Ngày hôm sau Đường Đại đi Hàn phủ, khi đó Hàn phủ vẫn còn hoảng sợ sau tai kiếp, có không ít gia nô đều là mới từ trong ngục thả ra không lâu, trong phủ khi quan binh lục soát đã phá hỏng không ít đồ vật, hôm nay vẫn chưa kịp mua thêm.
Đường Đại đứng dưới cây mai già trong Ngưng hương viện, tháng bảy cành mai sum suê lá, dạt dào màu xanh che đi thân cây già cỗi.
Hàn Phong nghe thấy tin tức vội vã đi đến, sau khi trải qua mấy phen muốn hỏi lại thôi, hắn mở cánh tay ôm lấy Đường Đại: “Xin lỗi Đại tử, xin lỗi.”
Đường Đại hơi lui về phía sau một bước, hắn mới nhìn rõ trong lòng nàng còn ôm một đứa trẻ con gầy yếu: “Đại tử, nó là…”
Đường Đại lộ ra tia cười yếu ớt, nàng mang đến cho Hàn phủ kiếp nạn lớn này, Hàn gia nhị lão tất trong lòng oán hận, cho nên nàng lần này đi vào Hàn phủ, chỉ có một mình Hàn phong nghênh đón mà thôi.
Nàng ngước mắt nhìn hắn thật sâu, thân thể cao to sau hơn mười ngày không gặp lại lộ ra vẻ phong phanh, hắn vốn là một văn nhân, sinh ở thư hương thế gia, hiện có kiều thê, sau đó không lâu lại phải có con trai kéo dài hương hỏa Hàn gia. Hắn cuối cùng hứa hẹn đợi song thân sống hết quãng đời còn lại, sẽ rời khỏi Trường An, mang nàng đi Trường Bạch sơn ngắm thiên trì, từ nay về sau sơn lâm tiều dã, dắt tay nhau sống hết quãng đời còn lại.
Thế nhưng hắn hà tất phải rời khỏi Trường An?
Hà tất phải vứt vợ bỏ con? Hà tất phải sống cảnh ly hương?
Đường Đại đứng phía sau Hàn Phong, nhẹ nhàng để đầu lên đầu vai hắn: “Phu quân.”
Hàn Phong ngẩn ra, nàng lần đầu tiên gọi hắn như vậy, chỉ là thanh âm kia đã mệt mỏi như thế: “Ta phải đi, thời gian còn sớm, không cần kinh động đến cha mẹ chồng.”
“Đại tử!” Hàn Phong xoay người kéo nàng: “Rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Đường Đại bế Đường Quả Nhi, sự mệt mỏi vừa rồi phảng phất như là giả dối, nàng tươi cười long lanh: “Thật ra ta phải nói ta phải về bên cãnh Thẩm Dụ, bởi vì hắn hiện tại là giám quốc, giang sơn Đại Huỳnh vương triều đều ở trên tay hắn, ta tham luyến một đời vinh hoa bên cạnh hắn.” Bàn tay nàng mơn trớn gương mặt Hàn Phong: “Thế nhưng như vậy chàng tất sẽ không tin, những hư ngôn này bất quá chỉ làm tăng thêm đau thương mà thôi.”
Ngày hôm đó thời gian xác thực rất sớm, tia nắng ban mai tháng bảy xuyên thấu qua cành mai dày đặc lá, tỏa ánh sáng vàng nhạt lên mình hai người, bóng dáng tươi cười của Đường Đại cũng phảng phất ánh vàng, tươi đẹp lóa mắt: “Hàn Phong, ta yêu hắn.”
Một câu này Đường Đại nói xong chữ chữ thành khẩn, nàng cả đời cũng không có thành khẩn qua như vậy: “Hàn Phong, chàng xem qua bản> chưa?”
Hàn Phong run rẩy đôi môi: “Ta không tin, nàng gạt ta!”
Đường Đại vẫn cười như cũ, nàng cũng không đi biện giải hắn là thực sự không tin, cũng không đi giải thích ra Thẩm Dụ là quyền cao chức trọng cỡ nào, ngọc thụ lâm phong cỡ nào, ôn nhu đa tình cỡ nào.
Nàng biết dùng cái phương thức gì để Hàn Phong thực sự tin tưởng, nàng cũng không cần nhiều lời, bởi vì sự thật, không cần phải đi chứng minh nó là giả dối.
Nàng chỉ ôm chặt Đường Quả Nhi trong lòng: “Xin lỗi Hàn Phong, ta đã từng thực sự muốn đi cùng chàng, đi Trường Bạch sơn, đi tái ngoại, đi đến bất cứ nơi nào, nhìn cây cỏ chim muông, ngồi thuyền nghe hát, suốt đời làm bạn.” Dáng tươi cười của nàng cũng mang theo tia bất đắc dĩ: “Thế nhưng hắn lại xuất hiện, lúc đầu hắn vì sắc đẹp của Hà Hinh mà vứt bỏ ta, ta xúc động phẫn nộ mới gả ra ngoài, giờ hắn đã trở về.”
Nàng lẩm bẩm tự nói cho chính mình nghe: “Ta né tránh thật lâu, thế nhưng đến sau cùng mới phát hiện ra ta vẫn còn yêu hắn.” Nàng ngước mắt nhìn Hàn Phong: “Ngày mai ta cho người đến lấy hưu thư, cảm tạ chàng Hàn Phong.”
Hàn Phong lắc đầu, đôi môi như nặng ngàn cân, lời khó nói ra. Đường Đại không có an ủi hắn, người bên ngoài an ủi thực ra không giảm bớt được nửa điểm đau xót, huống hồ nếu đau đớn qua thì có thể khỏi hẳn, làm sao cần phải an ủi chi?
Khi Đường Đại đi ra Hàn phủ thì chưa từng quay đầu lại, rời khỏi nàng, hắn sẽ ôm lấy kiều thê ái tử, sung sướng một đời, không cần vứt vợ bỏ con, không cần bối cảnh ly hương.
Cho nên… Không cần quay đầu lại.
Khi Đường Đại trở về tiểu lâu thì mới vừa tới giờ Thìn. Nàng tìm môt cái khăn trải lụa, đem Đường Quả Nhi cột vào trên lưng. Dù sao hai người hai cái miệng, tuy rằng tiểu lâu không có chi tiêu nhiều như ở Phù Vân tiểu trúc , nhưng hai người ăn uống , chi phí hàng ngày là không thể thiếu.
Tình cảm này hay là tiếc nuối này chung quy vẫn là hư vô. Mặc kệ bên kia bầu trời là cái gì, cũng cần phải ăn no mới có khí lực suy nghĩ. Mà từ cổ chí kim, mộng tưởng và tình yêu, đều là thứ xa xỉ nhất. Cho nên Đường Đại không rảnh mà khổ sở.
Nàng trong đầu tính toán qua lại, ngoại trừ tạm thời viết xong >, đổi chút tiền nhuận bút bên ngoài, cũng không có kế sách khác.
Vừa cân nhắc nàng vừa nhổ bỏ cỏ dại trong viện, sửa sang một bãi đất trống, nàng tự nhiên không có thú tao nhã nuôi dưỡng cây cỏ, chỉ tính toán trồng chút tỏi tươi, khoai lang các loại cũng không tệ lắm. Tiếp tục sửa sang xuống tới, trong viện chỉ chừa lại một cây chuối tây tươi đẹp trong góc , cây hoa ấy mặc dù không có hương thơm, như lá xanh hoa đỏ đặc biệt xinh đẹp. Đường Đại đối với mấy thứ mỹ lệ nào nó xưa nay luôn lưu tình, liền lưu lại cái cây đó, mặc cho nó tự do sinh trưởng trong tiểu viện.
Mà khi đó Thẩm Dụ xác thực không có bao nhiêu thời gian chiếu cố nàng, phụ tá của Thọ vương phủ đối với điều này có chút lo lắng, từ lần trước hắn ôm theo đứa trẻ cùng Đường Đại đi mua đồ gia dụng, hơn phân nửa thành Trường An đều biết quan hệ của hắn với Đường Đại.
Mà quan hệ của Đường Đại với Hà Hinh mọi người đều biết, hắn hôm nay miệng ngâm hiến pháp, lấy thúng úp voi, mọi người ngoài sáng không dám nói, lén lút nghị luận đều có. Cũng có thần tử mãi luôn khuyên hắn, không có gì ngoài loại đi Đường Đại trừ gièm pha. Hắn thường thường đối với thứ này từ chối cho ý kiến, ngẫu nhiên có người can gián nóng nảy, hắn liền sinh nộ: “Bản Vương giết nàng liền thành trung lương hiền thần sao?”
Vì vậy các tâm phúc của hắn cũng không khuyên gián nữa, Thẩm Dụ cũng từng động qua sát tâm, hắn biết đó thật là biện pháp làm một mẻ khỏe suốt đời. Thế nhưng có thể là thói quen trước mặt phụ nữ ôn nhu đa tình, mỗi lần ôm vào trong ngực thì hắn lại bỏ đi phiên niệm tưởng ấy.
Cuối tháng bảy, tân hoàng đăng cơ không được một tháng, Thiên sách tướng quân Phan Liệt không để ý gia quyến trong thành Trường An, từ biên giới Tây Bắc lĩnh binh phản loạn, lấy khẩu hiệu “Thanh quân trắc, sát quốc tặc” làm nam tiến, dĩ nhiên là muốn Nam hạ đánh chiếm Trường An.
Khi chiến báo bay tới thì, tân hoàng Thẩm Hi đang khóc lóc ầm ĩ, nguyên nhân là do Dụ hoàng thúc không cho hắn nuôi dưỡng chim yến, răn dạy hắn một trận.
Tướng sĩ dưới trướng Phan Liệt không quá mười vạn, nhưng mỗi người đều ở lâu ở biên giới phía Bắc điều kiện ác liệt, mã phì nhân tráng, dũng mãnh thiện chiến. Cũng may khi Thẩm Dụ quản lý hộ bộ nhiều lần khống chế quân lương, làm cho thực lực vẫn chưa mở rộng ra đến mức khống chế không nổi.
Nhưng hắn một đường đánh chiếm thành trì của Đại Huỳnh, cướp được không ít lương hưởng, cũng không thể coi thường.
Thẩm Dụ triệu tập binh mã chinh phạt bình loạn, trong lúc nhất thời bên trong Đại Huỳnh rơi vào loạn lạc .
Đường Đại chưa từng trải qua nỗi khổ chiến loạn, thế giới thế kỷ 21, đã hòa bình lâu lắm, trong mắt nàng, Trường An chính là Trường An, bách tính vẫn là bách tính, vẫn chưa cảm thụ được bao nhiêu ưu sầu loạn lạc.
Nàng như trước viết >, nuôi nấng Đường Quả Nhi. Dụ Vương gia cũng không thường xuyên đến, tiểu viện bị bỏ rơi này rất là thanh tĩnh, trong viện cây hòe đã nở hoa, cả cây đầy màu trắng, trông rất đẹp mắt, Đường Đại nhặt bông hoa rửa sạch, đem nhụy hoa cho Đường Quả Nhi mút vào. Đường Quả Nhi thập phần thích mùi vị trong veo đó, thỉnh thoảng khóc la om sòm thì đút nó vài đóa hoa cũng có thể cho nó an tĩnh một thời gian.
Đường Đại thừa dịp nó ngủ thì lại viết chương mới, đi đến Công Khai Đình dán văn thì cũng mang nó trên lưng, thị lực của nó như trước rất kém cỏi, nhưng đối với Đường Đại cũng có chút ý ỷ lại. Thỉnh thoảng đòi ngủ thì phải có Đường Đại ôm đi tới đi lui, ôn nhu xoa dịu, Đường Đại thậm chí còn học thuộc hai bài ca dao dân gian Đại Huỳnh, tuy mỗi lần hát ngũ âm không được đúng điệu nhưng cũng ru nó đi vào giấc ngủ.
Đường Đại đã có một thời gian dài không coi viết văn làm nghề kiếm sống, lại hay dừng chương, khi đó nàng cũng không quan tâm mấy thứ nhân khí, chỉ lấy sáng tác làm tiêu khiển, nhân khí tự nhiên giảm xuống.
Thế nhưng Ngụy phó chủ biên của Vạn Tượng thư cục là người ra sao, thứ nhất quan hệ của Đường Đại với Dụ Vương gia mọi người đã biết, hắn không dám chậm trễ, thứ hai danh tiếng của Đại Sắc Yên Thanh ở Trường An mọi người đều biết, cái cây sinh tiền một lần nữa khai chi tán diệp, hắn tự nhiên là mong muốn tưới nước bón phân thúc nó lớn lên.
Cho nên > của Đường Đại một khi khôi phục chương mới, hắn lập tức đem sách ấy treo lên bảng nhiệt điểm Vạn Tượng thư cục, trắng trợn tuyên truyền tạo thanh thế.
Một phen khổ tâm tuyên dương, hơn nữa đúng giờ có chương mới, nhân khí Đường Đại tổn thất trước đó cũng chậm rãi bắt đầu bù lại. tuy rằng hôm nay, văn đàn ngôn tình trăm hoa đua nở, lực chọn của đọc giả càng ngày càng nhiều, khó có thể một nhà độc quyền, nhưng chiêu bài Đại Sắc Yên Thanh, giữa trăm nhà đua tiếng trong thế giới ngôn tình cũng có thể xem như là kiên cố không bị đẩy ngã.
Đường Đại bình thường cũng đi đến Vạn Tượng thư cục, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy Hàn Phong, nàng chưa bao giờ né tránh hắn, mỗi lần gặp cũng nói chuyện như lúc xưa, ánh mắt nóng bỏng ban đầu của Hàn Phong dần dần cũng một phần một phần sẫm lại, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn có thể cùng Đường Đại nói chuyện uống rượu, từ vợ lui về bằng hữu.
Những lần gáy cổ ôm nhau, ngày đêm ân ái, dần dần cách một thế hệ.
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời ngã về Tây.
Đường Đại thu dọn sạch sẽ dưới tàng cây hoa hòe, trải ra giường, ngày mùa hè gió nóng, nàng đem Đường Quả Nhi thả trên mặt, mặc cho nó chơi đùa. Nói là chơi đùa, nhưng thật ra nó cái gì cũng làm không được, nó vừa hơn một tháng, tay chân cũng không linh hoạt, ngón tay giơ ra cũng khó khăn, ngay cả nắm phiến lá cây cũng nắm không được. Thế nhưng nó xoay chuyển đôi mắt, nhìn cảnh mới mẻ xung quanh, về phần nhìn thấy cái gì, Đường Đại sẽ không biết được.
Nhưng nó rõ ràng rất hài lòng, việc này so với ở trên lưng Đường Đại tự do nhiều lắm, mà Đường Đại cũng không dám rời khỏi, liền ở bên cạnh viết văn hoặc là quạt cho nó, đánh đuổi muỗi.
Thỉnh thoảng có lá cây hòe bị gió thổi rơi, lá cây nho nhỏ rơi vào nghiên mực của nàng, trên án, hoặc rơi trên người Đường Quả Nhi, Đường Đại cười giúp nó phủi đi, khều khều chóp mũi nó. Nó thậm chí còn không biết cười, chỉ là đôi con mắt như ngọc trai đen trong nước, trong suốt long lanh.
Hình Viễn thỉnh thoảng cũng đến thăm bọn nàng, khi đó Thẩm Dụ nhiều việc bề bộn, chiến báo Tây Bắc truyền đi, trong triều đại thần cũng vươn cái cổ dài nhìn, xem hắn có khả năng giải quyết loạn trong giặc ngoài hay không.
Kỳ thực con người có đôi khi rất kỳ quái, bọn họ chung quy không biết kết quả so với hiện tại cái nào tốt. Cho nên lương thảo cung ứng các loại, cũng có cựu thần trong triều trì hoãn kéo dài, không để ý đến sự khẩn cấp của tiền phương. Vì thế Thẩm Dụ liên trảm ba vị quan viên áp tải lương, liên tiếp phế bốn thượng thư của hộ bộ, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp.
Giữa tháng 8 chiến sự Tây Bắc vẫn miệt mài,> của Đường Đại bản thảo thành công. Khi đó pháp luật xuất bản của Đại Huỳnh cũng không hạn chế sách truyện BL, cho nên > có thể phát hành rộng rãi ở 16 trọng trấn phồn hoa của Đại Huỳnh.
Song song đó, Đại Nguyệt Thị phái sứ giả lại triều, sau khi nghe thấy tin tức giám quốc Thẩm Dụ sai người nghênh đón ở ngoại thành Trường An, lấy quốc lễ đối đãi.
Quốc lực của Đại Nguyệt Thị thật ra cũng không cường thịnh, cũng không phải Đại Huỳnh vương triều không địch nổi. Nhưng là bọn hắn đang trụ ở lâm giới Tây Bắc Đại Huỳnh, nếu lúc này có thể cùng Đại Huỳnh nội giáp ngoại công, tức có thể dẹp loạn phản Phan Liệt, làm chơi ăn thật.
Mà làm cho Thẩm Dụ lộ ra chút ngoài ý muốn chính là —— Đại Nguyệt Thị sứ giả không chỉ mang đến hậu lễ, còn mang đến công chúa Khảm Mạn Nhĩ của bọn họ.
Khảm Mạn Nhĩ trong ý nghĩ của chủng tộc Đại Nguyệt Thị, có thể nói người như tên, có thể thấy được vị công chúa này rất được quốc quân yêu thích.
Lúc đó Khảm Mạn Nhĩ lần đầu đi sứ nước khác, năm ấy mười sáu tuổi.
Độ tuổi tuyệt diệu, nền tảng thanh xuân, dã tính dị tộc tràn trề.
Thẩm Dụ chịu đựng tính nết hầu bọn họ 5 ngày, sứ giả cuối cùng nói rõ ý đồ đến —— Đại Nguyệt Thị nguyện trợ giúp Đại Huỳnh hai mặt giáp công, dẹp nội loạn Đại Huỳnh, song song đó quốc quân cũng nguyện ý đem Khảm Mạn Nhĩ công chúa thương yêu nhất gả nhập hoàng tông Đại Huỳnh, vĩnh viễn xây đắp quan hệ hai nước tốt đẹp.
Đây vốn là một việc vui, Thọ vương Thẩm Dụ một hơi đáp ứng, nguyện thay thiên tử nghênh đón hôn sự củng Khảm Mạn Nhĩ công chúa. Nhưng sứ giả mỉm cười lắc đầu: “Thiên tử tuổi nhỏ, công chúa của chúng ta lại chú ý giám quốc đại nhân.” Hắn nói không chút che giấu sự tôn sùng đối với Thẩm Dụ cùng ý xem thường thiên tử trong hoàng cung: “Ai chẳng biết Đại Huỳnh binh quyền chân chính nằm trong tay Dụ Vương , vị thiên tử này, chỉ là hư danh mà thôi.”
Lúc đó Thẩm Dụ cầm bình rượu, nghe vậy chỉ mỉm cười, hắn cũng không thể cãi lại cái gì, Đại Huỳnh này quá lớn, quyền binh cũng quá nặng nề, nếu thiên tử nắm không được, cuối cùng cũng phải có một người chống.
Thế nhưng quan hệ thông gia này…
Hắn nắm bình rượu cùng uống với sứ giả Đại Nguyệt, đang lúc hồn nhiên thảo luận không biết bản thân mình vì sao do dự.