Thuỷ Cơ

Chương 2: Phạt Quỳ




Linh Thủy hầu hạ Dương Hoàn đến nay đã được năm ngày, và Dương Hoàn cũng đã quan sát nàng được năm ngày, đây đối với hắn cũng tính là một loại hưởng thụ. Nói như thế nào nhỉ? Cũng không phải bởi vì Linh Thủy tay chân vụn về tạo ra nhiều tình huống thú vị, mà là bởi vì Linh Thủy rất thật thà.

Năm ngày nay ở cạnh nàng, hắn cũng không nhìn ra một chút giả dối nào ở trên người nàng, khác hẳn với những hạ nhân khác lúc nào cũng muốn nịnh nọt lấy lòng hắn, nhưng riêng Linh Thủy thì lại khác, nàng luôn nỗ lực làm việc, cũng không nói những câu nịnh nọt hắn, hoặc là cố ý làm vài hành động câu dẫn hắn, sự thật thà này của nàng khiến hắn cảm thấy rất thú vị.

Đương nhiên, hắn cũng đã nghĩ đến trường hợp do Linh Thuỷ còn nhỏ tuổi, một phần cũng là do chưa quen thuộc nơi này, chờ đến khi nàng quen thuộc tất cả mọi thứ ở nơi này không chừng nàng mới dám bộc lộ bản chất ra, cho nên hắn vẫn đang đợi, đợi đến ngày Linh Thủy bắt đầu thay đổi. Nhưng nói thật thì hắn không hy vọng Linh Thủy thay đổi, dù sao đi nữa thì hắn bị thu hút bỡi nàng cũng chính là vì tính tình này của nàng.

Nhưng nếu có thể chứng kiến được bộ dáng trưởng thành qua năm tháng của nàng cũng không tệ, ít nhất nó cũng khiến cuộc sống của hắn có thú vị thêm đôi chút.

Dương Hoàn vừa trầm tư vừa suy nghĩ, hắn nhìn chằm chằm Linh Thủy đến mức khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, sau đó thì lỡ tay làm rơi bình trà rơi xuống đất, mảnh vỡ của bình trà đã văng tung toé khắp nơi.

"Xin, xin lỗi......" Linh Thủy cong lưng muốn nhặt những mảnh vỡ đó, không ngờ nàng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Ngọc Hà đứng bên cạnh nhéo lấy lỗ tai, đem nàng kéo lên.

"Cái đồ ngu ngốc này, tại sao tay chân ngươi lại vụng về như vậy, bình trà như vậy mà ngươi cũng cầm không xong"

"Ta có kêu ngươi ra tay chưa?"

Dương Hoàn bất thình lình rống lên một tiếng khiến Ngọc Hà sợ hãi nhảy dựng, nhanh chóng buông Linh Thủy ra. Nhưng không ngờ lại khiến Linh Thuỷ mất đi trọng tâm, thân thể lảo đảo, sắp ngã xuống những mảnh vỡ trên mặt đất

"Chết tiệt"

Động tác của Dương Hoàn lúc này so với âm thanh của hắn còn nhanh ơn, đợi đến khi Linh Thủy hoàn hồn lại thì mới biết bản thân đã ở trong lòng của Dương Hoàn lúc nào không hay.

"Ngươi......"

Ánh mắt Dương Hoàn sắt bén trừng Ngọc Hà một cái, Ngọc Hà lập tức toàn thân phát run quỳ xuống, run rẩy nói: "Bối Lặc gia bớt giận, nô tỳ biết sai rồi......"

"Là ngươi cố ý?" Chuyện Ngọc Hà khinh thiện sợ ác, chuyên ăn hiếp những nha hoàn mới đến, Dương Hoàn cũng đã sớm nghe được.

"Nô tỳ không dám!" Ngọc Hà vì muốn để Dương Hoàn nguôi giận, tự tát mạnh vào mặt mình. "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết......" Chỉ trong chớp mắt, Ngọc Hà đã tự tát vào mặt mình đã hơn mười cái.

Linh Thủy nhìn một màn như vậy cũng có chút không đành lòng, chuyện này quả thật người sai là nàng, tại sao bây giờ lại đổi thành Ngọc Hà chịu phạt rồi?

"Ngọc hà tỷ tỷ, đủ rồi, không cần đánh nữa!" Linh Thủy đi đến kéo tay Ngọc Hà, nhưng Ngọc Hà không để ý tới nàng, vẫn như cũ tiếp tục tát lên mặt mình. Linh Thủy thấy vậy thì có chút quýnh quáng, gấp gáp kêu lên "Bối Lặc gia, ngài đừng phạt Ngọc Hà tỷ tỷ nữa, mau kêu nàng dừng tay lại!"

Sau khi Linh Thuỷ vừa nói dứt lời thì khí thế của Dương Hoàn lúc này đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm. "Ngươi đang ra lệnh cho ta sao?"

Linh Thủy nhất thời có chút không hiểu Dương Hoàn có ý gì, nàng ngơ ngác nhìn hắn, nhưng đột nhiên cũng cảm thấy khí thế bức người kia của Dương Hoàn khiến nàng có chút không thở nổi.

"Đủ rồi, không cần đánh nữa!" Dương Hoàn lạnh giọng ra lệnh cho Ngọc Hà: "Ngươi ra ngoài trước đi!"

Ngọc Hà sau khi nghe xong thì gấp gáp không chờ nổi mà chạy đi, chỉ để lại một mình Linh Thủy đơn độc đối mặt với Dương Hoàn.

"Linh Thủy, quỳ xuống." ngữ điệu của Dương Hoàn lúc này đã trở nên vô cùng bình tĩnh, dường như chẳng có chút tức giận nào, nhưng khí thế vẫn như cũ khiến người khác không thể khánh cự, đây cũng chính là ngữ khí của Dương Hoàn khi nói chuyện với hạ nhân.

Linh Thủy lập tức quỳ xuống. Nàng biết bản thân bây giờ không thể cãi lời hắn, chỉ cần nàng vẫn còn ở Dụ Vương phủ một ngày, thì Dương Hoàn vĩnh viễn là chủ tử của nàng.

"Ngươi có biết bản thân sai chổ nào không?" Dương Hoàn hỏi.

Linh Thủy nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn lắc đầu, nàng không cảm thấy bản thân đã làm sai chuyện gì.

"Vừa rồi ngươi đã dám ra lệnh cho ta, nhớ rõ, ngươi không thể ra lệnh cho ta, vĩnh viễn đều không thể!"

Dương Hoàn sau khi nói xong thì có chút kinh ngạc, hắn không ngờ bản thân giờ phút này lại có thể kiên nhẫn nói chuyện này với Linh Thuỷ. Ngày thường nếu là đổi lại là hạ nhân khác đối với hắn bất kính như vậy, thì có lẽ đã sớm bị hắn cho người vả miệng.

Sau khi nghe Dương Hoàn nói xong thì lúc này Linh Thủy dường như đã có chút hiểu ra, nhưng bất quá nàng cũng muốn phản bác lại một chút.

"Bối Lặc gia, vừa rồi làm rơi bình trà là ta không đúng." Linh Thủy bây giờ vẫn chưa quen tự xưng bản thân là "Nô tỳ", về điểm này thì thật ra Dương Hoàn cũng chưa bao giờ để bụng.

"Nhưng mà Bối Lặc gia, ta nhất định phải ngăn cản ngài, ta không thể trơ mắt nhìn Ngọc Hà tỷ tỷ cứ tiếp tục tự tát vào mặt mình như vậy!"

"Dù cho ta có cho người đánh chết nàng ta thì cũng không phải là chuyện của ngươi!" Trên gương mặt tuấn mỹ của Dương Hoàn lúc này đã lộ ra vẻ phẫn nộ. "Ta là chủ tử, nàng ta sống hay chết, là do ta quyết định."

Dương Hoàn nhìn thoáng sắc mặt đã trở bên trắng bệch Linh Thủy, yên lặng một lúc rồi trầm giọng nói

"Không chỉ là Ngọc Hà, kể cả ngươi cũng vậy."

Thân thể nhỏ bé của Linh Thuỷ run lên một cái, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài tia hoang mang.

Vì cái gì chứ? Nàng biết Bối Lặc gia là người có thân phận cao quý, còn bản thân thì chỉ là phận nô tỳ không hơn không kém, nhưng Bối Lặc gia là người, chẳng lẽ nô tỳ không phải người hay sao? Có thể là do nàng còn nhỏ tuổi, có nhiều thứ vẫn chưa hiểu, nhưng về chuyện này thì nàng nàng thật sự không hiểu nổi, tại sao sinh mệnh của mình lại bị thao túng trong tay người khác? Nàng bị bán thân đến đây để làm nô tỳ quả thật không sai, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng chỉ có thân thể là bị bán đi, nhưng bây giờ xem ra không chỉ có thân thể, mà chính là cả tôn nghiêm và tính mạng của nàng, hiện tại nàng mới hiểu được.

"Hiện tại ngươi đã hiểu chưa?" Dương Hoàn cố ý bỏ qua thần sắc hoang mang trên mặt nàng.

Linh Thủy chần chờ một chút, cuối cùng cũng gật gật đầu, Dương Hoàn thấy vậy thì biểu cảm trên khuôn mặt đã dần hài hoà hơn, đôi mắt còn lộ ra vài tia ôn nhu "Vậy thì còn không mau nhận sai"

Linh Thủy mở to đôi mắt, kinh ngạc kêu lên "Bối Lặc gia, ta nên nhận sai chuyện gì? Cứu Ngọc Hà tỷ tỷ là sai hay sao? Ta thật sự không hiểu!"

"Ngươi không hiểu?"

Dương Hoàn nhíu mày lại, sự nhẫn nại của hắn bây giờ đã trở nên cạn kiệt, hắn vỗ thật mạnh lên mặt bàn một cái, âm thanh phát ra vô cùng lớn, làm Linh Thuỷ quỳ trên mặt đất có chút run run.

"Nảy giờ ta nói nhiều như vậy, mà bây giờ ngươi lại nói không hiểu?" Cơn tức giận của Dương Hoàn đã lên tới cực điểm, còn Linh Thủy thì lại giống như một chú thỏ nhỏ bị kinh sợ.

"Ngươi không hiểu đúng không? Được, vậy ngươi cứ tiếp tục quỳ ở đó đến khi hiểu mới được đứng lên" Dương Hoàn nói xong thì liền phất tay áo rời đi.

Linh Thủy lúc này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể yên lặng quỳ chổ đó, nàng quỳ một hơi đã mấy canh giờ trôi qua, trời lúc này cũng đã tối đen như mực, hai chân của nàng lúc này dường như đã mất đi cảm giác, cả ngày hôm nay nàng cũng chưa được ăn gì, hiện tại lại quỳ lâu như vậy, nàng cảm thấy bản thân đã không còn sức lực, cảm giác mệt mỏi đang dần lan ra toàn thân...... Dù cho là như vậy, nhưng không phải nàng không biết, chỉ cần nàng nhận sai với Dương Hoàn một câu thì hắn sẽ tha thứ cho nàng.

Nhưng mà, nàng thật sự không thể nói thành lời, ý chí ngoan cường không cho phép nàng ngã xuống, nàng cũng không muốn nịnh bợ hắn cái gì, chỉ là không muốn vi phạm quy tắc của bản thân mình, bây giờ nàng cái gì cũng không có, nếu ngay cả ý chí cũng bị khuất phục, thì nàng thật sự không biết bản thân tồn tại trên đời còn ý nghĩa gì.

Ngoài cửa sổ bây giờ cũng đã lộ ra vài tia rạng đông, đêm tối dài đằng đẵng cũng đã sắp kết thúc, bây giờ nàng vẫn còn kiên trì quỳ ở đó, Dương Hoàn lúc này cũng đã trở về phòng, hắn nhìn Linh Thủy trong mắt có chút tán thưởng cùng bội phục.

"Linh Thủy, trời đã sắp sáng, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục quỳ đến trời tối luôn sao?" Hắn cũng nhìn ra được, hình phạt này đã vượt ngoài sức chịu đựng của cơ thể nàng, nhưng ý chí sắt đá đó của nàng khiến hắn không thể phủ nhận bản thân quả thật có chút dao động.

Linh Thủy chỉ yên lặng ngước lên nhìn hắn, con ngươi đen láy kiên định, phảng phất như muốn nói với hắn rằng, nàng tuyệt đối sẽ không xin tha.

Dương Hoàn hơi hơi mỉm cười, Linh Thủy có chút ngây ngốc nhìn hắn, cho dù hắn nở nụ cười vô cùng trào phúng, vẫn không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt tuấn mỹ của mình.

"Đúng là tiểu gia hoả!" Dương Hoàn thấp giọng nói, như là đang tán thưởng nhưng cũng có chút tiếc hận. Hắn tán thưởng Linh Thủy quật cường cố chấp, nhưng tán thưởng là một chuyện, mối quan hệ chủ tớ của hắn cùng nàng lại là một chuyện khác. Linh Thủy có thể kiên cường cố chấp với bất kì kẻ nào, nhưng riêng hắn thì không thể. Hắn là chủ nhân của nàng, mặc kệ hắn nói cái gì hoặc làm cái gì, nàng chỉ có tiếp thu, không thể phản bác, hắn sẽ để nàng hiểu rõ điều này.

"Bối Lặc gia, Vương tẩu cầu kiến." Đột nhiên có một thị vệ tiến vào bẩm báo.

Dương Hoàn gật đầu ý bảo Vương tẩu tiến vào.

"Ai nha, này......" Vương tẩu vừa đi vào thì đột nhiên trợn tròn mắt, sáng sớm nàng đi tìm Linh Luỷ khắp nơi nhưng không tìm thấy, sau đó Ngọc Hà nói với nàng rằng Linh Thủy vẫn còn ở trong phòng của Bối Lặc gia, vì thế nàng mới vội vội vàng vàng tới đây.

"Bối Lặc gia cát tường." Lúc này Vương tẩu mang gương mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất ổn.

"Không biết, không biết Linh Thủy đã làm sai chuyện gì, mạo phạm Bối Lặc gia......" Vương tẩu tận lực không để giọng mình lộ ra sự run rẩy

"Ngươi hỏi nàng." Dương Hoàn nhìn về phía Linh Thủy.

Con nha đầu này lại làm gì mà khiến Bối Lặc gia tức giận như vậy? Vốn dĩ nàng muốn tiến đến tát Linh Thuỷ một cái, nhưng nàng sợ sẽ giống như lần trước khiến Bối Lặc gia tức giận, nếu như vậy thật thì chẳng phải nàng đã tự mình chuốc lấy khổ sao?

Không thể đánh, nhưng có thể mắng chửi đi! Vương tẩu nghĩ xong thì đi đến trước mặt Linh Thuỷ, chỉ vào nàng rồi mắng "Cái con nha đầu này, ngươi muốn ta giáo huấn ngươi bao nhiêu lần thì ngươi mới chịu hiểu? ngươi chính là đang cố ý muốn bức chết ta sao? Còn không mau nhận sai với Bối Lặc gia."

"Ta......" Linh Thủy cắn chặt môi dưới, tỏ ý vẫn chưa khuất phục

"Mong Bối Lặc gia bớt giận, đều do nô tỳ quản giáo không tốt, mong Bối Lặc gia tha thứ." Vương tẩu bịch một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống đất. Nàng sợ Dương Hoàn giận chó đánh mèo với nàng, vẫn là nên xin tha tội trước rồi tính sau.

Nhìn trên mặt Vương tẩu đang tràn đầy vẻ kinh sợ, toàn thân lại đang phát run, còn vì chính bản thân nàng mà quỳ xuống tạ tội với Dương Hoàn, Linh Thủy trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, trực giác nói cho nàng biết chính nàng đã hại Vương tẩu, nàng không thể liên lụy đến Vương tẩu được, cũng chính ở thời khắc này, nàng cũng đã hiểu được sự quật cường của mình đã hại người khác

Nàng một bên khắc chế không để bản thân rơi nước mắt, một bên cúi đầu nói "Bối Lặc gia, nô tỳ biết sai rồi, xin người tha thứ."

"Ta nghe không rõ lắm." Dương Hoàn lạnh giọng nói

"Bối Lặc gia, nô tỳ biết sai rồi, xin người tha thứ" Linh Thuỷ cắn chặt răng cố gắng nói lại lần nữa.

Dương Hoàn lúc này cũng đã hài lòng, không muốn tiếp tục làm khó nàng, ngữ khí nhu hòa nói: "Đứng lên đi! Trở về ngủ một giấc, buổi tối lại đến hầu hạ ta."

"Vâng"

Lúc này Vương tẩu vui mừng tiến đến đỡ Linh Thuỷ đứng dậy, nàng nhịn đau đứng dậy bước từng bước theo Vương Tẩu ra ngoài.