Thuỷ Cơ

Chương 8: Cầu tình thay Xa Đào




"Linh Thủy......"

"Vốn dĩ chính là như vậy! Hắn căn bản không hề cho rằng hắn làm tổn thương đến ta, sự việc đêm qua đối với hắn cũng chỉ là như ăn cơm bữa, nên hắn đã nhẫn tâm cướp đi mọi thứ của ta."

Nước mắt Linh Thuỷ lúc này đã chảy đầy mặt, gương mặt tái nhợt tiều tụy nay còn tiều tuỵ hơn, nhưng nàng vẫn kiên định nói với Như Ý rằng: "Tuy ta không thể ngăn cản hắn đoạt đi thân thể của ta, phá hủy tôn nghiêm của ta, nhưng tâm của ta tuyệt đối sẽ không cho hắn, tuyệt đối không!"

...........

Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, thân thể Linh Thuỷ đã khôi phục không ít, lúc này nàng đã có thể xuống giường đi lại, có lẽ bây giờ Dương Hoàn đã cảm thấy cắn rứt lương tâm, nên cũng không bắt nàng phải làm việc, còn cố ý cho Như Ý tới chiếu cố nàng, mà bản thân hắn hai ngày nay cũng không xuất hiện trước mặt nàng.

Như vậy cũng tốt, không nhìn thấy hắn, nàng sẽ không phải nhớ lại chuyện kinh khủng đêm đó, tâm tình cũng sẽ không trở nên thay đổi thất thường, như vậy đối thân thể cũng sẽ tốt hơn.

Lại một ngày mới đã đến, nàng cũng theo thói quen rời giường, nàng vốn là đã quen dậy sớm nên cũng không thể tiếp tục ngủ, lúc này nàng đã vệ sinh thân thể và thay y phục khác, sau đó cũng chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu gọi lên thân thể nàng, những cơn gió cũng nhè nhẹ thổi qua, khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn không ít, nếu không phải nữa người dưới vẫn còn cảm thấy đau, thì dựa vào mọi ngày có lẽ tâm tình của nàng bây giờ đã trở nên vô cùng vui sướng.

"Linh Thủy, thân thể của muội đã tốt hơn chưa?" Đột nhiên Xa Đào xuất hiện vội vàng chạy tới.

Không xong rồi, là Xa Đào! Linh Thủy theo bản năng muốn chạy trốn, hai ngày nay Xa Đào vẫn luôn đến tìm nàng nhưng đều bị Như Ý chặn lại bên ngoài, nàng không hy vọng Xa Đào biết chuyện nàng đã gặp phải, nên lúc này chỉ muốn trốn tránh hắn.

Linh Thủy muốn chạy về phòng mình, nhưng chỉ mới đi được vài bước thì cơn đau nơi hạ thể đã khiến nàng phải dừng lại, Xa Đào thừa cơ nhanh chóng đuổi theo nàng.

"Linh Thủy, tại sao muội vừa thấy ta thì đã chạy vậy?" Xa Đào muốn chọc Linh Thuỷ một chút, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm thống khổ trên gương mặt nàng thì có chút cứng đờ. "Linh Thủy, muội làm sao vậy? Vẫn còn cảm thấy không thoải mái sao?"

"Không có, không có......" Linh Thủy hoang mang rối loạn muốn tránh né sự quan tâm của Xa Đào, không nghĩ rằng nàng chỉ vừa xoay người hơi mạnh một chút, cơ thể liền đau đến mức mất trọng tâm mà ngã quỵ xuống. "A!" Bây giờ nàng thật sự rất hận cơ thể này của mình.

"Linh Thủy!" Xa Đào vội vàng nâng Linh Thuỷ dậy, gương mặt tràn đầy nôn nóng hỏi. "Muội rốt cuộc là đang bị gì? Là ai đã hại muội thành cái dạng này?" Cả hai ngày nay hắn đã không thấy Linh Thủy, chỉ nghe Như Ý nói là nàng bị bệnh, sau khi nghe xong hắn chỉ cảm thấy vô cùng kì quặc.

Tuỳ rằng thân thể Linh Thuỷ có chút mảnh khảnh, nhưng thể trạng cũng không tồi, cũng không thường xuyên bị bệnh vặt, với lại trước đó cũng không hề có dấu hiệu bị bệnh gì, vậy mà lần này lại bị bệnh đến mức không thể đứng vững, bảo hắn không nổi lên sự nghi ngờ cũng khó.

Đối mặt với sự chất vấn của Xa Đào, Linh Thủy chỉ có thể đem đầu cúi xuống, không dám nhìn vào hắn.

"Muội mau trả lời cho ta biết đi, Linh Thủy!" Xa Đào lúc này chỉ có thể nghĩ đến một người có khả năng khiến Linh Thuỷ trở nên như vậy. "Có phải là Bối Lặc gia đúng không?"

Linh Thủy lộ ra vẻ mặt sợ sệt ngẩng đầu nhìn Xa Đào một cái, nhưng nàng đâu hề biết rằng, chỉ bằng một cái nhìn này, đã có thể chứng minh được suy đoán của Xa Đào là đúng.

"Đào ca, huynh đừng suy nghĩ nhiều, sao có thể......" Linh Thủy chột dạ phủ nhận.

"Linh Thủy, muội không thể gạt được ta."

Xa Đào tạm thời áp xuống phẫn nộ với Dương Hoàn, cong lưng đỡ Linh Thủy đứng dậy.

"A......" Thân thể đau đớn làm Linh Thủy nhịn không được kêu lên một tiếng.

"Cái tên súc sinh đó rốt cuộc đã làm gì muội?" Xa Đào lúc này đã phẩn nộ đến mức không thể nhịn được nữa, đã nghỉ ngơi hai ngày mà cơ thể cũng chưa tốt lên, có thể đoán được rằng Dương Hoàn đã đối xử với Linh Thuỷ như thế nào.

"Không có, không có!" Linh Thủy sợ hãi đến mức lui về phía sau, theo bản năng nắm chặt lấy tay áo.

"Linh Thủy!" Xa Đào thật sự không muốn suy nghĩ đến hướng đó, nhưng vẫn không khống chế được thốt ra "Hắn đã khi dễ muội, có phải hay không?" Lúc này Xa Đào đã đau đớn vô cùng hỏi Linh Thuỷ.

Linh Thủy bỗng nhiên cả kinh, lập tức điên cuồng mà lắc đầu, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống.

Biểu hiện này của Linh Thuỷ đã chứng minh rõ suy đoán của Xa Đào là đúng, hắn biết lúc này bản thân cũng không cần phải hỏi nữa, chỉ tức giận nắm chặt hai tay, cắn răng gầm nhẹ: "Hôm nay ta phải giết chết tên súc sinh đó" nói xong hắn cũng lập tức rời đi.

"Đào ca, đào ca!" Linh Thủy kinh hãi, bất chấp cơ thể đang suy yếu liều mình muốn đuổi theo Xa Đào.

"Dương Hoàn, ngươi lăn ra đây cho ta!"

Giọng nói tức giận của Xa Đào đã khiến Dương Hoàn và Như Ý vốn đang trong phòng đều nghe rõ mồn một, thậm chí còn thu hút không ít các hạ nhân và thị vệ đến xem.

"Các ngươi đều không có việc gì làm sao? Còn không nhanh lui ra hết cho ta!"

Dương Hoàn vừa nói xong, đình viện rộng lớn lúc này cũng chỉ còn lại ba người bọn họ, không, là bốn người mới đúng, Linh Thuỷ lúc đã cũng đã thở hổn hển đuổi đến.

"Xa Đào, ngươi là vì người trong lòng của mình nên đã đến đây để gây sự với ta sao?" Khi nhìn thấy Linh Thủy, Dương Hoàn liền biết tại sao Xa Đào lại trở nên điên cuồng như vậy và cũng biết được mục đích của hắn đến đây tìm mình là gì.

"Đừng nói nhảm nữa!" Xa Đào không muốn nhiều lời với Dương Hoàn, hiện tại hắn chỉ một lòng muốn đòi lại công đạo cho Linh Thuỷ đang vô cùng đáng thương. "Cho dù ngươi là Bối Lặc gia, nhưng ngươi đường đường là một đại nam nhân, vậy mà lại khi dễ một nữ tử đến trói gà cũng không chặt, ngươi nói xem ngươi như vậy mà vẫn còn mặt mũi làm nam nhân sao?"

"Xa Đào, câm mồm!" Như ý không hy vọng Xa Đào rước hoạ vào thân, nên đã tức giận nói: "Ngươi đừng làm càn, còn không mau bồi tội với Bối Lặc gia!"

"Đào ca......" Linh Thủy bây giờ trong lòng đã nóng như lửa đốt, kéo kéo tay áo của Xa Đào, nàng cũng có suy nghĩ giống Như Ý, không hy vọng Xa Đào khiến cho Dương Hoàn trở nên tức giận

"Linh Thủy, muội không cần lo cho ta!" Xa Đào đẩy tay Linh Thủy ra, tức giận sầm mặt nhìn Dường Hoàn. "Vì Linh Thủy, ta liều cái mạng này cũng không sao, lấy kiếm của ngươi ra đây, chúng ta cùng nhau phân thắng bại."

Dương Hoàn mang theo nụ cười lạnh nhìn Linh Thủy, sau đó nhìn lại Xa Đào. "Không nghĩ rằng ngươi đối với Linh Thủy tình ý lại sâu nặng đến vậy, được thôi!" Hắn la lên một tiếng, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía Linh Thủy, khiến toàn thân Linh Thủy không khỏi run lên.

"Nếu ngươi đã tìm đường chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Hắn nói xong liền xoay người vào phòng lấy kiếm.

"Bối Lặc gia, không cần" Linh Thủy thảm thiết kêu lên, lúc này nàng đã quỳ xuống, đôi tay giữ chặt góc áo hắn.

"Bối Lặc gia, xin ngài đừng để tâm những lời Xa Đào nói, huynh ấy tuyệt đối không cố muốn mạo phạm ngài."

Nàng biết võ công của Dương Hoàn rất cao, Xa Đào tuyệt đối sẽ không thắng được hắn, nàng không thể để Xa Đào bị thương vì nàng, thậm chí là có thể mất mạng vì nàng.

Cho dù Xa Đào có may mắn đánh thắng hắn, thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Xa Đào, nếu như khiến hắn bị thương, Xa Đào cũng sẽ khó thoát tội, dù cho có như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng phải ngăn cản trận đấu này lại.

Nhìn thấy Linh Thủy vứt bỏ đi sự tự tôn, vì mình mà quỳ xuống van xin Dương Hoàn, Xa Đào càng cảm thấy phẫn nộ hơn, hắn duỗi tay đem Linh Thủy kéo lên, nhưng Linh Thủy vẫn cứ ôm chặt lấy Dương Hoàn

"Linh Thủy, ta không cần muội thay ta cầu tình, muội còn không mau đứng lên cho!" Xa Đào rống to nói.

Nhưng Linh Thủy lúc này lại đối với Xa Đào mắt điếc tai ngơ, nàng tiếp tục nỗ lực cầu xin Dương Hoàn: "Bối Lặc gia, mọi chuyện đều là do ta, ta thay mặt Xa Đào bồi tội với ngài, cầu xin ngài tha cho huynh ấy!"

"Ngươi cầu xin ta ư?" Dương Hoàn cười lạnh nói, người lúc nào cũng không chịu yếu thế như Linh Thủy vậy mà bây giờ lại vứt bỏ hết tự tôn quỳ xuống cầu tình cho Xa Đào? Nhớ lại 6 năm trước, Linh Thủy tình nguyện quỳ đến chết cũng không chịu nói ra một câu xin tha với hắn, vậy mà hiện giờ...... Hừ, một tên tướng mạo cũng không có gì đặc biệt như Xa Đào, vậy mà cũng có năng lực khiến Linh Thuỷ trở nên như vậy sao?

"Đúng vậy, Bối Lặc gia, ta xin ngài, ta cầu xin ngài......" Vì giúp Xa Đào thoát tội, Linh Thủy chỉ có thể làm như vậy.

Dương Hoàn nắm lấy cánh tay của Linh Thủy, đem nàng kéo lên. "Ta có thể đáp ứng ngươi, bất quá...... Ngươi cũng nên đáp ứng ta vài chuyện"

Hắn hơi cong lưng, khiên Linh Thuỷ lên vai. "Đi thôi!" Sau đó Dương Hoàn nhanh chóng bước đi.

"Đợi một chút, ngươi muốn mang Linh Thuỷ đi đâu?" Xa Đào vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Như Ý ngăn cản.

"Như Ý cô nương!" Xa Đào rơi vào con đường tiến thoái lưỡng nan.

"Xa Đào, ngươi không thể đi."

"Như Ý cô nương, mong cô nương mau tránh ra, ta không thể để hắn đem Linh Thuỷ đi như vậy!"

"Ngươi càng như vậy thì chỉ khiến Linh Thuỷ càng thảm hơn thôi." Như Ý kiên quyết nói.

Xa Đào sắc mặt đại biến, giãy giụa nói: "Ta biết,

Nhưng mà...... Ngươi bảo ta sao có thể thấy chết không cứu được?"

"Linh Thủy sẽ không chết." Như ý nhanh chóng giải thích. "Xa Đào, chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra sao? Bối lặc gia hắn chính là có tình cảm với Linh Thủy!"

"Có tình cảm với Linh Thủy?" Gương mặt Xa Đào tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Không sai, hắn chính là có tình cảm với Linh Thủy." Như ý khẳng định nói. "Sở dĩ ngày đó hắn làm ra hành động điên cuồng như vậy, hoàn toàn là bởi vì hắn ghen với ngươi!"

"Sao?" Xa Đào lúc này thật sự đã trở nên nói không thành lời.

.........

Dương Hoàn đá văng cửa phòng, đem Linh Thủy trên vai ném xuống giường.

Đau quá! Linh Thủy cắn chặt răng, ngăn bản thân không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Dương Hoàn xoay người đem cửa khoá lại, sau đó trở lại bên cạnh Linh Thuỷ, bây giờ hắn cảm thấy như đang bị một ngon lửa thiêu đốt trong lòng, thời điểm hắn nhìn thấy Linh Thủy nhẫn nhục cầu xin hắn thay cho Xa Đào, cơn tức giận của hắn không những không được dập tắt, ngược lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

"Ngươi không hỏi ta muốn ngươi làm cái gì sao?"

Hắn đưa tay sờ lên ngực nàng, ở đỉnh đồi niết nhẹ vài cái.

Linh Thủy lúc này vẫn cố cắn chặt răng, cố chế trụ cảm giác tê dại đang không ngừng dâng lên.

"Ngươi cam tâm tình nguyện nhẫn nhục cầu xin cũng không muốn để Xa Đào của ngươi mất mạng đúng không?" Dương Hoàn nói xong thì nắm chặt lấy hàm dưới của Linh Thủy, cuồng loạn liếm mút cánh môi của nàng.

Linh Thủy cho dù có cố gắng cắn chặt răng đến đâu, thì cũng bị lưỡi của hắn cạy ra, xâm nhập vào bên trong, không ngừng trong miệng Linh Thuỷ càn quấy bừa bãi, Linh Thuỷ bị nụ hôn kịch liệt này của hắn làm cho hai chân nhũn ra, không khống chế được nằm liệt trong ngực hắn.

Dương Hoàn một bên kịch liệt hôn Linh Thủy, một bên đưa tay tiến vào giữa hai chân nàng, nhanh chóng tìm được nơi mềm mại nữ tính kia.

"Ngô......" Linh Thủy cảm thấy vô cùng đau khi bị Dương Hoàn chạm vào nơi đó.

Nhìn Linh Thủy đau đến toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt Dương Hoàn đột nhiên hiện lên vẻ thương tiếc, nhưng lúc hắn đang nghĩ có nên buông tha cho nàng không, thì đột nhiên gương mặt đáng ghét của tên Xa Đào kia không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, không ngừng khiêu khích hắn

Xa Đào...... Dương Hoàn đột nhiên bình tĩnh bước xuống giường, ngang nhiên đứng trước mặt Linh Thủy.

Linh Thủy ngây ngốc nhìn hắn, không thể tin được Dương Hoàn sẽ buông tha cho mình như vậy.

Nhưng ngay sau đó, quả nhiên là nàng đã nghĩ nhầm...