Tiễn “Thú vương” đi ra thì Đường Đại mới phát hiện bên ngoài cửa một thân Hình Viễn trang phục đen đứng ngây ngốc, mặt dầy như Đường Đại, bị người ta nghe được hồi lâu, cũng khó không đỏ mặt. Mà ánh mắt Hình Viễn nhìn nàng không thay đổi —— như trước tiếp tục xem thường .
Hai người đi rồi, Đường Đại liền vội tìm Ôn quản gia, lúc này cũng bất chấp mắc cỡ, nàng nói thẳng: “Ôn lão đầu, mau mời một bác sĩ… Ặc, đại phu, mau mời một đại phu về!”
Nàng chân tay khỏe mạnh mà đứng, trung khí mười phần, Ôn quản gia không giải thích được: “Chủ tử, ngài bị thương chỗ nào rồi a? Lão nô đây thỉnh đại phu ngoại khoa, hay là đại phu nội khoa a?”
Đường Đại nhìn lão quản gia trước mặt, nàng hít sâu một hơi, chữ chữ rõ ràng đối với lão quản gia nói: “Lão tử vừa bị Vương gia kia bạo cúc hoa, cho nên…phiền ngươi đi mời đến một đại phu trị mông, OK?”
Lời này vừa nói ra, Đường Đại thản nhiên, Ôn quản gia quẫn bách mà đi.
=.=
> của Đường Đại ở Công Khai Đình số vân tay hàng ngày tăng với tốc độ làm cho người ta chóng mặt, mỗi ngày gần như nửa tiếng lại có người đính bản một lần.
Mọi người đều chúc mừng, duy Đường Đại sầu lo.
Ngụy Thanh Sơn liên tục thúc giục Đường Đại thừa dịp tình thế tốt nhanh chóng giao nộp bản thảo, để đưa sách thực tế ra thị trường. Đường Đại lựa chọn một ngày đi Công Khai Đình, cuối cùng nàng phát hiện mỗi ngày đính bản trong vòng ba người, mà > dấu vân tay phía dưới, người trùng lặp cũng cao hơn ngày trước.
Đạo lý cực thịnh tất suy, nàng vẫn còn hiểu được một ít.
Dường như đối phương cũng nhận thấy được hướng đi của nàng, nàng còn không làm ra phản ứng gì, đã cử nhà báo thần bí xuất hiện.
Mà cái nhà báo được cử đi này rõ ràng đối với Đường Đại biết rất nhiều, hắn nếu trực tiếp gởi một phong báo đến cho Dụ vương, hoặc là quan viên khác, có lẽ cục diện còn có thể khống chế. Thế nhưng hắn trực tiếp dán đại tự báo, trên Quan Thôi bảng ngoài vách tường Công Khai Đình.
Đại Sắc Yên Thanh nghi ngờ có dính líu đến việc xét bản, > dấu vân tay gần 10 ngày nay, đính bản ghi lại, mỗi chương có bốn vạn dấu vân tay, trong đó một vạn tám là bị trùng lặp. Mỗi chương có 800 lời bình luận, nhưng hơn 300 bút tích là tương đồng.
Đại tự báo vừa dán lên, mọi người ở Công Khai Đình ồ lên.
Đọc giả chia làm ba loại, một bên biểu thị Sắc đại nhân khí đã cao như thế, nàng cần gì phải làm thế? Ngược lại tỏ vẻ ai biết nhân khí của nàng cao như thế có phải tự xét lên? Nhà báo được cử đến có mưu đồ có chân tướng, chớ có chống chế!! Càng nhiều người tỏ vẻ… Ta là ta đánh du kích, mặc kệ ai xét hay không xét, có văn xem là được.
=.=
Thế nhưng khi mọi người đều nghi vấn, khó khăn nhất vẫn là Công Khai Đình. Nếu như Đại Sắc Yên Thanh mỗi ngày trong số dấu tay chỉ là hơn trăm cái, bình luận chỉ có hai cái lặt vặt, hoàn toàn không cần tra rõ, có lẽ sẽ không có ai để ý. Nhưng hôm này nàng là Đại Sắc Yên Thanh ở Công Khai Đình là tay viết nhân khí cao, nếu không tra xét, Công Khai Đình khó tránh khỏi mang tiếng làm việc thiên tư. (vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp)
Đương nhiên cũng có thể tra rõ, nhưng nếu điều tra ra Đại Sắc Yên Thanh không có xét bản, về công chúng mà nói, miệng lưỡi thế gian, ai sẽ lại tin tưởng? Kết quả Công Khai Đình vẫn như cũ khó tránh khỏi tiếng làm việc tư trái pháp luật. Thế nhưng nếu như nàng thật sự xét bản, bảng nhân khí ở Công Khai Đình trở thành một trò cười không nói, chỉ riêng Dụ vương gia bên kia…
Công Khai Đình từ đình trưởng đến quản lý, đều biết nàng cùng Dụ vương gia tương giao không ít, thật muốn chặt tay ? Vậy đến lúc đó giày của Thọ vương ai dám mang?
Cho nên Công Khai Đình chỉ có thể bỏ mặc. Diêm đình trưởng không cho phép quản lý lại nghị luận việc này, quyết định yên lặng chờ xem biến cố.
Nhưng cử báo đến lần này, thế tới rất mãnh liệt. Bộ dáng thay trời hành đạo, vì vô số tay viết văn vất vả cần cù nói lên ý kiến, ở Công Khai Đình triệu tập hội nghị, yêu cầu thiên tử phạm pháp xử đồng tội như thứ dân, trừng phạt nghiêm khắc người xét bản.
Đường Đại hoa cúc còn mang thương tích, cứ như vậy bị bắt đi.
Cơ bản cùng cấp với lần trước Bắc Vực Hồ Lang xét bản, bởi vì Công Khai Đình cùng hình bộ do Dụ vương gia nắm giữ, cho nên để tránh nghi ngờ, nàng lần thứ hai bị giam giữ ở thiên lao Đại Lý tự.
Mà không may… Đại Lý tự khanh họ Giản (khanh: một chức quan thời xưa) , vị Giản đại nhân này chính là quý tộc B lần trước cùng Phan thái sư ra lệnh cho Đường Đại làm chứng chống lại Dụ vương gia.
Đường Đại lần thứ hai bị ném vào đại lao đã xa cách lâu ngày, nàng nện vào hàng rào rơi lệ: “MLGB, số mạng ta thật tốt a!!” (MLGB????)
Nếu nói về Đường Đại người này rất tự giác, không đợi người Đại Lý tự đến thẩm vấn, nàng đã rút ra đai lưng vải của mình, sau đó trong gian nhà nhỏ tìm tới tìm lui. Gian sát vách lão hàng xóm Hà Hinh nhìn qua: “Ngươi làm chi a?”
Đường đại ngửa đầu nhìn xung quanh: “Ta muốn tìm một cái xà nhà để tự sát.”
Hà Hinh dựa vào hàng song gỗ bên gian phòng nàng, nàng ta tóc dài lại có thể chỉnh tề, y phục cũng có đổi qua, không chật vật như vài ngày trước đó: “Trong lao tù phạm nhân thắt cổ tự sát quá nhiều, bọn họ dời xà nhà đi rồi. Ngươi nếu quả thật muốn chết, phía sau là tường đá, đâm chết đi.”
Đường Đại sờ sờ trên tường, tay chạm vào cứng rắn băng lạnh, quả nhiên là tường đá.
Nàng cắn răng, lui về sau vài bước, miệng lẩm bẩm ——Jehovah, Ngọc hoàng đại đế, Như Lai phật tổ, Quan thế âm bồ tát… Phù hộ ta đâm chết lại xuyên không về thế kỷ 21 nha…
Cầu khẩn xong, lại lui về sau vài bước, sau đó cắn răng một cái, chạy lấy đà về phía trước, cắm đầu đụng tường đá. Trong phòng giam chỉ nghe thấy một tiếng vang, ai đó nằm úp sấp lên tường.
Lặng im trong chốc lát, Hà Hinh dè dặt với đầu ngón tay qua hàng rào chọt nàng: “Chết chưa?”
Ai đó lệ rơi đầy mặt quay đầu lại, trên trán thêm một cái bướu lớn, Hà Hinh rất lạnh lùng: “Làm lại một lần, lao đi nhanh hơn nữa, thẳng cổ ra, thời điểm mấu chốt không nên lui trở về.”
Đường Đại ngồi dưới đất bất động, Hà Hinh thúc giục.
Ai đó xoa xoa cục u bầm xanh trên đầu, Hạng Vũ tự vận bên bờ sông Ô giang thê thảm, lệ rơi đầy mặt nói: “Chúng ta cũng cần dũng khí…”
…=.=!
“Hoặc là…” Hà Hinh kiến nghị, “ Đem chủ tử ngươi bán một lần nữa?”
Đường Đại rất bi thống: “Không được, lần này ta phải trung thành với hắn, như vậy còn có một phần trăm khả năng hắn tới cứu ta. Nếu như ta lại bán hắn, thứ nhất là tên cẩu quan kia sẽ không tin tưởng, thứ hai…” Nàng quay đầu nhìn Hà Hinh, trong nhà lao âm u cười bất đắc dĩ: “Nếu như hắn mặc kệ ta, ngay cả một phần trăm hy vọng này cũng không có. Xã hội phong kiến vạn ác, đáng ghét, đáng hận…” Nàng gõ đầu vào hàng rào, vừa đau vừa hít thở.
Đường Đại vẫn không chết được, nhưng rất nhanh quý tộc B sẽ đến giúp nàng.
“Đến a, đem tên tiểu nhân ăn nói bừa bãi này trói lại cho bản quan.” Hắn một thân áo đỏ, ưỡn bụng như người có thai, tai to mặt lớn, ngồi không mà hưởng, quan uy mười phần.
Lần này là trực tiếp bên trong đại lao, địa bàn của Giản đại nhân Đại Lý tự, làm cho mọi người biết làm trái hắn sẽ có kết cục như thế nào, hắn sai người đem đến trong lao một cột trụ hình chữ thập, dùng xích sắt gắt gao cột Đường Đại vào bên trên.
Đường Đại cũng không giãy dụa, mẹ nó, cùng lắm là chết thôi, nàng rất muốn nghĩ thoáng —— đương nhiên, then chốt là nàng cho dù muốn không nghĩ thoáng cũng phải nghĩ thoáng.
“Đường Đại…” trước mặt quý tộc B Đường Đại bị trói thành chúa Jesus ngồi xuống, vẻ mặt đắc ý dào dạt: “Bản quan cũng có xem> của ngươi, thế nhưng viết không được tốt lắm, là bên trong nhà tù của Dụ vương gia dùng sao? Hắc, hắc, ngày hôm nay chúng ta đến làm quen một chút nhà lao của bản quan, đợi xuống âm táo địa phủ, đừng quên viết lại, xem bản quan bên này đặc sắc hay Dụ vương gia thủ đoạn cao minh.”
Đường Đại chỉ có thể thở dài: “Giản đại nhân, ngài muốn học Dung mama đâm ta một thân kim châm sao, vẫn nên trước tiên cho các ngục tốt trong lao này “luân” ta một nghìn lần đi?”
Giản đại nhân không nhanh không chậm uống trà: “Trước tiên mang đến Hạnh hoa vũ.”
Đường Đại đối với cái này cảm thấy hứng thú: “Hạnh hoa vũ sao?”
Có ngục tốt bưng một cái hộp đến, đẩy bếp lò đến, Đường Đại cảm thấy rất không tốt!
Quả nhiên bọn họ đốt bếp lò, lấy khí cụ bằng sắt hình dáng như bàn ủi, Đường Đại mới nhìn thấy rõ, thiết cụ có rất nhiều quả cầu nhỏ cũng bằng sắt, giơ lên va chạm lẫn nhau, đinh đang rung động, rất là thú vị.
Nhưng mà Đường Đại rất nhanh biết thứ này chơi không vui chút nào —— khi nàng nhìn ngục tốt đem món đồ chơi đó thiêu đỏ từ trong bếp lò lấy ra.
“Ha ha ha ha, tiểu Đường Đại… Đến, chúng ta thử xem mùi vị của Hạnh hoa vũ này so với cái Nhũ đài sen dưới ngòi bút của ngươi như thế nào.”
Đường Đại lệ tuôn: “Giản đại nhân, ngài trước tiên nên cho ngục tốt “luân” ta một lần đi.” Hơi nóng tới gần, Đường Đại khủng hoảng: “Như vậy mới là ngược thân ngược tâm, tiểu dân chắc chắn cảm thấy khuất nhục phi thường, không mặt mũi sống trên thế gian a…”
Giản đại nhân quyết định không tin lời của nàng nữa: “Đừng tìm cách xoay chuyển nữa, tiểu Đường Đại cũng là dòng dõi thư hương thế gia, là văn nhân nha, vạn nhất ngươi không chịu được, cắn lưỡi tự sát, bản quan còn có lạc thú gì nữa?”
Đường Đại lại muốn mở miệng, Hạnh hoa vũ kia đã hạ xuống đầu vai của nàng, áo lót mỏng manh trên vai không chịu nổi loại nhiệt độ này, rất nhanh da thịt dính liền, Đường Đại chỉ nhìn đến khói xanh, sau đó là một loại âm thanh két két giống như cửa sắt kêu lên, đau nhức đến toàn tâm. Nàng rất muốn hai mắt đảo lộn hôn mê bất tỉnh, nhưng đặc biệt hết lần này đến lần khác bất tỉnh không được.
“Tiểu Đường Đại cái mùi vị này ra làm sao a?” Đợi Hạnh hoa vũ nhiệt độ lạnh lại, Giản đại nhân ngồi xuống tiếp tục uống trà, đem thiết khí bỏ vào bếp lò, lần thứ hai đun nóng. Đường Đại thấy thanh âm mình run rẩy không giống bình thường: “Giản đại nhân, đừng nói Hạnh hoa vũ,… Ngài ủi lên người tiểu dân Mai hoa,… tiểu dân cũng không trở thành Bạch Ngâm Sương được…”
Bạch Ngâm Sương: nhân vật trong tiểu thuyết Mai hoa tam lộng của Quỳnh Dao. Có dấu hoa mai in trên lưng.
Giản đại nhân có chút mất hứng: “Nghe không hiểu ngươi lảm nhảm cái gì. Xem ra tiểu Đường Đại không thích Hạnh hoa vũ, nhưng mà kế tiếp ngươi khẳng định thích. Chúng ta chơi đùa một chút Băng hỏa lưỡng trọng thiên.”
Các ngục tốt đem vào một khối băng, Đường Đại đây đang tò mò trời đang nóng như vầy, bọn họ lấy đâu ra khối băng này. Chẳng lẽ tác giả lại mở ra bàn tay vàng? (Mỗ tác giả: …=.=!)
Có người bắt đầu đem Jesus giả kéo xuống, đem cả một cánh tay của nàng nhét vào thùng băng, ướp lạnh. Giản đại nhân rất đắc ý: “Cái này ngươi không có viết ra a, tiểu Đường Đại, chờ đến khi đông lạnh, bản quan lại sai người nấu một nồi nước sôi, đem tay ngươi thả vào nối nước, tức thì tuyết tan… Ha ha ha ha, cái tư vị đó nhất định tiêu hồn, ngươi nhất định phải nếm thử…”
Tay “Jesus nhái” dần dần mất đi cảm giác, nàng khi đến thời điểm nguy nan, tinh thần luôn đặc biệt thanh tỉnh, nàng tinh tế tưởng niệm lại đoạn thời gian xuyên qua này, nhớ kỹ rõ nhất chính là việc trải qua chuyện phòng the cùng Thú vương. Sau đó rất thương cảm —— chết tiệt, người ta xuyên không để kiến công lập nghiệp, khuynh đảo chúng sinh, lão tử xuyên qua một hồi, vậy mà chỉ làm người cho người ta chơi đùa SM, đây đúng là xuyên qua lịch sử thất bại nhất a…