Thủy Chử Đại Thần

Chương 30




Nếu nghe theo lời đại phu, Đường Đại hẳn nên nghỉ ngơi, nhưng trời sinh nàng không chịu được nhàn rỗi, lại thêm ỷ vào thân thể cường tráng như trâu, nàng nằm một ngày một đêm liền lại khỏe như vâm.

Đường Đại buổi trưa đi đến Vạn Tượng thư cục, nàng đã có hai tháng không đến, trong cục có thêm rất nhiều gương mặt tay viết mới, Hồ Lang là người đầu tiên nhìn thấy nàng, người nào đó cả kinh như ban ngày đi dạo phố nhìn thấy Ngọc hoàng đại đế: “Đại tử tỷ!!! Oa oa oa ngươi gần đây trốn ở đâu a !” Hắn cũng không e ngại, bổ nhào đến nắm hai cánh tay Đường Đại lắc loạn: “Chúng ta nhớ ngươi muốn chết, Thụy Từ mỗi ngày đều nhắc tới, nói đến nỗi lỗ tai ta cũng mọc kén!”

Đường Đại đứng tại chỗ bất động: “Cho nên ngươi chuẩn bị đem ta lắc chết, để cho sau này Thụy Từ muốn nói cũng không còn để nói đúng không?”

Hồ Lang dừng lại hành động lắc tay nàng điên cuồng, ngượng ngập: “Người ta không phải là bị kích động sao…”

Đường Đại cùng Hàn Phong, Thụy Từ, Hàm Châu, Hồ Lang năm người như cũ trong vườn uống trà, bọn họ bốn người xưa nay cao ngạo, giờ cùng một nữ tử mới đến trò chuyện thật vui, liền có một người mới đến cúi đầu hỏi, có một tay viết cũ vỗ đầu của hắn: “Đó chính là Đại Sắc Yên Thanh.”

Vì vậy trên sân cỏ, ánh mắt tụ lại càng nhiều.

“Đường Đại sách mới định viết cái gì a?” Hàn Phong giúp nàng đổi trà, từ lúc nàng tạm ngưng, Vạn Tượng thư cục vai chính tự nhiên liền thành Hàn Phong. Hơn nữa khối thị trường ngôn tình này đã bị rất nhiều thư cục theo dõi, cạnh tranh chậm rãi kịch liệt nổi lên, hiển nhiên đa dạng càng ngày càng nhiều.

Mà Đường Đại người này phải chống đỡ khối quảng cáo, chương mới tự nhiên cũng chậm, chương mới chậm cũng có chỗ tốt, giống như trẻ con sinh đủ tháng, thời cơ chín mùi, câu chữ có thể nghĩ cặn kẽ. Đương nhiên, chương mới chậm cũng có chỗ hỏng —— hao thời gian, sản lượng thấp: “Vẫn đang nghĩ đây, hận ta chỉ có hai tay. Các ngươi thì sao?”

“Đại tử tỷ, trước xem văn mới của ta. “ Hồ Lang bắt đầu nhào tới, đem bản thảo ba chương văn đầu chuyển đến tay Đường Đại, Đường Đại không tiếp, nàng nói không nhanh không chậm: “Của ngươi không cần xem nha, đến lúc đó ngươi mướn vài người xét bản là được, cho dù nó thế nào…”

Hồ Lang bị bóc lên vết thương cũ, nhảy lên ba thước, thừa cơ dùng bản thảo gõ nàng: “ Thúi Đường Đại tử!! Ta trước giờ chưa từng xét bản có tin hay không…”

Nàng lấy việc xưa này đùa cợt Hồ Lang, trêu đùa cũng không cấm kỵ, khăng khăng làm cho Hồ Lang dựng lông lên một lần, nhưng thật ra cả đoàn người đều bị chọc cười.

Hàn Phong so với Hồ Lang trầm ổn hơn một tí: “Lúc rảnh rỗi giúp ta xem sách mới.” Hắn chuyển bản thảo qua: “Tên sách là >”

Đường Đại tương đối thích sách của Hàn Phong, hắn hành văn nghiêm cẩn, hơi có chút thi vị của ngôn tình võ hiệp thế kỷ 21, Đường Đại trở mình, bên ngoài liền có người nói nhỏ, là Dụ Vương gia đi đến.

Ngày tháng 7, hắn mặc cẩm y thuần trắng, ngọc quan thúc phát, quạt xếp trong tay mơ hồ có thể thấy được nét bút thanh tú, nhưng một thân quý khí long chương phượng tư làm người ta không dám nhìn thẳng.

Đường Đại không tin mấy thứ huyết mạch hoàng gia, nhưng cũng không thể thán phục khí phách phong lưu như vậy.

Chỉ là tâm tình bây giờ so với lúc trước đây bất đồng nhiều lắm.

Quy củ ở Vạn Tượng thư cục, chỗ này hắn là chủ biên, nhưng không cần tôn sùng Thọ vương, cho nên thấy cũng không được hành lễ. Quy củ lập ra bao lâu, các thành viên trong cục thầm nghĩ hắn khiêm tốn, tay viết nữ ngoài sáng trong tối thầm mến hắn, thật không phải số ít.

Mà Dụ vương mọi người đều biết phong lưu, yêu thích mỹ sắc, điểm ấy hắn vẫn rất thẳng thắng, hắn ôm về nuôi dưỡng trong Thọ vương phủ hơn năm mươi cơ thiếp, nuôi tại bên ngoài không có chuẩn số. Cho nên phàm là đưa đến cửa, hắn không có cự tuyệt, nhưng… cũng không có lưu luyến.

Dọc theo đường mọi người đều xưng hô theo lễ, hắn cũng chỉ khẽ gật đầu, cuối cùng bước vào nhóm 5 người Đường Đại ở đây.

Năm người đứng lên, hắn ở ghế đá ngồi xuống, có ý vô ý ngồi bên vị trí cạnh Đường Đại tiện tay cầm lên xấp bản thảo trên bàn: “Được rồi, đều ngồi đi, câu nệ cái gì.”

Năm người ngồi xuống, hắn giở bản thảo, cầm bút bên nghiên mực, thấy Đường Đại không phản ứng, lại lấy bút gõ nghiên mực, vẫn là Thụy Từ phản ứng nhanh, lập tức chuẩn bị mài mực, Dụ vương mở miệng nói rất tùy ý: “Để Đại tử mài, ai bảo nàng lười biếng không viết sách mới! =.=”

Đường Đại chỉ có thể đứng dậy, thêm nước vào nghiên mực, bắt đầu mài mực.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu sáng lên bãi cỏ làm tăng thêm màu xanh thẫm, trong không khí hương thơm của bùn đất cùng thực vật. Khi hắn xem bản thảo luôn rất chăm chú, chốc chốc ở chỗ nào đó đề thêm lời bình bên cạnh, cuối cùng sẽ viết lên lối suy nghĩ , hành văn, một ít ý kiến về phương diện đọc giả chờ đợi, viết thì thoăn thoắt, chữ viết cùng người của hắn như nhau thấm đẫm môt cổ phong lưu thoải mái.

Dụ vương trong trường hơp này không thích câu nệ, tẻ ngắt sẽ làm người ta cảm thấy khẩn trương, cho nên bọn Hàn Phong cũng thử tìm đề tài nhằm giảm bớt bầu không khí này, trong 5 người có 4 người giả bộ dễ dàng, duy chỉ có Đường Đại ra vẻ thận trọng.

Buổi chiều khi trở về Phù Vân tiểu trúc, một đại gia đình đang chờ nàng ăn cơm. Diệp Cô Thành cùng Tây Môn Xuy Tuyết hai người Đường Đại cấp cho Hà Hinh, Diệp Độc Thành cùng Tây Môn Xuy Ngưu hai cái hàng nhái song song theo nàng tiến vào cửa, nàng đối với đám ám vệ này, đến bây giờ tâm vẫn kính nể —— nàng xuất môn trở về tới nhà bọn họ mới hiện ra ăn cơm, bình thường sẽ không cảm thấy qua sự tồn tại của bọn họ.

“Người chúng ta có thể phái đi ra.” Hà Hinh vẫn như cũ ngồi bên cạnh nàng: “Tuy nhiên phần của Dụ Vương gia tách ra cho hắn.”

Đường Đại gắp miếng măng khô: “ Phần của hắn trước tiên khoan tách, nói với hắn cho ta mượn.”

Hà Hinh lại nở nụ cười: “Vậy ngươi đi nói, ta nói có thể không được…”

Hai người đang đùa giỡn ồn ào, chính chủ đã đi vào cửa: “Thế nào là cái gì không được?” Có gia nhân tiến đến, đỡ lấy áo choàng của hắn, dáng dấp hắn vẫn như buổi chiều xuất hiện ở Vạn Tượng thư cục, chắc là mới từ trong cục trở về. Đường Đại đứng dậy đem vị trí chủ nhân tặng cho hắn, Hà Hinh ánh mắt rất thông minh, nàng lập tức đứng dậy đem chỗ ngồi gần với chủ vị nhường cho Đường Đại, bản thân mình thì ngồi bên tay trái Dụ Vương gia.

Đây là một nữ nhân hết sức thông minh, nàng chốn chốn cẩn thận, tuyệt không che lấp danh tiếng Đường Đại .

Dụ vương cũng dắt tay nàng: “Ai nói đều được!” Hắn cầm đôi đũa lúc trước của Đường Đại, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén Đường Đại, lại gắp một miếng bỏ vào chén Hà Hinh, Đường Đại nói thầm: “Đôi đũa này tiểu dân dùng qua rồi.”

Bên môi hắn tràn ra một tia cười, lại gắp cho mình một miếng rau xanh, nghiêng đầu qua tai nàng nói nhẹ: “Ngươi bản Vương đều dùng, sao lại còn phải để ý chén đũa ngươi dùng qua?”

…=.=!

Ban đêm vẫn như cũ ba người đồng sàng. Hắn không chút nào tránh Đường Đại như trước cùng Hà Hinh XX, trong yên la sa trướng động tĩnh hai người rất lớn, thở dốc cùng rên rỉ luôn luôn lọt vào tai. Đường Đại dựa sát tường mà ngủ, nàng nỗ lực làm như không nghe thấy, giống như Hà Hinh hôm trước lão tăng nhập định, nhưng nàng rõ ràng trình độ còn thiếu. Cho nên nàng dúi đầu vào trong chăn mỏng: Con mẹ nhà ngươi, đây tính là chuyện gì a!!!

Thanh âm cách tấm chăn nhưng vẫn lọt vào tai, như giòi đục xương, đuổi cũng không tan. Đường Đại thấy trong lòng nóng nảy, có một bàn tay vói vào trong chăn của nàng, dọc theo gáy của nàng, trên da thịt lên xuống.

Tiếng Hà Hinh than nhẹ bên tai, Đường Đại đẩy cái tay kia ra, đối phương cũng không đồng ý buông tha, chăn bị xốc lên, Đường Đại ngẩng đầu đã bị Dụ vương giữ trụ, hắn ngày hôm nay dường như xông hương tô hợp, giữa hương thơm thanh tịnh đẹp đẽ thấm vào một tia khốn khổ, lại làm cho người ta cảm thấy thanh thuần.

Lưỡi của hắn linh mẫn khéo léo, trong lúc gắn bó chạy loạn, lướt qua như dòng điện yếu ớt tê dại, ánh mắt hắn vẫn như cũ ôn nhu tựa như ánh trăng ngoài cửa sổ, mặc dù hắn đang di động rất nhiều trên người một phụ nữ khác, nhưng vẫn như cũ có thể làm cho ngươi có cảm giác được độc ái.

Đường Đại không phải là thánh tăng gì, nàng chỉ là một tiểu dân thành thị, cảnh sắc này tiêm nhiễm khí tức ngọt ngào thối nát, nàng có thể cảm giác thân thể của mình cũng bắt đầu nóng lên. Hắn tự nhiên cũng có thể cảm giác được, cho nên dần dần trở nên thô bạo cuồng dã, thanh âm cũng mang theo sự hỗn hển: “Đến, ôm ta!”

Hắn dẫn dắt song chưởng của Đường Đại nắm cái cổ hắn, tay gỡ đi áo trong của Đường Đại, vạt áo hắn từ lâu rời rạc, lòng ngực mở ra, mặt mày anh tuấn nhiễm sắc dục, như cổ như mị lao đến mê hoặc nhân tâm.

Đường Đại sắp sửa sa vào thì đột nhiên trong đầu kinh hãi, nàng chỉ cảm thấy đáng sợ, người nọ vừa cười vừa hôn, lưu luyến triền miên , trong ánh mắt ngẫu nhiên hiện vẻ trìu mến, lúm đồng tiền ma quỷ du người trụy lạc.

Nếu như… Đều y theo hắn, tiết kiệm tầng tầng giãy dụa mưu tính này, có thể hay không chẳng phải mệt mỏi như thế này?

Đường Đại đột nhiên thấy tuyệt vọng, nàng đã chậm rãi quen với ba người đồng sàng, có thể cái gọi là song phi kia, cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nàng từng bước từng bước một rơi vào vùng đầm lầy, vĩnh viễn sa vào ái dục, tất cả giãy dụa, chỉ là phí công.

“Đại tử.” Hắn bên tai nàng nhẹ gọi, mà trong con ngươi của nàng, rõ ràng đã hiện ra vẻ hoang mang trầm luân, thoáng chốc lại khôi phục trấn tĩnh, Dụ vương cũng không áp sát, lập tức thả nàng, lại trở về bên người Hà Hinh.

Chỉ có đối với con mồi mười phần nắm chắc, thợ săn mới có tâm tình trêu chọc.

Đường Đại thật không biết giải quyết như thế nào, God, ngươi nói ta vì sao ở đây phòng giữ sự kiên trì buồn cười này, là vì cái gì hả? Bình đẳng? Tôn nghiêm?

Hình như rất không thực tế.

Như vậy… Tự do?

Là tự do sao?

Nàng bên này trầm tư, bên kia Dụ vương đã vui vẻ đủ rồi, thu thập chiến trường, hắn vẫn là trái ôm phải bế mà ngủ. Đường Đại bị hắn nhốt vào trong ngực, tô hợp hương trên người hắn càng phát ra sự ảm đạm, mùi vị thanh u nhập vào trong mũi, Đường Đại có ảo giác bị thiếu dưỡng khí.

Hắn vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng, xa xa thanh âm của tiếng đồng hồ nước mơ hồ lọt vào tai, trong trướng yên la sa, xuân ý tẫn, chỉ còn tiếng hô hấp thanh thiển.

(P/s: Như một bình luận của một đọc giả trên mạng Tấn Giang bình:

“Thẩm Dụ trong truyện này rất cặn bã, cặn bã, cặn bã, thật sự là đổi mới từ cặn bã lên đến hạn mức cao nhất >_