng được kinh qua các tác phẩm của Thuỵ Miên, nên khi nghe thấy Phó Kiện Đàm nói vậy, hai người im lặng nhìn lão nhân với con mắt khác. Duyên số đã định hai thầy trò này gặp nhau là có lí do cả. Một người ham ăn, một người mê rượu. Một người viết sách không giống ai, một người lại không giống bất cứ ai mà mê truyện của người kia.



Trên đường về phủ, Thuỵ Miên bắt gặp Hồng Nhi cô nương đang sánh bước cùng một mỹ nhân khác. Hai nữ nhân người mặc áo đỏ, người vận áo xanh, dáng vẻ yểu điệu khiến không ít nam nhân đi đường phải quay đầu nhìn ngó. Hai người vừa ra khỏi một hiệu thuốc gần đó, cùng rẽ vào một góc phố.



Thuỵ Miên liền kéo tay áo Bửu Toại, vui vẻ nói: “Bây giờ còn sớm, ta vừa thấy Hồng Nhi cô nương ở đằng kia, lúc trước huynh nói sẽ cùng ta đi gặp cô nương ở Liễu Ngọc Bích. Giờ huynh có muốn đi không hay để ta đi một mình?”



Bửu Toại vội vàng gật đầu đồng ý, căn dặn Mễ Lang đưa Bửu Khang vẫn còn đang ngủ gật hồi phủ trước. Phó Kiện Đàm mải mê đọc sách của Thuỵ Miên, cũng theo hai người về phủ.



Bửu Toại đưa Thuỵ Miên và Thuý Như theo lối hai cô nương vừa rẽ vào, đi thêm một đoạn, phía trước chính là Liễu Ngọc Bích. Toà nhà hoành tráng như tên gọi, màu xanh như ngọc, trên cột nhà và bảng hiệu là hình vẽ hoa văn bay lượn như cây liễu rủ trước gió, phất phơ đây đó nhiều dải lụa màu vàng và đỏ, vô cùng bắt mắt. Bửu Toại dắt Thuỵ Miên vào trong, Thuý Như không rời bám dính lấy phía sau.



Thuỵ Miên phải vất vả nhòm ngó vì không biết vô tình hay hữu ý mà Bửu Toại đi rất gần nàng, ngay hàng thẳng lối, khiến nàng chỉ nhìn thấy lấp loáng mảng đỏ mảng xanh sau bóng lưng cao lớn của hắn đang chắn phía trước.



Ngay khi Bửu Toại bước chân vào sảnh viện, đã có một vị tú bà ỏn ẻn tiến lại cất giọng xoắn xuýt bắt chuyện: “Công tử và nhị vị cô nương, chào mừng tới Liễu ngọc Bích của chúng ta. Dịch vụ nào cũng có, các tiểu cô nương ở đây, cầm kỳ thi hoạ đều thông rành.”, nói rồi chuyển đôi mắt hữu tình sang nhìn Thuỵ Miên và Thuý Như: “còn các tiểu quan tại đây cũng là được chọn từ trăm người mới có. Liễu Ngọc Bích nổi tiếng chỉ có hàng cực phẩm. Muốn hàng kinh nghiệm thì có hàng kinh nghiệm, muốn hàng sạch sẽ, giá chỉ hơn thua một chút.”



Từ khi bước vào, Bửu Toại luôn cảm thấy không thoải mái, giờ nghe thấy “tiểu quan cực phẩm” thì vô cùng tức giận, liền chủ động đứng che luôn trước mặt Thuỵ Miên, hất tay về phía tú bà mà nói: “Bọn ta chỉ tới tìm người, cô nương Hồng Nhi hôm trước có đến Bửu gia, giờ chúng ta muốn gặp, người đang ở đâu?”



Nghe đến Bửu gia, vị tú bà kia chuyển mặt tái xanh, nhìn khí thế ép người, biết đây là Bửu gia đại công tử, nổi tiếng đường hoàng đạo mạo, liền chỉ tay lên tầng trên, lắp bắp nói: “Bửu đại công tử giá lâm mà ta không biết, xin công tử lượng thứ tội vô lễ. Mời các vị theo ta. Hồng Nhi cô nương đang ở trên tầng hai, phòng bên tay trái, mời công tử và nhị vị tiểu thư.”



Ba người theo tú bà cùng đi lên tầng. Thuỵ Miên biết Bửu Toại trước nay vẫn nổi danh là quân tử đứng đắn, giờ lại bị gán thành khách làng chơi, đương nhiên có phần giận dữ. Nàng không dám nói gì, sợ bị tức giận vạ lây, chung quy cũng là do nàng đòi đến đây. Thuỵ Miên lẩm bẩm: “Lần tới ta chỉ nên đi một mình.”



Tú bà nhìn ba người họ, thái độ khúm núm, đến trước cửa phòng của Hồng Nhi, bà ta cất giọng ngọt ngào nịnh nọt: “Quý công tử và nhị vị tiểu thư, Hồng Nhi đang ở bên trong. Mời vào.”



Tú Bà trộm liếc mắt nhìn vẻ mặt của Bửu Toại, mở hai cánh cửa phòng của Hồng Nhi, đợi bọn họ vào trong rồi khẽ khàng đóng cửa lại. Trước khi rời đi, vẻ mặt tú bà hớn hở vui mừng như sắp bắt được vàng thoi.



Khi đã vào bên trong, Thuỵ Miên gọi nhỏ: “Hồng Nhi cô nương, ta là Thuỵ Miên đến thăm cô nương đây.” Mãi mà không có ai đáp lại, lại nghe tiếng xột xoạt từ trong vọng ra, Thuỵ Miên giữ phép tiếp tục đứng đợi.



Căn phòng đủ rộng được chia làm hai gian bởi bức vách bình phong, trên vách được căng bằng làn vải mỏng có hình vẽ những bông hoa mẫu đơn to đang nở rực rỡ, phía sau có bóng dáng người đang đi ra.



Thuỵ Miên tròn mắt bất ngờ. Người đi tới là Đắc Di công tử, trên người chỉ độc bộ đồ lót mỏng manh, mái tóc buông dài, quần áo xộc xệch. Theo sau hắn là hai cô nương, một là Hồng Nhi mà Thuỵ Miên đã quen và vị mà nàng gặp đi cùng Hồng Nhi trên phố lúc nãy, hai má các nàng đỏ hồng thẹn thùng.



Ba người Bửu Toại, Thuỵ Miên, và Thuý Như cùng ngượng ngùng nhìn ba người vừa đi ra, rồi đồng loạt quay mặt đi chỗ khác. Bửu Toại lên tiếng trước: “Ta thật thất lễ, không biết Hồng Nhi cô nương đang có… khách, càng không biết Đắc Di huynh đang ở đây. Đã mấy ngày không thấy huynh về phủ, giờ biết huynh ở đây, ta cũng đỡ lo. Xin lỗi vì đã làm phiền, hôm khác tái kiến.”




Bửu Toại vội vàng nói rồi dắt Thuỵ Miên đi một mạch thẳng ra khỏi Liễu Ngọc Bích, Thuý Như chạy theo sát nút, mặt đỏ như quả gấc chín.



Thật là tình cảnh trớ trêu, đi vào thanh lâu bắt gặp ngay mộng cảnh, lại là cảnh mộng ba xuân, làm cho Thuỵ Miên không khỏi rùng mình. Bửu Toại không những mặt mày đỏ rực, cả bàn tay cũng run rẩy nóng bỏng; Thuý Như thì mặt như sắp khóc. Trên đường hồi phủ, ba người không ai nói với ai lời nào.



Lúc đã ngồi trong phòng của Thuỵ Miên uống trà, Thuý Như mới hồi hồn mà rít lên: “Thật là đồ nam nhân trăng hoa háo sắc, đã quen Hồng Nhi cô nương, lại còn cặp kè với vị nữ tử kia, thế mà lại tán tỉnh trêu ghẹo A Đào. Uổng công A Đào xưa nay nổi tiếng tằn tiện lại dốc hết hầu bao mông má phấn son chỉ mong để hắn nhìn thấy. Nếu nàng ta biết mình gặp phải một quân đốn mạt như vậy, sẽ đau khổ đến mức nào.”



Thuỵ Miên dù trước khi đến đây đã là cô gái ba mươi tuổi chưa một mảnh tình xuân, đối với nàng, chuyện nam nữ thân mật cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nàng cũng không thể chấp nhận nổi một người bắt cá nhiều tay như Đắc Di: “Hừ, ta đây cũng chúa ghét đàn ông trăng hoa, thích ong rồi lại bắt bướm, đúng là vô liêm sỉ.”



Hai người thay nhau chỉ trích tên vô lại Đắc Di làm hắn ở trong thanh lâu mà hắt xì hơi không thôi. Trời đã về chiều, đã đến giờ cơm, Thuỵ Miên cảm thấy đói, liền một mình đi xuống bếp tìm đồ ăn. Thuý Như trước đó muốn làm tỷ muội tốt đã bỏ đi tìm A Đào để kể cho nàng ta biết hôm nay mình nhìn thấy những gì.



Ăn uống xong xuôi, nàng bước ra biệt viện thảnh thơi ngắm trăng. Trăng rằm giữa tháng sáng rừng rực, lại to tròn làm nàng liên tưởng ngay đến quả trứng gà. Bỗng Thuỵ Miên nghe tiếng bước chân đang tiến về phía mình, quay đầu lại thì thấy Đắc Di đại sói xám đã ngồi xuống ghế đá phía đối diện. Trên mặt hắn tuy vẫn là vẻ công tử phong nhã nhưng lại có chút phờ phạc mệt mỏi.



Thuỵ Miên bâng quơ nói: “Trăng rằm sáng vằng vặc, nghe nói vào đêm trăng tròn thì ma quỷ hiện thân, công tử không sợ người khác nhìn thấy thân thế của mình sao?”



Đắc Di phe phẩy chiếc phiến, nhìn nàng thắc mắc: “Vì sao Thuỵ Miên cô nương lại nói vậy?”




“Chẳng phải có câu sắc trung ngã quỷ(1) sao?” Thuỵ Miên cười nhếch mép nói.



(1) Sắc trung ngã quỷ: con quỷ háo sắc



“Ha ha, ta đây dù có hiện thân thì cớ gì phải sợ, chẳng phải chiều nay cô nương đã ngắm đủ ở Liễu Ngọc Bích rồi đó ư?” Nói rồi Đắc Di mỉm cười đắc ý nhìn Thuỵ Miên mặt đang đỏ dần lên.



“Chuyện thương phong bại tục mà ngươi cũng tự hào đến vậy, đúng là một kiểm một bì(2).” Thuỵ Miên kiềm chế không được, đứng dậy tức giận nói.



(2) Một kiểm một bì: Không biết xấu hổ



“Thế nào chuyện trai chưa vợ gái chưa chồng chung phòng lại đã trở thành thuần phong đồi bại, hay tiểu cô nương đã lại nghĩ quá xa về chuyện xảy ra chiều nay?” Đắc Di cũng đứng lên, phe phẩy phiến quạt trên tay ung dung trả lời.



“Hừ, ta đây không phải người thiển cận, cũng không phải là nữ nhân tam tòng tứ đức, nên cũng hiểu đạo nghĩa thực sắc tính dã(3), nhưng lấy tình cảm của nữ nhân chơi đùa, quả thật không phải là hành vi của người quân tử.” Thuỵ Miên nói rõ quan điểm.




(3) Thực sắc tính dã: chuyện ăn uống tình dục là bản năng của con người



“Người quân tử cũng có khi thân bất do kỷ, nhưng ta tuyệt đối không lấy tình cảm của nữ nhân mà lợi dụng chà đạp. Nếu có, chỉ là do nữ tử tự mình đa tình.” Đắc Di nói rồi quay sang nhìn thẳng vào Thuỵ Miên, trong mắt ánh lên niềm khẳng định kiêu ngạo.



Thuỵ Miên không nhường liền nói: “Ngươi nói không coi nữ nhân là đồ chơi, vậy sao đã có Hồng Nhi, còn có cô nương hôm nay ở Liễu Bích ngọc, lại trêu hoa ghẹo nguyệt với A Đào?”



“A Đào?” Đắc Di hỏi.



“Chính là tiểu a hoàn trong Bửu phủ, bạn của Thuý Như.” Thuỵ Miên trả lời như thét vào mặt hắn.



“Nếu ta bảo ta không có, ngươi có tin?” Đắc Di hỏi ngược lại Thuỵ Miên, ánh mắt tò mò khiêu khích.



“Ta tin hay không thì được gì chứ, không bằng ngươi thức tỉnh lương tâm, tự mình đi nói với A Đào, chặt đứt mọi hy vọng của nàng ta. Đừng để nàng ta phải mong ngóng về một người không đáng.” Thuỵ Miên trả lời lạnh lùng.



“Ta là người không đáng sao?” Đắc Di trong giọng mang theo bi phẫn, “Vậy, người giúp ta làm rõ chuyện này”, vừa dứt lời, hắn ngay lập tức ôm lấy Thuỵ Miên, đặt nhẹ một nụ hôn lên môi nàng.



Thuỵ Miên cứng đơ cả người, lần đầu tiên bị người khác ăn đậu hũ của mình, lại là một kẻ háo sắc lăng nhăng. Nàng chưa kịp giãy ra thì đã nghe tiếng có ai ở phía sau. Thuỵ Miên giật mạnh người, tách mình ra khỏi vòng tay của Đắc Di. Nàng liền nhìn thấy A Đào đang ngỡ ngàng bụm mặt, vội rời đi, mang theo tiếng nức nở thổn thức.



Thuỵ Miên đứng im như phỗng. Cơn giận ập đến, nàng quay lại tặng cho má Đắc Di một bạt tai, run bần bật gằn lên: “Tiểu nhân sắc lang bỉ ổi”, rồi bỏ đi.



Cơn giận bừng bừng không nguôi, Thuỵ Miên không suy nghĩ liền đi lạc vào biệt phủ mà đoàn người Phó Kiện Đàm đang ở. Ánh sáng trăng rằm làm cả sân vườn nhuộm vàng, nàng chợt thấy xa kia là một nam tử mình mặc độc một chiếc áo mỏng đã ướt mồ hôi dính chặt vào thân người, tay run run chống vào thân kiếm giữ cho bản thân khỏi ngã. Trên đầu hắn quấn một giải lụa trắng phấp phới theo gió như khăn tang, trông rất thê lương.



Thuỵ Miên lại gần, thấy Mộc Hải mặt đen sạm nhăn nhó, một vài giọt nước theo chóp mũi và cằm tiên sinh rơi xuống mặt đất. Nàng nhớ đến chuyện cũ của Mộc Hải, lại nhớ Phó Kiện Đàm có nói đến khí lực đã mất của tiên sinh, khiến cơ thể người suy yếu. Thuỵ Miên phân vân không biết đây là nước mắt đau thương vì chuyện cũ hay nỗi thống khổ vì bệnh cũ tái phát.



Nàng định lại gần thì Mộc Hải tiên sinh đã ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Thuỵ Miên, tiên sinh giơ tay nói: “Ta không sao.”



Thuỵ Miên muốn hỏi thêm thì tiếng Đắc Di đã vang lên phía sau: “Thuỵ Miên cô nương, ta…”



Chưa kịp nghe hắn nói hết câu, nàng liền một mạch chạy về phòng mình, trong lòng uất ức, không muốn nhìn người bỉ ổi như vậy mà bẩn mắt. Biết chắc hắn không theo mình, Thuỵ Miên mới bĩnh tĩnh nằm trên giường nghĩ lại chuyện xảy ra tối nay, lần đầu tiên cả đêm trằn trọc mất ngủ.